Tình Hận



Cả ngày này Trác Dạ Hàn dành riêng để mở yến tiệc.Buổi sáng là đại hôn lễ, ban tối là mở tiệc thiết đãi mọi người, cũng là để đón "người kia" trở về.

-Nghênh đón Thuần vương điện hạ hồi cung !!!

Hai dãy người đứng xếp hàng trước cổng,chỉ đợi cỗ xe ngựa của Vũ Hạo đi đến là lập tức cúi chào.Một nam nhân mặc giáp phục tiến lên phía trước,chắp hai tay hành lễ với người ngồi trong xe:

-Bẩm Thuần vương điện hạ,thần được Hoàng thượng giao nhiệm vụ đón Thuần vương điện hạ trở về.Hiện tại tất cả đang ở Khuyết lầu chờ điện hạ.

Trác Vũ Hạo cuối cùng đã về đến hoàng cung.Đôi tay hắn run run vén tấm rèm che,một khung cảnh quen thuộc,mờ ảo dưới ánh sáng lung linh của những chiếc đèn lồng đỏ in lên võng mạc hắn.

Gần ba năm,chưa bao giờ hắn quên lần cuối cùng nhìn thấy trước hoàng cung trước khi rời đến Yên Châu.Mỗi lần nhắm mắt lại cảnh đều hiện ra trước mắt vô cùng rõ nét nhưng lại quá đỗi xa vời.Còn ngay lúc này,hắn đã được tận mắt nhìn thấy hoàng cung xưa uy nghiêm lộng lẫy,cảm giác chân thực đến khó tin.

Một cảm xúc nghẹn ngào không thể nào tả nổi,đang từng chút từng chút dâng trào nơi đáy mắt,niềm vui xen lẫn đau buồn.Trác Vũ Hạo thu hết tất cả vào tầm mắt như để khắc sâu vào tâm trí,mãi không bao giờ quên.Biết đâu đây là lần cuối cùng hắn được trở về chốn này.

Xung Tự thấy không còn sớm nữa,chắc yến tiệc đã bắt đầu được một lúc rồi.Từ lúc đến điện Tử Trúc thuyết phục Trác Diễm Cơ,tất cả y đã giao cho Triệu Mạc giải quyết,trở về Yên Châu đôn đốc quân sĩ luyện tập nên chưa về hoàng cung thêm lần nào nữa.Nhân lần này chắc y cũng phải gặp Trác Diễm Cơ thêm một chuyến nữa.Y sợ Diễm Cơ mềm lòng bỏ qua,một phát phủi sạch toàn bộ những toan tính y đã kì công chuẩn bị trước đó.

-Thuần vương,không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.Đi nhanh rồi còn về nghỉ ngơi.

Hắn chắp hai tay sau lưng,ngước mắt nhìn bầu trời tĩnh mịch:

-Được.

Trên đường đi cả hai đều không nói với nhau một lời.Bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình mà không hề biết đến mình đã đi như thế nào,đến lúc nhận ra họ đã đứng trước Khuyết lầu tự lúc nào.

Toán lính gác cửa thấy người lạ liền chặn lại,sau đó lại còn ngờ ngợ nhận ra người đứng trước mặt có điểm quen thuộc:

-Xin hỏi hai vị đại nhân này là...

-Thuần vương Trác Vũ Hạo và cận vệ Xung Tự.-Người mặc giáp phục kia giới thiệu.


-Để tiểu nhân vào bẩm báo cho Hoàng thượng.

Một tên lính nhanh nhẹn chạy vào bên trong,quỳ xuống giữa Khuyết lầu hô to:

-Hoàng thượng,Thuần vương trở về rồi !!!

Khuyết điện trở nên xôn xao.

Là Hoàng thượng mời Thuần vương sao?Ai cũng bất ngờ.Có vài người còn ngỡ rằng có chết Hoàng thượng cũng không muốn cho Thuần vương bước chân vào hoàng cung lần nữa.Thế mà lần này hắn còn đích thân mời Thuần vương góp mặt ở đại hôn lễ.

Dạ Hàn gật đầu:

-Truyền vào.

Lương công công nghe lệnh lập tức cất giọng:

-Nghênh đón Thuần vương !!! Truyền Thuần vương Trác Vũ Hạo vào !!!

Một nam nhân trẻ tuổi bước vào.Dung mạo như hoa,trang phục sang trọng, bên hông giắt kim bài sáng chói,tay cầm chiết phiến phe phẩy,mỗi bước đều toát lên khí chất vương giả lấn át tất cả mọi người.

Vừa nhìn đã biết địa vị của người mới đến.

Thuần vương,sau những năm bị đày đến Yên Châu vẫn không khác so với lúc trước là bao,vẫn là cái cách cao ngạo nhìn người bằng nửa con mắt,vẫn là cái kiểu thanh cao mà Trác Dạ Hàn ghét cay ghét đắng.Mới gặp,Dạ Hàn cũng không muốn mọi người bàn tán lung tung nên hỏi Vũ Hạo một câu xã giao lạnh nhạt cho có lệ:

-Thuần vương lần này trở về vẫn khoẻ chứ?!

Trác Vũ Hạo không nhìn cũng chẳng nói,chỉ gật nhẹ một cái,đôi mắt dáo dác nhìn quanh tìm kiếm một bóng hình.

Hoàng bá phụ,hoàng thúc phụ, hoàng cô cô,... đến cả các Vương gia,Quận chúa đều có mặt đông đủ,riêng chỉ có cửu muội của hắn là không thấy đâu.

Lẽ nào lại không tới.Sao có thể?!


Trác Vũ Hạo không cho rằng Dạ Hàn không mời Diễm Cơ đến,nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng đâu.

Trác Vũ Hạo nhìn thêm một lượt nữa vẫn không phát hiện được Diễm Cơ đang ngồi ở chỗ nào.Trác Dạ Hàn ngồi ở trên đã biết được Vũ Hạo đang tìm kiếm gì.Hắn không cười, chỉ nhắc nhở bằng một giọng không chút cảm xúc:

-Thuần vương còn đứng đấy làm gì, mau ngồi xuống nhập tiệc đi.Hay là muốn trẫm phải đích thân mời?

Trác Vũ Hạo không thể làm gì hơn đành thuận theo Dạ Hàn ngồi xuống. Vị trí của hắn ngay gần bên phải chỗ Dạ Hàn,đối diện với Triệu Tử Mai.

Vũ Hạo ngạc nhiên.

Ngay cả vị trí Hoàng hậu đáng lẽ được ngồi cũng bị tân phi cướp mất,hắn liền ngước mắt nhìn lên vị phi tần đặc biệt đó.

Trong khoảnh khắc tim hắn như ngừng đập...

Trước mắt là một mảng trắng trống rỗng,không còn người,cũng chẳng còn tiếng đàn nhạc rộn rã, duy chỉ có một bóng hình hiện hữu giữa không gian vô định ấy.Mái tóc đen dài thướt tha,đôi mắt kiều diễm vô hồn.

Nữ nhân đó,Trác Vũ Hạo nhận ngay ra chính là cửu muội ngày xưa.Tân phi hôm nay,chính là tiểu Cơ của hắn.

Thời gian khiến con người thay đổi đến vậy ư?Trác Diễm Cơ,đã lớn và xinh đẹp hơn trước rất nhiều.Nhưng cái vẻ đẹp đó không giống hoa xuân dịu dàng mà lại mang vẻ lạnh lùng của băng huyền ngàn năm.Quan trọng hơn nữa,tại sao lại là nàng?Không phải đó là chỗ dành cho tân nương sao?Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra,tại sao hắn không hề biết một chút gì cả.

Không một ai có vẻ là ngạc nhiên hay phản đối,lẽ nào tất cả đã biết hết trừ hắn?!

Tất cả đều biết !








Trác Vũ Hạo ngước nhìn Xung Tự,y hơi giật mình,vội cúi gằm xuống.Thái độ này,hắn cơ hồ đã biết được do đâu mà có.Vũ Hạo vô cùng giận dữ.Xung Tự,y đã làm những gì sau lưng hắn vậy chứ?Ngày y trở về chẳng nói gì,cứ im lặng suốt,thì ra là vì việc này đây.Cũng đúng thôi,y đâu có gan nói ra,cứ lẳng lặng hành động một mình.

-Xung Tự.

-Dạ,Thuần vương?

-Ngươi rốt cuộc muốn gì?

-Thuần vương,sau yến tiệc thuộc hạ sẽ giải thích.

-Thuần vương,ngươi sao lại có bộ mặt khó chịu như vậy?-Một giọng nói vang lên.

Vũ Hạo đủ biết là ai.Trác Dạ Hàn một tay ôm eo Diễm Cơ bước xuống,tiến đến trước mặt Vũ Hạo.Hắn nở nụ cười xã giao:

-À,Thuần vương đến muộn nên chắc không biết.Đây là Hạ Cơ,nàng ấy là tân Hiền phi của trẫm.

Hai từ "của trẫm" được nhấn mạnh.Vũ Hạo thầm hận cái kẻ không biết liêm sỉ kia,mọi người đều biết đây chính là Cửu Quận chúa Trác Diễm Cơ,vậy mà còn có thể tự nhiên đổi thành Hạ Cơ,lại còn là Hiền phi.Lúc này Vũ Hạo còn điên lên vì cảnh tượng ôm eo đầy thân mật.Chẳng lẽ cửu muội lại không có phản ứng gì?

-Hoàng thượng,đây là tân phi sao?Quả thật Hoàng thượng có mắt nhìn người, nàng ấy thật xinh đẹp,lại rất giống Trác Diễm Cơ muội muội,phải không?À,mà nhắc mới nhớ,ta không thấy cửu muội ở đâu cả.

Trác Dạ Hàn bình thản đáp lại:

-Thuần vương quá khen.Hiền phi của trẫm đương nhiên phải tài sắc vẹn toàn rồi.

Hắn không hề đả động đến câu hỏi phía sau.

-Hoàng thượng,để Thuần vương chúc một ly.Nhân duyên này mong rằng sẽ bền vững trăm năm.

Trác Vũ Hạo nâng ly rượu lên trước mặt.Dạ Hàn khẽ nhếch môi,đưa cho Trác Diễm Cơ ly rượu rồi bảo:

-Tiểu Hạ,nàng giúp ta bồi rượu Thuần vương đi.Ta thấy hơi say rồi.

Nàng không phản đối,nhẹ nhàng đón lấy ly rượu bằng ngọc.Giọng nàng như gió thoảng,mơn trớn quấn quýt lấy tim kẻ đối diện:

-Ta thay Dạ Hàn kính Thuần vương ly này.Mong ngài không cảm thấy bất tiện.

-Ta còn vinh dự khi được...-Vũ Hạo ngập ngừng một lát-...bồi rượu.


Vũ Hạo không dám thốt ra hai chữ "Hiền phi".Hắn theo phản xạ định nói, may mà kịp suy nghĩ thu lại,nếu không thì khó xử biết bao.Dạ Hàn thừa biết Vũ Hạo định nói gì,còn thêm vào một câu:

-Thuần vương,đều là người một nhà cả,Thuần vương cũng nên gọi là hoàng tẩu cho thân mật.

Nói xong Trác Dạ Hàn cười mỉm rồi ôm eo Diễm Cơ quay đi tiếp những người khác.Trác Vũ Hạo nghẹn giọng không nói được lời nào nữa, cổ họng trở nên khô khốc,khoang miệng đắng chát vô cùng.Rượu vào cũng như nước lã,vị còn kinh khủng hơn.

Yến tiệc đã gần tàn.Trác Dạ Hàn đã ngà ngà say.Hắn nhìn người bên cạnh:

-Ta có vẻ hơi say rồi.

-Dạ Hàn say rồi sao?Vậy mau về nằm nghỉ đi.

-Ta đang định nói thế,nàng về cùng ta.

Trác Diễm Cơ cười gượng một cái bảo:

-Ta muốn ở lại một lát nữa.Dạ Hàn cứ về tẩm điện trước đi,ta sẽ đến đó nhanh thôi.

-Nhưng mà...

-Không sao đâu,có Lục Nương rồi.

-Vậy...ta về điện Vĩ Tuyên đây.

Trác Dạ Hàn hơi loạng choạng đứng dậy.Lương công công chạy lên đỡ rồi dìu hắn ra khỏi Khuyết lầu.Triệu Tử Mai nhân cơ hội này chạy theo Dạ Hàn. Hắn không buồn từ chối,để mặc cho nàng ta đẩy Lương công công ra,tự đưa tay mình để Dạ Hàn vịn vào.

Còn lại một mình Trác Diễm Cơ,việc ngồi một chỗ lâu và uống rượu cũng khiến cơ thể mệt mỏi,khoang miệng vẫn còn vị rượu Quế Tửu thơm thơm, cay nồng.Nàng bỏ ra ngoài hóng gió. Những làn gió mát lạnh ban đêm khiến đầu óc nàng minh mẫn hơn.Trác Diễm Cơ chợt mỉm cười, một nụ cười như thoáng qua,cũng đủ làm ai đó ngơ ngẩn.

-Diễm Cơ...

Trác Vũ Hạo đột nhiên lỡ miệng. Nàng quay lại nhíu mày.Nhưng đó không phải là nàng khó chịu mà là thói quen như cách biểu lộ sự ngạc nhiên.Trác Diễm Cơ xoay hẳn người lại,đứng yên như một bức tượng,lặng lẽ nhìn hắn.

Trác Vũ Hạo cảm thấy không thể giữ yên lặng được nữa.Hắn cần có một lời giải thích cho tất cả.

-Muội...Nàng tên gì?-Hắn bắt đầu bằng một câu hỏi ngớ ngẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận