Ngồi tại chỗ một lúc lâu, Thiếu Thương mới thất thểu bò dậy, cung nữ và hoạn quan thấy nàng áo quần xộc xệch tóc tai rối tung bước ra khỏi phòng, lại nghĩ đến vừa rồi Lăng Bất Nghi cũng đi ra từ đây thì hai mắt phát sáng, nở nụ cười khó dò.
Thiếu Thương rất muốn nói là sự thật không như mọi người nghĩ đâu, thật đấy.
Sau khi về phòng, nàng kể lại chi tiết quan trọng trong màn kịch đánh nhau vừa rồi với Địch ảo, giấu đi phần về Ngũ công chúa, Địch ảo nghe mà cười nghiêng ngả, gạt nước mắt nói: “Tiếc là ta không thể chính chứng kiến… Ôi, Thập Nhất lang chín chắn chững chạc từ bé, nổi tiếng biết bình tĩnh, có thể ngồi nguyên ngày đọc viết, bắn tên đến lúc tay không nhấc nổi mới thôi.
Nhưng từ khi ngài ấy đến chỗ nương nương, ta chưa bao giờ thấy ngài ấy cười đùa như đứa trẻ bình thường.” Nói đến đây, bà lộ vẻ rầu rĩ.
Thiếu Thương bình thản nghĩ, xem ra Lăng Bất Nghi đang định tìm kiếm tuổi thơ mất mát từ mình đây mà.
Một khắc sau, nàng tò mò nói: “Nếu Lăng đại nhân gặp phải kẻ cực kỳ đáng ghét thì sẽ xử lý người ta như thế nào.” Chẳng phải Nhị hoàng tử từng ức hiếp chàng à, mà có lẽ không chỉ một mình Nhị hoàng tử đâu, lẽ nào Lăng Bất Nghi sẽ một nhẫn nhịn cho qua?
Địch ảo vừa chải đầu cho nàng vừa hé môi cười đáp: “Thập Nhất lang không phải người như bùn, đánh trả một đòn mới thôi, hầu hết những người từng bị ngài ấy đánh đều không dám lộn xộn tái phạm nữa.
Còn Như Thiếu Thương quân, ba ngày hai bữa cãi nhau nhưng vẫn có thể bình an vô sự, nếu là người khác khéo đã bị đánh gần chết rồi!”
“Nếu đánh ta gần chết thì bệ hạ phải chọn lại vợ cho Lăng đại nhân đấy.” Thiếu Thương lẩm bẩm, sau đó lại nói, “Bà chứng kiến Lăng đại nhân trưởng thành, nhiều năm như vậy mà ngài ấy không có một hai… Ừm, hồng nhan tri kỷ ư…?” Khắp cung đình toàn là phụ nữ, Lăng Bất Nghi cũng đâu phải làm bằng sắt, thời thanh xuân sẽ ra sao nhỉ.
Nhớ đến chuyện cũ, Địch ảo khẽ dừng tay, cười thở dài: “Kể ra cũng buồn cười.
Lúc Thập Nhất lang mới đến chỗ nương nương, vừa gầy vừa trắng, rất giống tiểu nữ nương ít nói.
Sau đó bệ hạ dạy ngài ấy tập võ cứng cáp, thế là biến thành khỉ lấm bùn, ngày nào cũng lấm lem bụi đất, tắm rửa cũng không sạch…”
Thiếu Thương cười nói: “Bà nói hớ rồi nhé, vừa nãy bà còn nói ngài ấy chín chắn từ nhỏ, kết quả ngài ấy lại lấm lem bùn…”
“Đừng chen lời.” Địch ảo vỗ nàng, trợn mắt đáp, “Thập Nhất lang không phải nghịch bùn mà là tập võ.
Lúc đó ngài ấy không có suy nghĩ gì khác, một lòng tập võ, nào ngờ…”
Bà ngẩng đầu trông ra ngoài cửa sổ, “Nào ngờ năm ngài ấy mười bốn tuổi, không rõ vì lý do gì mà ban đêm lại như được thần tiên và ánh sáng nhật nguyệt chỉ điểm… Ừm, ta nhớ, đấy là năm Tam công chúa vừa xuất giá, là… là trong buổi tiệc Dụ Xương quận chúa và lang tế vào cung bái kiến sau ngày thành thân.
Thập Nhất lang thay xiêm y nương nương mới chuẩn bị cho mình, vải vóc còn do ta chọn cơ mà, áo khoác đỏ thắm thắt lưng hoàng kim, ngài ấy đứng yên dưới hiên, người cao to mặt mũi khôi ngô, như đám mây nơi chân trời kéo đến, ánh nến châu ngọc trong phòng toàn bị ngài ấy lấn át, mọi người đều nhìn theo không dứt mắt…” Đế nay bà vẫn nhớ vẻ mặt của Tam công chúa và Dụ Xương quận chúa, kinh ngạc hay hối hận cũng không đủ để diễn tả sự xuất sắc ấy.
Thời đại bấy giờ rất cởi mở, ngay đến người già cũng thích mỹ nam, giọng Địch ảo vừa hoài niệm lẫn muộn phiền: “… Cũng là vào năm đó, lần đầu tiên Thập Nhất lang theo Thôi Hầu đi xa, khi trở về thì nhận một chức vụ vô sự bên cạnh bệ hạ, thậm chí còn xây phủ ở bên ngoài.” Ý nói rằng, nửa trước phụ nữ trong cung không biết con khỉ bùn thực chất là Đại Thánh, còn nửa sau lại xa ngoài tầm với hối hận không kịp, bởi Lăng Bất Nghi đã chạy thoát khỏi động Bàn Tơ.
Thiếu Thương gật đầu, từ lâu nàng đã tò mò nếu Hoàng đế thương yêu Lăng Bất Nghi như vậy thì vì sao không chọn chàng làm phò mã, bổn triểu cũng không có quy định phò mã không được tham chính nắm quyền, nay nghe Địch ảo kể lại, nàng đã biết được đại khái rồi.
Ba công chúa đầu của Hoàng lão bá lớn tuổi hơn Lăng Bất Nghi, đến cháu gái trẻ nhất là Dụ Xương quận chúa cũng lớn hơn chàng một tuổi.
Con gái trưởng thành sớm hơn con trai, một bên kiều thê mười tám tuổi còn một bên là lang nhi ba tuổi, chàng chơi bùn ta đã trưởng thành, khi bọn họ đính hôn thì Lăng Bất Nghi vẫn đang là đứa trẻ để chỏm, đương nhiên sẽ không có tâm tư nào, chờ đến lúc bọn họ có tâm tư thì ai ai cũng đã có chồng mất rồi.
Còn hai vị công chúa thứ tư và thứ năm, dẫu độ nhạy cảm về chính trị của Thiếu Thương gần như bằng không, nhưng nàng cũng loáng thoáng cảm thấy hôn sự của hai người họ có liên quan đến vấn đề chính trị, không thuộc phạm vi thích hay không thích.
Thu dọn xong tàn tích núi lửa, Địch ảo sai cung nữ đem bàn ăn lên, kéo Thiếu Thương ăn uống bù buổi trưa.
Thiếu Thương đang ăn, bỗng thở dài: “Chẳng hay Lăng đại nhân đã ăn trưa chưa, ngài ấy đùng đùng rời khỏi Trường Thu cung, ôm một bụng hỏa khí, hy vọng là đã ăn uống rồi…”
Địch ảo vỗ cái *đốp* xuống vai nàng: “Như thế mới đúng, cuối cùng cũng biết nghĩ cho cậu ấy!”
Ăn trưa rồi lại nghỉ ngơi, ngủ chưa được nửa canh giờ thì Thiếu Thương đã bị Địch ảo gọi dậy, rất không tình nguyện bị kéo đi làm, lý do là vợ chồng Tuyên Hầu và cha con Xa Kỵ tướng quân đã đến.
Đi thẳng đến trước cửa điện, nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran bên trong, Thiếu Thương lập tức thôi chu mỏ cu mày, phô ra vẻ dịu dàng kính cẩn ngoan ngoãn, thêm dung mạo như bông hoa nhỏ, giũ đi bộ dạng cải xanh trong đất vàng.
Địch ảo giơ tay chỉ vào nàng, lầm bầm cười mắng.
Hai người bước vào điện, Thiếu Thương nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, phía dưới bên phải Hoàng hậu vắng hoe, chỉ có một cặp vợ chồng trung niên, dưới bên trái náo nhiệt hơn, theo thứ tự là Ngũ công chúa, Lạc Tế Thông, Vương Linh cùng một người đàn ông trung niên Thiếu Thương không quen.
Ngũ công chúa đang hớn hở nói chuyện với người đàn ông trung niên nọ: “… Huynh trưởng ta nghe lời của ông nhất đấy, toán tuấn mã kia giao cả cho ông! Ông nhớ là cần màu lông và đầu phải y hệt, vó ngựa cũng cần một màu!”
Người đàn ông trung niên cao to tuấn tú, tướng tá không tầm thường, mặc bộ áo vạt thẳng màu đỏ ánh kim sang trọng, chỉ tiếc da mặt đổ dầu, bụng nhô lên, không che giấu được vẻ tửu sắc.
Ông ta cười đáp: “Dễ thôi dễ thôi…”
“Như thế không ổn.” Hoàng hậu ngắt lời, “Số tuấn mã đó là để chia cho kiêu vệ ở Đông cung, Ngũ nhi lại xin đến bảy tám con, há chẳng phải…”
“Ây da, nương nương không cần lo đâu!” Người đàn ông trung niên ấy vung tay, “Số tuấn mã tặng công chúa cứ tính vào phủ của thần, không liên quan đến Đông cung.
Chẳng mấy khi công chúa mở miệng, chúng ta làm trưởng bối đâu thể từ chối.”
Ngũ công chúa hớn hở, sẵng giọng: “Đúng thế đó, mẫu hậu cẩn thận quá rồi!” Nàng ta lại quay sang nói với người đàn ông trung niên, “Kể ra thì, Đông cung lớn nhường ấy mà giao cho ông để ý từ môn khách đến bộ tướng, huynh trưởng bọn ta tin tưởng ông thật đấy.”
“Nào có nào có, chỉ là thần nương được sự oai phong oai hùng của bệ hạ, có chút ít gia sản, chứ kỳ thực đức hạnh nông cạn, không đáng nhắc đến…”
“Ông khiêm tốn quá! Nay phụ hoàng vẫn đang dụng binh ngoài kia, ngựa tốt đồ sắt đều do triều đình quản lý, dù có tiền cũng chưa chắc có được ngựa tốt.
Nếu nói với mẫu hậu là kiểu gì người cũng dạy ta một tràng đạo lý cho xem, mà cũng chỉ có dăm ba con ngựa, đâu thể thưa với phụ hoàng.
Mà đi tìm Thái tử ca ca ư? Ta không muốn gặp Thái tử phi.
Nhưng mỗi lần xuất hành, người khác luôn có tuấn mã đi theo hộ vệ, tới Tứ tỷ cũng được Việt gia cho bốn con ngựa trên đen dưới trắng, ta đâu thể thua kém…”
“Nói chí phải, tuy công chúa còn trẻ nhưng dù gì cũng đã lập phủ, người cần thể diện cây cần vỏ, sao có thể để công chúa mất uy!”
Ngũ công chúa và người đàn ông trung niên đó càng nói càng hứng khởi, chỉ có Hoàng hậu là nhíu mày.
Thiếu Thương thấy thế, trong lòng rục rịch, lúc này Địch ảo đang kéo nàng quỳ xuống hành lễ, nàng hành lễ với Hoàng hậu và công chúa xong thì lập tức cúi người nói lớn với người đàn ông trung niên kia: “Bái kiến Tuyên Hầu đại nhân, Tuyên Hầu đại nhân hữu lễ.”
Nghe nàng hô to, mọi người trong điện sững sờ, người ngoài không hiểu nhưng Hoàng hậu rất thông minh, lập tức hiểu ra, trong mắt xẹt ý cười.
Lạc Tế Thông chậm một nhịp nhưng cũng đã hiểu, che tay áo khẽ cười: “Thiếu Thương à muội nhầm rồi, người này là Xa Kỵ tướng quân Vương Thuần đại nhân, là phụ thân của Vương Linh muội muội.” Rồi chỉ vào hướng đối diện, “Đây mới là Tuyên Hầu cùng phu nhân.”
Địch ảo lau mồ hôi trên trán, vờ cười nói: “Đúng thế đúng thế, con bé hấp tấp láu táu này, thật là!”
Thiếu Thương ra vẻ hốt hoảng: “Ôi, ra là như thế, thần nữ phạm phải sai lầm lớn, cầu mong thứ tội…” Nàng vừa nói vừa liên tục xin lỗi mọi người trong điện, còn giả vờ nói, “Thiếp thấy Ngũ công chúa và Vương tướng quân thân thiết, cứ tưởng ngài là chú ruột của công chúa, ai dè là dượng đằng ngoại!”
Vương Thuần cứng mặt, vợ chồng Tuyên Hầu càng cúi thấp đầu, chỉ có Ngũ công chúa là vẫn chưa hiểu, mắng: “Ngươi là cái đồ tiểu… tiểu nữ tử không có kiến thức… Nếu đã không biết thì còn lảu chảu làm gì!”
Hoàng hậu nói: “Không trách được Thiếu Thương, người không biết mà nhìn vào e cũng sẽ nghĩ như vậy… Thiếu Thương, còn không mau qua đây, đứng ngây ra đó làm gì.”
Vương Thuần cười gượng không đáp, Ngũ công chúa tức giận không nói nổi, Thiếu Thương kéo Địch ảo cúi đầu chầm chậm bước đến ngồi sau lưng Hoàng hậu.
Hoàng hậu chỉ vào nàng và nói với vợ chồng Tuyên Hầu: “Đây là nương tử tương lai của Tử Thịnh, hai người gọi con bé là Thiếu Thương là được.”
Vợ chồng Tuyên Hầu ngẩng đầu, lúc này Thiếu Thương mới thấy rõ mặt mũi của họ.
Tuyền Hầu có diện mạo nổi bật, giống Hoàng hậu tới mấy phần, nhưng khí chất đôn hậu thật thà, dễ nhận ra là người không khéo ăn nói.
Có thể thuở trẻ Tuyên Hầu phu nhân từng rất đẹp, nhưng sau mấy chục năm… đã có tướng phu thê với Tuyên Hầu rồi.
Tuyên Hầu cẩn thận mỉm cười, lại nhìn Thiếu Thương nói: “Từ, từ lâu đã nghe về Trình nương tử.
Cuối cùng Thập Nhất lang cũng chịu thành thân, hai ta cũng vui thay bệ hạ hoàng hậu.
Lần đầu gặp mặt, chỉ có ít lễ mọn này, coi như là một phần tâm ý với ngươi và Thập Nhất lang…”
Tuyên Hầu phu nhân lập tức đẩy hai chiếc rương nhỏ rộng hơn một thước ở bên cạnh tới, cung nữ đi đến cầm lấy dâng lên, Hoàng hậu cười nói với Thiếu Thương: “Mở ra nhìn đi, chắc chắn ngươi sẽ thích cho xem.”
Cung nữ mở hai chiếc rương ra, trong chớp mắt sắc màu rực rỡ của châu ngọc đã đốt mù cặp mắt chó titan của Thiếu Thương.
Trong một rương là nén vàng Lân Chỉ* đều tăm tắp, mỗi dãy ba mươi nén, mỗi tầng bốn dãy, nhìn qua ít cũng phải ba bốn tầng; ở rương bên kia là lụa gấm đỏ thẫm phủ kín, nằm ngay ngắn bên trên là hàng chục hạt hải châu to bằng ngón tay cái và năm sáu viên ngọc bích trắng cỡ lòng bàn tay.
Những viên hải châu tròn xoe trong suốt, ngọc bích bóng loáng không vết rạn, không có phụ kiện vàng bạc đi kèm, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ óng ánh rực rỡ khiến người ta phải xuýt xoa.
(*Vàng Lân Chỉ là loại vàng được đúc thành hình móng con lân, chủ yếu dùng để ban thưởng cho những đại thần có công lớn, ảnh.)
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong điện vô cùng ngạc nhiên, người khác còn có thể che giâu, chỉ có Ngũ công chúa là há hốc mồm, mắt hằn vẻ ác.
Thiếu Thương hoa mắt, đến cười cũng lắp bắp: “Sao, sao ta có thể không biết xấu hổ…”
Tuyên Hầu phu nhân cười khó xử: “Những năm qua không biết Tử Thịnh đã giúp chúng ta bao nhiêu lần, bình thường không có gì cảm tạ cậu ấy, giờ tặng cho ngươi cũng giống nhau.”
Nghe thấy tên Lăng Bất Nghi, Thiếu Thương tỉnh táo phần nào, nhìn Hoàng hậu với ánh mắt khao khát, lí nhí nói: “Nương nương, quà này quá giá trị, thiếp nhận được không ạ…? Bệ hạ sẽ không nói thiếp nhận hối lộ chứ.” Không có chuyện gì mà Hoàng lão bá còn trách móc dạy bảo nàng cả nửa ngày kia kìa, nếu có lý do khéo sẽ thành phim bộ mất.
Hoàng hậu cười nói: “Nhận đi, bệ hạ đến ta sẽ nói đỡ cho ngươi.” Rồi quay sang nói với đệ đệ, “Chỉ lần này thôi, không có lệ lần sau đâu đấy.
Nếu không ta sẽ coi như hai người hối lộ.”
Vợ chồng Tuyên Hầu cười cười, cúi người vâng dạ.
Thiếu Thương run rẩy nhìn cung nữ khép hai chiếc rương lấp lánh kim quang rồi đưa xuống, sóng lòng dâng lên, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Ngũ công chúa vừa ghét vừa tức, cười lạnh: “Cữu phụ cữu mẫu chuẩn bị lễ nhiều vào, năm ngoái có người vạch tội cữu phụ chiếm đất bên cạnh hoàng lăng, nếu không nhờ Lăng Bất Nghi chạy đôn chạy đáo thì e cữu phụ phải đến Đình Úy phủ một chuyến rồi.”
Lạc Tế Thông ngồi sau lưng nàng ta thở dài, nói: “Không phải về sau đã điều tra rõ rồi ư, chỉ là vu cáo.
Dù đến Đình Úy phủ, nếu bệ hạ đã hiểu thì cũng sẽ thả Tuyên Hầu.”
“Dù vu cáo nhưng cũng phải có người làm sáng tỏ.” Ngũ công chúa ngẩng đầu, “Ngoại thích đã ít ỏi, cữu phụ không có năng lực, lúc quan trọng còn phải dựa vào Lăng Bất Nghi!”
Lạc Tế Thông cuống lên: “Lăng đại nhân được nương nương nuôi lớn, cũng là người một nhà, phân chia cái gì.”
“Không phải cũng là dựa vào mẫu hậu hả.” Ngũ công chúa đắc chí.
Tuyên Hầu cúi đầu, chỉ vâng dạ mấy tiếng.
Tuyên Hầu phu nhân cũng không khá hơn là bao, nói đi nói lại: “Công chúa nói phải, may có Tử Thịnh, may có nương nương…”
Lạc Tế Thông im lặng thở dài, Thiếu Thương mỉm cười với nàng ấy, nàng ấy chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Ngũ công chúa cười mỉa,: “Rồi năm trước ngoại huynh gây chuyện ở ngoài quận, bị bắt đòi trả tiền, cũng là Lăng Bất Nghi chạy cả đêm giải quyết mọi chuyện…”
Lạc Tế Thông bất lực nói: “Đó là có kẻ xấu nghe nói Tuyên Hầu giàu có, cố ý giăng bẫy hãm lại Tuyên Hầu công tử.”
“Cũng do ngoại huynh bất tài ngu ngốc, nhà Ngu Hầu cũng giàu đấy thôi, sao kẻ xấu không hãm hại công tử nhà họ, có cho mười lá gan chúng cũng không dám! Chẳng qua thấy cữu phụ nhút nhát dễ ức hiếp, có bị thiệt cũng ngậm bồ hòn làm ngọt!”
Hoàng hậu tức giận, mím chặt môi không nói không năng, chỉ vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, mọi người trong điện lập tức im lặng.
Vợ chồng Tuyên Hầu và cha con Vương thị không dám lên tiếng, Thiếu Thương và Địch ảo không muốn lên tiếng, trong lòng đều hy vọng Hoàng hậu sẽ quát mắng Ngũ công chúa một trận.
Lạc Tế Thông nhìn sắc mặt Hoàng hậu, bèn mở miệng giảng hòa: “Gia đình Tuyên Hầu nổi tiếng trung thực tốt bụng, bệ hạ nhiều lần khen ngợi, ban thưởng lũ lượt, điện hạ quên rồi à?”
Ngũ công chúa dẩu môi: “Trung thực tốt bụng chứ đâu phải dễ bị ức hiếp, cũng vì cữu phụ như vậy, chẳng trách phụ hoàng chỉ ban thưởng vàng bạc đất đai chứ không ban chức quan giao trọng trách, còn các cữu phụ của Tứ tỷ lại nắm đại quyền…”
“Điện hạ, không phải vừa rồi điện hạ muốn hỏi hôn sự của Linh nương tử hả.” Lạc Tế Thông cố kéo tay áo Ngũ công chúa, nhưng lại bị Ngũ công chúa gạt phắt đi, “Ngươi đừng có đổi đề tài, ta vẫn chưa nói hết.”
Ngũ công chúa kéo tay áo mình về, nói tiếp: “Cữu phụ, thời gian trước ta nghe nói ngoại huynh lại bị gài bẫy, một con gà chọi mà bị đòi những hai mươi nghìn lượng, gà đó làm bằng vàng hả! Mẫu hậu đừng trách con, con cũng chỉ muốn tốt cho cữu phụ thôi, lẽ nào thấy bọn họ bị coi thường mà lại ngoảnh mặt ngó lơ.”
“Điện hạ à, chúng ta nói chuyện khác đi…” Lạc Tế Thông xém thì đập đầu xuống đất, nàng thật sự không biết phải ngăn cản Ngũ công chúa như thế nào.
Nếu nàng ấy nói bậy bạ thì thôi, nhưng chuyện nàng ấy nói đều là thật; nếu nàng ấy kiêu căng vô lễ thì thôi, đằng này lại đang là “quan tâm” nhà cậu.
“Công chúa điện hạ.” Thiếu Thương bỗng lên tiếng, “Điện hạ không cần lo lắng cho Tuyên Hầu đâu, kỳ thực bệ hạ đã có sắp xếp rồi.”
Ngũ công chúa cười lạnh: “Sắp xếp cái gì? Ngươi mà không nói rõ thì cẩn thận ta trị tội ngươi!”
Thiếu Thương ôm ngực, sợ hãi nói: “Vừa nãy điện hạ còn nói Lăng đại nhân được nương nương nuôi lớn, là người một nhà kia mà, sao giờ một câu không hợp lại muốn trị tội ta.”
Ngũ công chúa á khẩu, há mồm cứng lưỡi.
Hoàng hậu nghiêng đầu mỉm cười, cầm cây quạt trên bàn lên, thong thả phe phẩy, “Rốt cuộc bệ hạ có sắp xếp gì, ngươi nói đi… Nói sai cũng không sao.”
Ngũ công chúa thấy mẫu hậu bao che cho Trình Thiếu Thương thì rất tức giận, song vẫn im lặng.
Thiếu Thương cười thật tươi với Hoàng hậu, đoạn quay sang nói với Ngũ công chúa: “Mấy ngày nay ta ở trong cung, thường xuyên nghe nói Tứ công chúa chín chắn giỏi giang, rất biết quản lý tài sản.
Lần trước ta tiêu hết tiền Lăng đại nhân cho, bệ hạ còn lấy Tứ công chúa làm ví dụ để khiển trách ta.
Bệ hạ nói, trong những người con gái của mình, chỉ có Tứ công chúa là đảm đang nhất, không bị người ngoài lừa dối làm mất tiền mất mặt.
Nên là, điện hạ xem, bệ hạ đã gả Tứ công chúa cho Tuyên Hầu công tử rồi còn gì, đấy mới là tài đặt đúng chỗ, điện hạ còn lo gì nữa? Nếu gả ta vào Tuyên gia thì chắc chắn lương thực sẽ vơi dần cho xem, nghèo lại hoàn nghèo!”
Vợ chồng Tuyên Hậu đang bị Ngũ công chúa mắng mỏ không ngóc nổi đầu, Vương Thuần thấy sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó coi thì cũng cảm thấy không ổn, Địch ảo và Lạc Tế Thông đang ảo não không biết làm cách nào, nhưng lúc này khi nghe Thiếu Thương nói như vậy, mọi người cùng bật cười.
Vương Thuần lớn tiếng phụ họa: “Trình nương tử nói rất hay!” Ông nghĩ, chẳng trách con gái mình không đấu lại người ta, nếu ông là Lăng Bất Nghi cũng sẽ thích tiểu mỹ nhân hoạt bát sôi động có gan có trí như vậy.
Thiếu Thương cười mắng khẽ: “Vương tướng quân thật không phúc hậu, ta nói mình không biết lo việc nhà, ngài lại bảo ta nói hay, lát nữa ta sẽ mách với Lăng đại nhân!”
Vương Thuần cười to: “Được được được, là ta nói nhầm, ta sẽ chuẩn bị đại lễ bồi tội nương tử.” Rồi ông nói với Hoàng hậu, “Đứa trẻ này dễ ghét quá, chẳng trách nương nương và Tử Thịnh đều thích nàng!”
Cuối cùng Hoàng hậu cũng mỉm cười, trợn mắt nhìn Thiếu Thương: “Ngươi nói chuyện đàng hoàng vào.”
Ngũ công chúa thấy không ai giúp mình thì tức tím mặt, lạnh lùng nói: “Tứ tỷ thật có phúc, cữu phụ cữu mẫu hiền lành, ngoại huynh cũng là người hiểu chuyện, Tuyên gia phú giáp thiên hạ nhưng ta đây lại chẳng được bằng tỷ ấy…”
Thiếu Thương cười ngắt lời: “Mai mốt Ngũ công chúa được gả vào Việt gia cũng tốt mà, về sau muốn tuấn mã cũng không cần làm phiền Vương tướng quân nữa, chớ nói là mình đen bụng trắng, mà đến mình trắng bụng đen cũng có nốt!”
Vừa dứt lời, đến Hoàng hậu đoan trang cũng không khỏi cười phá lên, Vương Thuần cười ngoác tận mang tai, Địch ảo cười ngả nghiêng sau lưng Hoàng hậu, Vương Linh cau mày ủ ê cũng phải bật cười: “… Mình trắng bụng đen, làm gì có loại ngựa này.”
Ngũ công chúa bực bội: “Ngươi lấy được lang tế tốt nên hứng khởi là phải, các a tỷ xuất giá cũng đâu kém gì ai, chỉ có ta…”
“Công chúa!” Lạc Tế Thông kéo mạnh tay Ngũ công chúa, đưa mắt cảnh cáo, “Hôn sự của điện hạ là do bệ hạ quyết định, điện hạ định tranh luận với bệ hạ ư.”
Ngũ công chúa bỗng sực tỉnh, thở hắt ra xoay người im lặng.
Hoàng hậu thấy con gái như thế, ánh mắt trở nên phức tạp, không nhẫn nại cũng không vui, cuối cùng chẳng nói gì.
Vương Thuần có thể đi lên từ sau chuyện cha vợ Kiền An vương binh bại là nhờ thông minh nhanh trí, thấy bầu không khí trong điện trở nên sượng sạo, ông lập tức giảng hòa: “Ha ha, về lại chuyện chính nào, nương nương, hôm nay thần dẫn A Linh vào cung, thứ nhất là cùng Tuyên Hầu và phu nhân chúc thọ nương nương sớm, thứ hai là thay khuyển nữ cám ơn nương nương.
Kể ra nếu không nhờ nương nương nói tốt bên cạnh bệ hạ, trong thời gian ngắn thần thật sự không biết tìm đâu ra rể tốt ở nơi xa lạ như Giang Hạ.
May nhờ có nương nương cho thần thêm nhiều thời gian chọn rể, hôm nay đến đây là để bẩm báo với nương nương, hôn sự đã có tiến triển rồi!”
Hoàng hậu mỉm cười: “Ồ, chẳng hay là lang tế nhà nào.”
“Hồi bẩm nương nương, là vọng tộc Thái thị ở Kinh Châu.”
Hoàng hậu dừng lại, vờ bực bội: “Bổn cung đang hỏi lang tế, đàn ông các ngươi chỉ biết nhìn dòng dõi.” Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, sau đó quay đầu đi.
Vương Thuần chắp tay xin lượng thứ, cười đáp: “Nương nương trách phải.
Nhưng nương nương yên tâm, thần chỉ có một cô con gái là A Linh, sẽ không để con bé chịu tủi.
Đã sai người đi nghe ngóng kỹ rồi ạ, lang tế tương lai là út nam của tộc trưởng Thái thị, dù được cha mẹ chăm bẵm nhưng từ nhỏ đã lên núi Bạch Lộc học tập, vừa xuống núi vài tháng trước… Không quan trọng học hành thế nào, xét cho cùng cũng là người có lòng cầu tiến.”
Hoàng hậu nhìn Vương Linh đang cúi đầu bên cạnh, gật đầu nói: “Học trò núi Bạch Lộc cũng không tệ.”
Vương Linh bỗng ngẩng đầu, nức nở thưa: “Nương nương, thiếp thật sự không muốn rời bỏ đô thành.
Nương nương có thể nói với bệ hạ cho thiếp ở lại được không.
Thiếp sẽ không nói năng lung tung nữa, Thiếu Thương, ta xin cô đấy, trước kia ta có lỗi với cô, là ta hẹp hòi khắt khe, cô đi cầu bệ hạ đi…”
“Nghiệt chướng, nói xằng bậy gì đấy hả!” Vương Thuần nghiêng đầu mắng con gái, đoạn quay qua cười nói, “Nương ngương chớ để ý tới nó, nó ở đô thành quen rồi nên nhìn đâu cũng là quê nghèo đất hoang, thật ra Giang Hạ cũng là nơi trù phú…”
Hoàng hậu lắc đầu thở dài, thật ra bà cũng chứng kiến Vương Linh trưởng thành, nhưng chính Hoàng đế đã lên tiếng muốn Vương Thuần nhanh chóng gả con gái đi xa, ấy là cố ý cho con nuôi thể diện, giết gà dọa khỉ – chớ nói Thiếu Thương là con nhà quan lại, cha mẹ lập được chiến công, mà dù là con gái nhà bình dân, chỉ cần Lăng Bất Nghi muốn cưới thì Hoàng đế tuyệt đối không cho phép người ngoài nói nhiều một câu.
Quả nhiên trong mấy tháng qua, ở đô thành không ai dám hoài nghi Trình Thiếu Thương nữa.
Vương Linh cắn môi, nhìn chằm chằm Thiếu Thương, “Thật ra số tuấn mã phụ thân ta có được lần này là giống thứ cấp, giống cao cấp phải là của Lăng đại nhân có được tháng trước kia kìa.
Khi ấy Ngũ công chúa có thỉnh cầu ngài ấy, nhưng ngài ấy không đồng ý, vậy mà sau đó lại chọn ra sáu con ngựa cho cô!”
Vừa dứt lời, Ngũ công chúa bỗng thẳng người dậy, hằm hè giận dữ nhìn Thiếu Thương.
Vương Thuần nghĩ bụng không ổn, lập tức tát con gái một phát, quát to: “Nghiệt chướng, nói gì vậy hả!” Ông quay sang tạ tội với Hoàng hậu, “Đều là lỗi của thần, là thần không giữ chặt miệng mồm, sơ ý để lộ với trong nhà! Đều là lỗi của thần!” Vừa nói ông vừa dập đầu.
Vương Linh òa khóc hu hu, che mặt chạy thẳng ra ngoài.
Thiếu Thương hết hồn, một lúc sau mới nói: “Vương Linh a tỷ nói lung tung, rõ ràng chỉ có hai con!” Cho dù là thật cũng không thể nói sai số lượng được.
Địch ảo không kìm được liếc nàng.
Vương Thuần cười khổ: “Chính xác là sáu con, sao ta có thể không rõ được.
Hai con đưa đến Trình phủ, hai con đưa đến quận Từ tặng Vạn lão huynh, còn lại hai con đưa tới chỗ thúc phụ nương tử đang bổ nhiệm, thậm chí còn có cả ngựa nô điều khiển chăn ngựa.
Hầy, đó mới là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm lao nhanh như gió, dù bị thiên quân vạn mã bao vây vẫn có thể chạy thoát bảo vệ tính mạng, là giống ngựa bao người hàng ngũ thèm thuồng…”
Ngũ công chúa nghe không đặng, đùng đùng đứng dậy, tức tối giậm chân lại gần Thiếu Thương, Lạc Tế Thông thấy không ổn, lập tức túm nàng ta lại, liên tục cười xòa: “Công chúa, không phải công chúa vẫn luôn muốn một con ưng săn sao, trong số sính lễ Tây Bắc đưa đến có một con rất oai, đã được huấn luyện rồi, bắt sói bắt hổ là chuyện bình thường.
Ta đã bảo Xuân Điều đem vào cung, giờ đang ở lâm viên, chúng ta đi xem đi, đi xem thôi nào… Nương nương, thiếp và Ngũ công chúa xin được cáo lui…” Vừa nói nàng vừa dùng sức kéo Ngũ công chúa rời khỏi điện.
Vợ chồng Tuyên Hầu khiếp sợ một phen, Vương Thuần thấy bọn họ lúng túng tội nghiệp, lúc cáo lui bèn thuận tay kéo hai người họ đi.
Hoàng hậu nhìn em trai em dâu hiền lành nhút nhát thì cũng muộn phiền, vẫy tay cho bọn họ lui.
Kẻ ngốc ngơ ngẩn cũng không lạ gì, nhưng khi Hoàng hậu quay đầu, thấy đến Thiếu Thương xưa nay lanh lợi cũng đang ngẩn ra.
Bà giơ tay đẩy cô gái, Thiếu Thương vô thức nói: “… Lúc trước thiếp có nói với chàng, Vạn bá phụ đi đứng không tiện, nhưng vẫn phải đi đây đi đó, huyện mà Tam thúc phụ được bổ nhiệm vẫn chưa thái bình, thỉnh thoảng có bạo dân làm loạn.
Nếu xảy ra họa, chẳng hay bọn họ có thể nhanh chóng chạy tới cửa ô hay không.”
“Chàng không nói gì với thiếp cả.”
Lẽ đương nhiên chàng không nói với nàng về quyết định của mình, nhưng chàng cũng không nói là chàng lại tốt với nàng đến thế..