Thiếu Thương không biết mình rời khỏi cung thất thế nào, đầu tiên là đoan trang vái chào các vị phu nhân, sau đó vững bước đi trong hành lang, Hoắc Bất Nghi có vẻ muốn đuổi theo nhưng bị Nhị công chúa cản lại, “… Cậu cứ để nàng ấy từ từ.”
Các vị phu nhân khách khí mỉm cười nhường đường cho Thiếu Thương.
Bọn họ đều nghĩ, dễ khi sau này sẽ tới Hoắc phủ dự tiệc cưới, tốt nhất chớ nên trêu chọc cô dâu.
Thiếu Thương đờ đẫn đi ra khỏi Trường Thu cung, tới khi không thấy ai nữa mới nhấc váy lên cố gắng chạy thật nhanh, như thể có yêu quái đuổi theo phía sau.
Đã nhiều năm rồi nàng mới lại chạy trốn như thế, tại Vĩnh An cung nàng là cung lệnh chỉ dưới một người, kiểm soát mọi người, sắp xếp công việc; rời khỏi Vĩnh An cung, nàng càng không muốn bị người ta nắm thóp.
Không biết đã chạy bao lâu, nàng tựa vào núi đá bên hồ hổn hển thở gấp, nhớ ngày trước nàng còn có thể đánh lại Hoắc Bất Nghi mấy cái, nhưng hiện tại chỉ biết dùng móng tay cào cấu, ngay cả Lạc Tế Thông cũng có thể chế trụ được nàng, quả nhiên ít tập luyện thì thể chất sẽ kém đi.
Nghĩ ngợi về cả tấn chuyện không đâu, trong cơn hoảng hốt phẫn nộ, Thiếu Thương soi mình xuống nước sửa lại tóc tai xiêm y, cảm thấy dù gì hiện tại cũng không nghĩ được gì, nàng lại đi lang thang ven hồ, cho tới khi thị vệ tuần tra hành lễ với nàng, nàng mới giật mình phát hiện bản thân đã vô thức đến chỗ cung vệ ở cửa tây.
Trong tiềm thức nàng muốn về nhà sao? Nhưng về nhà càng không an toàn, ở Vĩnh An cung Hoắc Bất Nghi mới không dám làm bậy, còn nếu ở Trình phủ, dù ban ngày chàng cũng dám leo tường trèo cửa sổ!
Đang định xoay người thì Thiếu Thương nhác thấy có vài người trong quen mắt ở ngoài cửa cung cách đó không xa, không biết vì cớ gì, nàng rất tự giác trốn ra sau mãnh hổ đúc bằng đồng.
Sáu năm không gặp, Lương lão bá vẫn có phong thái như ngày nào, vẫn eo nhô lưng thẳng, điềm tĩnh ung dung; một tay ông nắm tay vợ Khúc Linh Quân, một tay đỡ eo nàng, cẩn thận dìu nàng lên xe; chỉ một tư thế thân mật đơn giản thế thôi nhưng đã có thể áp đảo đa số thiếu niên lang ở đô thành.
Thiếu Thương vẫn luôn cảm thấy lạ, cớ gì một ông chú chất lượng tốt như Lương Vô Kỵ lại góa vợ nhiều năm, ánh mắt của phái nữ thế gia bị mù rồi sao, hay là thẩm mỹ của nàng đặc biệt?
Ở bên kia, không biết Lương Vô Kỵ thấp giọng nói gì mà Khúc Linh Quân cười tít mắt, cánh môi run nhẹ, hai người đối mặt nhau qua khung cửa, tình ý đong đầy đến nỗi thị vệ cửa cung cũng có thể cảm nhận.
Thiếu Thương nheo mắt, vì sao bây giờ nàng lại cảm thấy Lương lão bá ăn mặc trẻ thế, không phải áo gấm màu lam nhạt như vậy chỉ hợp với thanh niên cao ráo tuổi trẻ như Viên Thận thôi ư.
Hôm nay không được suôn sẻ, Thiếu Thương buồn bã trở về Vĩnh An cung, ngồi bên giường của Tuyên Thái hậu thuật lại cuộc gặp gỡ hôm nay, Địch ảo vừa sửa móng tay cho nàng vừa đổ dầu vào lửa: “Thiếu Thương làm đúng lắm, phải túm cậu ta mạnh vào, có chảy máu không? Tốt, vậy là đúng rồi! Đến lượt cậu ta nếm khổ…”
“Địch ảo đừng nói càn, tự Thiếu Thương có phân lượng.” Tuyên Thái hậu ngả lưng vào túi dựa, không phát biểu ý kiến về chuyện này, chỉ đùa nàng, “Nhưng Thiếu Thương à, con nhìn mình đi, ngoài cánh tay và móng tay thì đâu bị thương chỗ nào, mà nghe con kể lại có vẻ Tử Thịnh bị thương đầy đầu khắp mặt, tới khi ấy Thái tử điện hạ không mắng con mới là lạ.”
Thiếu Thương im lặng thở dài.
Đây cũng là chuyện khiến nàng đau đầu, nếu biết sớm thì lúc nãy nàng đã không ra tay độc đến thế.
Địch ảo nói đỡ: “Đừng sợ đừng sợ, nếu có người đến gây chuyện với nương tử, chúng ta cứ việc khóa cửa cung!”
Thiếu Thương nhìn ngón tay mình, đau lòng nói: “Tiếc cho móng tay ta quá, chăm sóc cẩn thận lắm mới có thể sơn móng tay.
Oái oái, Địch ảo đừng cắt mà, để dài chút đi, sau này ta vẫn muốn để móng tay.”
Tuyên Thái hậu cũng nhìn ngón tay nàng: “Cắt ngắn mới tốt, con để móng tay thì làm mộc thế nào, cầm bút vẽ tranh thế nào.”
Thiếu Thương siết nắm đấm dưới tay áo, ngoài mặt vẫn bình thường: “Vậy không làm nữa.
Trong cung có thợ rồi, là thợ khéo tay nhất trên đời này, thiếp còn tranh làm gì.”
Tuyên Thái hậu im lặng một lúc: “Không nói chuyện khác, đã bao lâu rồi con không thổi sáo, nhân hôm nay con cắt móng tay, thổi một khúc cho ta nghe đi, đừng viện lý do trong cung có nhạc công giỏi.”
Thiếu Thương hết cách, đành sai cung nữ về phòng mình lấy sáo đem tới, nhưng do quá lâu không luyện tập nên ngón tay ấn trên lỗ run run, giai điệu phè phè sai nhịp.
Thiếu Thương đặt cây sáo xuống, trong tẩm cung lặng im một lúc rất lâu.
Tuyên Thái hậu thở dài, Thiếu Thương hỏi vì sao, Tuyên Thái hậu lẩm bẩm: “Ta đang nghĩ, không biết có phải mình đã sai rồi không…”
Thiếu Thương không hiểu, vẫn an ủi: “Nương nương đừng giận mà, thiếp sẽ quay về luyện tập thổi sáo.
Thẩm thẩm thiếp từng nói thiếp rất có thiên phú trong chuyện này, chỉ cần dạy qua là tinh thông ngay.
Nương nương yên tâm, ít hôm nữa thiếp sẽ thổi cho nương nương nghe, đảm bảo vẫn hay như trước.”
Tuyên Thái hậu im lặng mỉm cười.
…
Bữa tiệc của Việt Hoàng hậu quả thực rất xuất sắc, các vị phu nhân đã hứa với Nhị công chúa không tiết lộ thì sẽ giữ lời, nhưng sơ không bằng thân, không nói với người bên ngoài nhưng vẫn nói với trượng phu bên gối.
Ngay đêm hôm đó, hai phần ba người tận mắt chứng kiến đã kể lại đầu đuôi sự việc, còn Đại Việt Hầu phu nhân già dặn cẩn trọng, hai ngày sau mới kể cho trượng phu biết, còn bị Đại Việt Hầu trách móc, “Ta còn nói lại vì sao trên mặt Thập Nhất lang bị thương, giống như bị cào cấu, rồi vì sao Ngu Hầu và Nhị đệ cười lạ lùng như thế.
Bà thật là, sao không nói sớm cho ta biết, hại ta chỉ biết cười khan.”
Sờ lương tâm mà nói, không phải Hoắc Bất Nghi cố ý khiến Thiếu Thương mất mặt, nhưng dạo này chuyện độ điền gặp phản đối lớn chưa từng có, một số bộ phận thế gia binh trưởng bắt đầu tụ tập người làm loạn, lôi kéo bách tính để tăng thanh thế.
Vào lúc này chàng đâu thể đùn đẩy từ chối, vậy là không giấu được vết thương trên mặt.
Tuy Hoàng đế biết rõ nhưng không nói gì, có điều thường nhìn con nuôi với ánh mắt đầy hứng thú; Thái tử trợn mắt, hỏi thẳng nguyên nhân.
Thế là Hoắc Bất Nghi rất nghiêm túc nói dối: “Thần cưỡi ngựa bất cẩn, lúc ngã bị nhánh cây cào xước.”
Có đánh chết Thái tử cũng không tin, cuối cùng chính biểu muội kiêm lương đệ của hắn nói cho hắn biết chân tướng, hắn nổi giận đùng đùng toan đến Vĩnh An cung tìm người chịu trách nhiệm kiện tụng thương tích dân sự, nhưng bị Tứ hoàng tử níu lại.
“Hoàng huynh, hoàng huynh tốt của đệ, huynh bình tĩnh lại đi.” Tuy Tứ hoàng tử thẳng như ruột ngựa nhưng dù gì cũng đã lấy vợ thành gia, “Chuyện tốt của Tử Thịnh đang ngay lúc quan trọng, huynh đừng gây chuyện kẻo lại khéo quá hóa vụng.”
Thái tử không tin: “Bị phụ nữ cào cấu mà là chuyện tốt?!”
Tứ hoàng tử thong thả nói: “Đừng trách huynh đệ không nhắc nhở huynh, mẫu hậu nói rồi, hoành huynh chưa cưới vợ lập phi thì không được phép huynh nhúng tay vào nhân duyên của người ta.
Nếu huynh không nghe lời, mẫu hậu sẽ… Đệ cũng không biết mẫu hậu tính làm gì, tự hoàng huynh nghĩ đi.”
Thái tử nổi giận.
Nói tóm lại, tóm lại mà nói, khác với sóng gió Đệ Ngũ Thành đại náo cửa cung lần trước bị truyền đi ai ai cũng biết, dù lần này tình tiết nghiêm trọng nặng nề hơn, nhưng những lời cười trộm bàn tán chỉ giới hạn ở vài gia đình quyền quý trên đỉnh chóp tại đô thành.
Khi phát hiện chuyện này không bị làm lớn, Thiếu Thương rất cảm kích Nhị công chúa, ừm, và cả Hoắc Bất Nghi nữa.
Nhưng nếu những gia đình đó đã biết, vậy đương nhiên Viên gia cũng sẽ biết.
Chính Tứ công chúa lén nói cho Khúc Linh Quân, sau đó Lương Châu mục báo cho Viên gia hay.
Lương Vô Kỵ là người phúc hậu, năm xưa nhận ân huệ của hai người Hoắc Trình nên lần này cũng không chỉ trích bọn họ, chỉ ôn tồn hỏi anh rể Viên Bái có nên cân nhắc lại hôn sự của Viên Thận không.
Không phải ông chê Trình thị chưa rõ ràng chuyện ngày trước, Tứ công chúa nhấn mạnh chính Hoắc Bất Nghi quỳ xuống van nài; mà cũng không phải ông sợ Hoắc Bất Nghi quyền cao chức trọng, chỉ là… Thân là người từng trải, Lương Vô Kỵ cảm thấy hôn nhân đại sự không nên miễn cưỡng quá.
Nên một hôm nào đó Viên đại công tử khoan thai đến Vĩnh An cung.
Sau khi tìm được Thiếu Thương, hai người ngồi trên bậc thềm vắng tanh dưới nắng chiều.
Thiếu Thương không kìm được than vãn: “Ta phái người đi tìm huynh mấy lần mà sao huynh không đến, ta có chuyện muốn nói với huynh mà.”
“Ta sợ gặp nhau nàng sẽ đòi từ hôn, nên định tránh mặt hai ngày.” Viên Thận không nhìn cô gái, chỉ nhặt những hòn đá nhỏ trên bậc thềm.
“Vậy vì sao hôm nay huynh lại đến.”
“Vì ta phát hiện có từ hôn hay không, Hoắc Bất Nghi vẫn không cố kỵ.”
Thiếu Thương biết Viên Thận đã biết chuyện ấy, sợ hãi rụt vai về, áy náy nói: “Xin lỗi huynh, ta đã làm huynh mất mặt; có phải có người cười nhạo huynh không.”
Viên Thận xòe tay ra, đếm được hơn mười viên đá xám, cười nhạt: “Ta không sợ bị cười nhạo.
Năm ấy ta từ chối bệ hạ triệu ta vào Thượng Thư đài, vì không ai biết chuyện này nên các nho sinh còn tưởng ta không được bệ hạ coi trọng, khi ấy ta còn bị đàm tiếu ghê gớm hơn.”
Thiếu Thương bất lực thở dài: “Ta nói rồi mà, sớm muộn gì Hoắc Bất Nghi cũng làm khó, tốt nhất vẫn nên từ hôn sớm.”
Viên Thận nắm chặt đá trong tay, chợt ngoái đầu nói: “Rốt cuộc Hoắc Bất Nghi đã nói những gì với nàng! Y nói tương lai sẽ kính mến nàng có thừa, hai bên nâng đỡ nhau, gia tộc phồn thịnh?! Hay y nói sẽ giao gia sản cho nàng, để nàng được vinh quang rạng rỡ, không ai dám bắt nạt nàng ghẻ lạnh nàng?! Hay y nói…”
“Ngài ấy không nói vậy.” Thiếu Thương ngắt lời, “Ngài ấy chưa bao giờ nói những chuyện này với ta…” Nhìn ánh mắt nôn nóng của Viên Thận, nàng bỗng thấy khó mở lời, “Những gì ngài ấy nói chỉ có hai chữ ‘tình cảm’.”
Viên Thận buông tay, mấy hòn đá cứng tạo nên dấu đỏ trong lòng bàn tay trắng trẻo của chàng.
Thiếu Thương nhìn mây tía trên trời, hai má ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng nói: “Ngài ấy không nói gì cả, vì ta biết những chuyện huynh nói ngài ấy sẽ làm.”
“… Hóa ra là vậy.” Viên Thận buồn rầu.
“Thiện Kiến, ta không lừa huynh, bây giờ hễ gặp Hoắc Bất Nghi là ta lại thấy sợ.” Thiếu Thương nói, “Ngài ấy khác hai ta, ngài ấy là kiểu người hăm hở giương cung dưới nắng gắt, dù có phải bỏ mình hy sinh; sẽ truy đuổi vầng dương dù không có hy vọng, dù kiệt sức mà chết; sẽ di dời núi đá từ tháng này qua năm nọ…”
“Hậu Nghệ bắn rụng mặt trời, Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, Ngu Công dời núi; nàng có thể nói tóm tắt đơn giản, ta đã đọc trong sách rồi.” Viên Thận không kìm được chế giễu.
Thiếu Thương nói tiếp: “Ai cũng hay bảo Hoắc Bất Nghi trưởng thành sớm, lòng dạ thâm sâu.
Nhưng đôi khi, ngài ấy lại đơn giản ngây thơ hơn chúng ta rất nhiều.” Tình yêu và thù hận của chàng rất mạnh mẽ, và cũng vĩnh hằng.
Viên Thận gật đầu: “Không sai.
Bệ hạ thương yêu y như thế, không hẳn chỉ vì gia đình Hoắc gia đã hi sinh hay vì tình kết nghĩa với Hoắc Xung tướng quân, mà là… Có lần ta nghe thấy Trung Việt Hầu say rượu nói, mỗi khi bệ hạ nhìn Hoắc Bất Nghi là nét mặt như quay lại thuở thiếu thời.
Lúc ấy trời cao nước xanh, năm tháng bình yên, các nhi lang hai huyện Phong Nhiêu nhởn nhơ học hành, không thì bận rộn đồng áng, rảnh rỗi lại uống rượu rôm rả; trai làng nhiệt huyết, trời đất trong lành, mọi người vui vẻ giản đơn.”
Thiếu Thương thở dài: “Đúng thế.
Mấy chục năm trôi qua, những người đập rắn giết chó năm nào nay đã là vương là hầu.
Những chàng trai đơn thuần bảo vệ bệ hạ chạy thoát truy binh đã thay đổi.
Ai cũng có quyền thế, đất đai, có tư binh luôn nghe theo hiệu lệnh, có hương vọng nhất hô bá ứng, chỉ mỗi Hoắc Bất Nghi…”
Viên Thận mỉm cười: “Ta hiểu ý nàng.
Nếu bắt Hoắc Bất Nghi từ bỏ quyền thế đang có, đưa nàng về quê quán Hoắc thị tại huyện Phong, sinh con dưỡng cái sống yên ổn qua ngày, ta tin chắc y sẽ đồng ý.
Chuyện này bệ hạ cũng biết, mai sau Thái tử sẽ biết.”
“Nhưng huynh không muốn.”
“Lẽ nào nàng muốn?” Viên Thận liếc nàng.
Thiếu Thương mỉm cười.
Viên Thận trịnh trọng nhìn cô gái, nhấn mạnh từng chữ: “Ta đã nói rồi, sau này ta sẽ là Tam công, con cháu đời sau của ta cũng sẽ là Tam công, quyền thần gấp bội, Viên thị ngày một đi lên.
Ta hy vọng khi mình đứng tại vị trí nhân thần, nàng có thể đứng bên cạnh ta.”
Chàng nhìn thẳng vào cô gái, “Ta và Hoắc Bất Nghi là hai kiểu người khác nhau, nhưng tình cảm ta dành cho nàng vẫn quý báu như thế.”
Thiếu Thương cúi đầu, nhìn móng tay đã được cắt gọn sạch sẽ.
Viên Thận nói: “Ta chưa bày tỏ tình cảm của mình với nàng mà lại nói những chuyện thế tục trước, là bởi vì, bởi vì…”
“Ta biết.” Thiếu Thương dịu dàng nói, “Vì huynh không biết bày tỏ thế nào, dù vào khoảnh khắc cảnh nguy hiểm, huynh cũng không biết rốt cuộc bản thân có tình cảm thế nào.”
Nàng ngẩng đầu mỉm cười, “Sao ta có thể không hiểu huynh, ta nói một câu, huynh có thể tiếp một câu.
Hai ta là người giống nhau, vừa ngốc vừa hèn.
Chúng ta chuyện gì cũng biết, làm gì cũng khéo léo, chỉ là không hiểu được bản thân.”
Ánh mắt Viên Thận dịu dàng, như nhìn cô gái bé nhỏ ngửa mặt trông lên đèn hoa trong màn đêm năm nào, đôi mắt ấy vừa trong veo lại mơ màng.
“Nhưng tốt nhất vẫn nên từ hôn thôi.” Thiếu Thương nói, “Lần tới ta sẽ thành thân, không đính hôn nữa mà thành thân luôn.”
Viên Thận im lặng nhìn nàng.
Thiếu Thương phủi quần áo, đứng dậy dưới ánh nắng đỏ vàng: “Lần này ta sẽ không nôn nóng thực dụng nữa, ta cần phải suy nghĩ rõ tương lai mai sau mình sẽ sống ra sao.”
“A Thận, xin lỗi huynh, nhưng ta chỉ có thể làm vậy.
Mà ta cần phải làm như thế.”
Để mọi chuyện quay lại vạch xuất phát, nghĩ thật kỹ rốt cuộc mình là người như thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...