Trong xe ngựa trên đường hồi cung, Lăng Bất Nghi nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nén nổi đi tới xe ngựa của Thiếu Thương kiểm tra vết thương của nàng.
Chàng phớt lờ cô gái giãy giụa, đỡ mặt nàng kiểm tra lui tới hai lần – trán sưng, cằm bị xước da, nhưng không nặng bằng vết bầm ở cổ.
Vén tay áo lên, hai khuỷu tay cũng bầm tím, hai mép lòng bàn tay cũng bị trầy da, không biết trên đùi như thế nào…
“Nè nè được rồi! Chàng mau dừng tay!” Thiếu Thương vừa che vạt áo vừa cố gắng níu lại vạt váy, “Về nhà em sẽ để Địch ảo kiểm tra, đang trên đường đi mà!” Nếu không ngăn lại khéo chàng còn muốn lột y phục nàng ra mất.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc lâu: “… Em không định về nhà trước à?”
Khuôn mặt bé nhỏ của Thiếu Thương lập tức buồn đau: “Trên đời này có lẽ chỉ có nương nương là không mắng em thôi.
Em mà về nhà với dáng vẻ này, kiểu gì phụ thân mẫu thân rồi cả ba huynh trưởng cũng lải nhải nửa tháng cho xem! Ôi, đến Trường Thu cung lánh trước đi.”
Lăng Bất Nghi hừ ra tiếng: “Em cũng biết sợ nhỉ, có vẻ bình thường ta mắng em chưa đủ nên em mới to gan đến vậy!” Nói tới nói lui, cuối cùng chàng vẫn xuống xe ngựa, cưỡi ngựa đi bên cạnh Lương Vô Kỵ.
Xuống ngựa vào cung, hai người Lương Lăng đi thẳng đến Thượng Thư đài, Hoàng đế vừa nghe con nuôi và Lương Vô Kỵ cầu kiến thì lập tức cho người lui ra.
Sau khi nghe thuật lại đơn giản biến cố vừa rồi ở Lương phủ, Hoàng đế nhìn Lương Vô Kỵ đang quỳ bên dưới, lạnh lùng nói: “Khanh thật to gan! Tử Thịnh nói muốn bắt sống Lương Hà, khanh dám bắn tên chết người!”
Lương Vô Kỵ dập đầu, không dám biện hộ.
Hoàng đế càng phẫn nộ, cao giọng quát: “Khanh sợ Tử Thịnh bắt sống Lương Hà sẽ tra hỏi được gì hả?! Đúng là quyết định hay, ngày trước trẫm không nhận ra Lương ái khanh lại nhẫn tâm đến vậy…”
“Bệ hạ!” Lương Vô Kỵ xót xa kêu lên.
“Bệ hạ.” Ông ta lấy lại hơi, giọng trầm thấp, “Lương thị Hà Đông nhà thần vốn dĩ cành lá xum xuê, không nói đến thúc bá họ hàng, chỉ dưới gối tổ phụ đã có tám trai sáu gái.
Tuy phụ thân thần mất sớm, nhưng bá phụ vẫn rất đông anh em.
Mà trời muốn giáng họa, trước sẽ ban ít phúc.
Từ thời Lệ đế may mắn vào triều nắm giữ quyền hành, nhân số Lương gia bắt đầu sa sút…”
“Đầu tiên là tranh chấp với Khúc gia mười mấy năm, thương vong vô số, về sau lại bị cuốn vào án Lệ đế giấu Thái tử, bị triều đình tẩy chay làm khó.
Rồi sau đó, thiên hạ đại loạn quần hùng giương cờ, Lương gia nào giữ nổi mình.
Khi vi thần lên làm gia chủ, bên cạnh không còn bao nhiêu cốt nhục có tài cán – ba thúc phụ chưa kịp thành thân đã qua đời, hai thúc phụ dẫn con ra trận lại hy sinh toàn bộ, các huynh đệ họ hàng khác không bị nhốt trong lao ngục dụng hình tàn phế thì cũng ốm yếu mất sớm.”
Lương thị Hà Đông huy hoàng gần trăm năm, một thời vang danh lừng lẫy, giờ đây nghe thấy bọn họ rơi vào thảm cảnh ấy, Hoàng đế không khỏi bùi ngùi.
“Năm xưa vi thần theo phò tá bệ hạ nên có được ít công lao, bệ hạ còn đùa vi thần, hỏi vì sao thần không xin phong thưởng cho con cháu anh em, thần thật sự có nỗi khổ khó nói.
Nào phải thần thanh bạch vô cầu, mà thật sự… Thật sự…”
Lương Vô Kỵ khóc không thành tiếng, cơ thể rẩy run quỳ xuống bậc thềm, “Thật sự trong nhà đã mất hết con cháu trẻ tuổi tài năng!”
Hoàng đế thở dài, vỗ đầu gối ngồi xuống: “Khanh đứng lên đi, ngồi xuống hẵng nói chuyện.”
Lương Vô Kỵ tuân chỉ, đứng dậy ngồi quỳ, gạt nước mắt thưa: “Bệ hạ, nào có chuyện thần không biết Lương Thượng vô dụng vô năng? Nếu là khi xưa, để hạng người đó quản lý trang viên điền sản cũng không xứng! Nhưng thần còn cách nào nữa, thần đã gần năm mươi, chỉ biết cố chịu đựng, mong thế hệ sau có con cháu thành tài…”
Hoàng đế lại thở dài.
Vì sao người đời thích con cháu đông đảo, ấy là bởi vì con cháu càng nhiều thì càng có khả năng cao xuất hiện nhân tài, nhưng Lương thị lại như mẫu ruộng ngàn dặm song chỉ lác đác vài gốc lúa mạ, muốn chọn lựa cũng không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế chợt nhìn con nuôi.
Ngày trước khi biết con nuôi thích con gái của Trình gia, ông đã lập tức cho người nghe ngóng.
Môn đệ danh vọng của Trình gia không khiến ông hài lòng, nhưng khi biết mẫu thân Tiêu thị của cô gái sinh nhiều, Hoàng đế lại do dự.
Tiêu thị theo quân đội quanh năm suốt tháng mà vẫn hạ sinh được bốn người con trai, hơn nữa nuôi dưỡng các con khỏe mạnh, mẹ của Tiêu thị lại càng không cần nói, nghe đâu sinh bảy tám người con trai, mà có câu con gái giống mẹ… Ừ, như vậy rất hay.
Lăng Bất Nghi bị nhìn lại lấy làm khó hiểu, cảm giác ánh mắt của cha nuôi có vẻ kỳ quặc.
“Trẫm hiểu nỗi khổ của Lương thị.” Hoàng đế bình tĩnh nói, “Nhưng điều đó liên quan gì đến vụ án hiện tại.
Thái tử vô duyên vô cớ bị liên lụy, thanh danh bị vấy bẩn, lẽ nào không nên bắt giữ Lương Hà thẩm vấn rõ ràng?! Còn khanh hay lắm, một tên bắn chết người, không lẽ khanh cũng là đồng lõa trong chuyện này?!”
“Xin bệ hạ minh giám, thần mưu đồ chuyện này thì có lợi gì cho thần.” Lương Vô Kỵ cười khổ, “Lương thị đã không còn người nối nghiệp, muốn tránh thị phi còn không kịp, sao có thể dẫm vào vòng xoáy? Bệ hạ…” Ông bỗng thấp giọng, “Nếu thật sự điều tra chuyện này, Lương thị ắt đứng mũi chịu sào, xét đại cuộc chưa chắc đã là điều tốt…”
Hoàng đế nghiêng đầu nhắm mắt, phất tay nói: “Trẫm biết rồi, khanh lui xuống đi.”
Lương Vô Kỵ biết Hoàng đế là người minh bạch.
Có vài lời nói đến thế là đủ, vậy là ông tạ ơn rồi lui xuống.
Đợi tới khi trong điện không còn ai, Hoàng đế tức giận lườm con nuôi: “Khanh xử lý như vậy đấy hả? Trơ mắt nhìn Lương Vô Kỵ diệt khẩu Lương Hà.
Khanh chỉ lo Thiếu Thương đúng không, nên không thấy Lương Vô Kỵ lắp tên giương cung đúng không!”
Tuy cha nuôi nói đúng nhưng đương nhiên Lăng Bất Nghi sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận, chàng nói: “Bệ hạ, thật ra tình hình hiện tại ổn thỏa hơn là thẩm vấn Lương Hà mà.”
Hoàng đế trừng mắt nhìn con nuôi.
Lăng Bất Nghi nói: “Dự tính ban đầu của bệ hạ là rửa sạch nhơ danh cho Thái tử điện hạ, giờ coi như chó ngáp phải ruồi, chuyện náo động đến mức ai ai cũng biết, như vậy vẫn hơn là thẩm vấn được gì đó từ Lương Hà.”
“Có lời cứ nói, không cần úp mở.” Hoàng đế nói.
“Khúc Linh Quân là dâu Lương gia, xuất giá mười năm nàng ta chưa từng quay lại đô thành lần nào, lần này tới đô thành cũng chỉ mười ngày.
Nàng ta không hiểu kỹ Lương phủ, không quen người ở đô thành, không thể có chuyện nhanh chóng đưa ra kế sách chu toàn như vậy.
Còn Lương Hà hồi nhỏ từng ở đô thành một thời gian, nhưng thần thấy hắn không giống kẻ có thể lên kế hoạch chi tiết nhường ấy.
Như vậy, rốt cuộc là ai đã ở phía sau giăng màn mọi thứ? Là ai tiết lộ chuyện Khúc thị bị Lương Thượng đánh cho Thái tử? Là ai biết trước Thái tử và Khúc thị sẽ gặp nhau ở biệt viện Tử Quế? Và là ai đã mua chuộc được Tôn Thắng?…”
“Bệ hạ, trước khi xảy ra chuyện này, có ba gia đinh của Lương phủ chết một cách khó hiểu, một người chết chìm, một người say rượu ngã chết, một người nữa là ăn nhầm nấm độc, thậm chí cũng có bốn năm nô tỳ tại biệt viện Tử Quế bị mất tích.
Hiện tại Tôn Thắng đang ở trong tay thần, nhưng nếu thả hắn ra, thần dám cá rằng hắn cũng không thể sống quá nổi mấy ngày.
Tuy nhiên, nếu bệ hạ thực sự muốn truy rõ ngọn nguồn, không phải là không thể tra ra kẻ đứng sau.
Nhưng bệ hạ à, bệ hạ muốn điều tra thật sao?”
Hoàng đế ngồi bất động một lúc lâu, thể như phiến lá rơi ngoài điện cũng dừng giữa không trung, sau đó ông mới cất tiếng: “Khanh đi xem Hoàng hậu và Thái tử đi.”
Lăng Bất Nghi nhìn Hoàng đế, khom người cáo lui.
***
Bốp! Một cái tát đánh mạnh vào mặt Tiểu Việt Hầu, bên má được ông ta bảo dưỡng kỹ lưỡng nhanh chóng xuất hiện dấu bàn tay đỏ chót.
Đại Việt Hầu chỉ vào em trai mắng: “Đệ ăn gan hùm gấu mật hay sao mà dám cả gan lén lút làm ra loại chuyện này!”
“Huynh trưởng, huynh nhỏ giọng thôi.” Trung Việt Hầu đi tới cửa sổ, bất an ngó nhìn.
Tiểu Việt Hầu không thèm che vết thương, trái lại còn cười nói: “Huynh trưởng không cần lo cho đệ, đệ không để lại dấu vết.”
“Không để lại dấu vết mà đệ còn giết nhiều người như thế!” Đại Việt Hầu nói.
“Đó là biện pháp che mắt.” Tiểu Việt Hầu nói, “Nếu muốn giết hết những kẻ dính vào chuyện này thì không chỉ dừng lại chừng ấy.
Đệ cố ý giết vài tên giữ lại vài tên, chính là để tự vệ.”
Đại Việt Hầu lạnh lùng nhìn ấu đệ.
Tiểu Việt Hầu cười nói: “Lẽ nào huynh trưởng thật sự cho rằng một mình đệ làm nên chuyện này? Đúng là đệ đưa ra chủ ý ấy, nhưng người dính dáng rất nhiều.
Không nói ai khác, Tôn Thắng đâu phải dạng có thể mua chuộc được tức khắc? Xét cho cùng hắn cũng là người của Tôn gia, vì để nắm được thóp hắn giết người mưu tài mà có người đã âm thầm chờ đợi năm sáu năm, chỉ vì một ngày có thể dùng đến.”
“Rốt cuộc đệ làm thế là vì cái gì! Thái tử điện hạ là quân tử phúc hậu trung thực…”
“Vì sao?! Đương nhiên là vì trút giận!”
Tiểu Việt Hầu gầm lên, cơn giận dâng trào.
“Đệ nhỏ tiếng thôi!” Trung Việt Hầu nói nhỏ, “Muốn gọi người trong phủ đến hết hả!”
Tiểu Việt Hầu phớt lờ thứ huynh, nhìn thẳng vào Đại Việt Hầu: “Ba mươi năm, Việt gia chúng ta quên mình vì Hoàng đế ba mươi năm, chi người bỏ của, giao hết tính mạng lớn bé toàn tộc vào tay ông ta, lẽ nào là do ngày trước chúng ta lâm vào bước đường cùng hả!”
“Bảy huynh đệ nhưng giờ chỉ còn lại ba chúng ta! Cả các tộc nhân khác nữa, chết nhiều đếm không xuể! Huynh trưởng về huyện Nhiêu đến trong tộc mà xem, bao nhiêu cô nhi quả phụ, tất cả là vì ai! Hay cho một Việt thị huyện Nhiêu, đang yên vui ấm no lại phải theo Văn thị bọn họ tạo phản!”
“Chính vì huynh trưởng tốt của Hoàng đế tự xưng là anh hùng hào kiệt, hậu duệ cao tổ, khăng khăng tranh giành thiên hạ, kết quả đã không thành sự nghiệp mà còn khiến người nhà anh em bị quan phủ truy nã lùng bắt, chính Việt gia chúng ta đã bảo vệ phụ nữ trẻ em không kịp chạy thoát ở Văn gia bọn họ!”
“Cả Hoắc gia nữa.” Trung Việt Hầu nói xen vào, “Nếu không có Hoắc Xung liều mình che chở thì bệ hạ đã…”
Tiểu Việt Hầu cười lạnh: “Ta thực lòng khâm phục Hoắc Xung huynh trưởng, ông ấy đúng là anh hùng cái thế, vô song vô đối.
Nhưng vì Hoắc Xung đã chết nên ta mới nhìn rõ Hoàng đế, cũng nhìn rõ thế sự này.”
“Cả nhà họ Hoắc trung liệt rồi sao nữa? Chỉ tiếc con cháu đứt mạch, giờ chỉ còn lại một đứa cháu ngoại họ Lăng! Nếu bệ hạ thật sự cương quyết thì đã cách chức toàn tộc Lăng Ích, đuổi ra khỏi đô thành để trút giận cho Hoắc Quân Hoa từ lâu.
Nhưng ông ta thấy thân thích Lăng gia đông đảo, lại già cả thận trọng, chỉ rụt đầu sống qua ngày chứ không phạm sai lầm, nên ông ta mới mềm lòng.
Để ba anh em Lăng gia sinh con dưỡng cái, khai chi tán diệp, mở rộng thông gia với nhà hào môn chức trọng… Thử đợi đến lúc Hoàng đế quy tiên xem, không biết Lăng Bất Nghi có còn được về cửa Lăng thị không!”
“Hoàng đế là hạng người như vậy đấy! Từ nhỏ ông ta đã có tài cán, cả đời chỉ mong mọi người vui vẻ, thân như một nhà, lùi một bước là trời cao biển rộng.
Nhưng, trên đời này không phải chuyện gì cũng như ý Hoàng đế!”
“Máu đã chảy ra không thể vào lại người, thù đã kết sao dễ dàng hóa giải!” Tiểu Việt Hầu đanh mặt, cắn răng nghiến lợi, “Chư thần Cảnh Thăng và thế hệ Kiền An vương có thù máu không chỉ với một hai nhà!”
“Ban đầu liên minh, Kiền An lão tặc khư khư binh mã không chịu chi, để chúng ta xung phong liều chết, hừ, đánh thì đánh, ai lại sợ! Nhưng rành rành trước đó đã nói rất rõ, là ông ta cố ý kéo dài lỡ thời cơ chiến đấu, hại chết hai huynh trưởng Lý gia, bá phụ Lý gia nghe tin thổ huyết tại chỗ, chết vì phẫn nộ.
Về sau lão tặc Kiền An thấy thanh thế chúng ta dần lớn mạnh thì đố kỵ, cố ý để chúng ta đánh đại bản doanh Lục Lâm có trọng binh, hừ, lão ta âm thầm mưu mô điều gì, chớ nói hai huynh trưởng không biết… Vương gia, Diêm gia, Thái Sử gia, bao nhiêu con cháu đã phải hy sinh! Nhưng đại cục lớn hơn tính mạng, đại địch đang ở trước mắt, bệ hạ bảo chúng ta nhịn, chúng ta cũng đành nhịn!”
“Đừng nói hùng hồn như vậy, đệ ghi hận vì Kiền An lão vương gia đã hại chết huynh đệ kết nghĩa của mình thì có.” Đại Việt Hầu nói.
Tiểu Việt Hầu chỉ kết một câu: “Nói tóm lại thù máu khó gỡ.”
“Cuối cùng đến khi bệ hạ lên ngôi, Kiền An lão tặc mất kiên nhẫn, bắt đầu trù mưu kéo cờ phản loạn.
May bệ hạ không phải người hồ đồ, sớm đã đề phòng nên vây bắt thành công, lão tặc cũng tự tử bỏ mạng, bộ khúc tan rã.
Nhưng!”
Tiểu Việt Hầu cười lạnh: “Lão ta để lại Hoàng hậu và Thái tử! Vì sao, đến kẻ ngu cũng đoán ra được! Chẳng phải vì sợ chúng ta lớn mạnh, nên mới giở trò thuật cân bằng gì đó ư?”
Đại Việt Hầu nhắm mắt thở dài: “Giờ đây Việt thị chúng ta cũng đã hiển hách lắm rồi.”
“Rõ ràng gả muội muội cho ông ta là cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà đảo mắt biến thành thiếp! Lúc đó là bất đắc dĩ, không trách được ông ta.
Nhưng về sau thì sao, ông ta phụ muội muội hai mươi năm, lẽ nào định cứ thê thiếp hòa thuận mãi hết đời? Ta khinh! Ta thà ông ta nạp phi tần khác, sinh con cái khác, vẫn còn hơn để cháu ngoại của Kiền An lão tặc ngồi ở trữ vị! Chớ nói chúng ta, ông ta và thế hệ Kiền An có nợ nhân mạng, lẽ nào có thể yên tâm nhìn Thái tử lên ngồi?”
Tiểu Việt Hầu cười độc: “Hiện tại Thái tử nhìn phúc hậu thành thật đấy, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được mai sau hắn ta có trở mặt không.
Tới lúc đó hắn là dao thớt còn ta thành thịt cá, há chẳng phải bị người ta sắp đặt xử lý sao.”
Đại Việt Hầu xoay người thở dài, Trung Việt Hầu ngồi giữa hai huynh đệ, nói nhỏ: “Không thể nói như vậy được, chẳng hạn như án mạng lần này, Thái tử đã bỏ qua danh dự của bản thân để bảo vệ Khúc thị, ta thấy cậu ta không phải hạng độc địa nông cạn.
Mai sau kế vị, chưa chắc Việt gia chúng ta đã không thể chu toàn.
Nhưng Tam hoàng tử thì… tính cách không giống bệ hạ chút nào, dũng cảm gan dạ đấy, nhưng quá lạnh lùng.
Tuy chúng ta là cữu phụ của nó… Khụ, huynh trưởng còn gả cháu gái cho nó, nhưng chưa từng thấy Tam điện hạ ôn tồn với chúng ta lần nào.”
Tiểu Việt Hầu nhíu chân mày u ám: “Thực ra theo đệ thấy, Tam điện hạ cũng không phải lựa chọn trữ quân thích hợp.
Mà thích hợp nhất chính là tiểu hoàng tử muội muội đã sinh, còn nhỏ lại hòa thuận, cũng gần gũi chúng ta.”
“Càn rỡ! Đại sự lập trữ há cho đệ chọn tới chọn lui! Đệ càng ngông cuồng như thế, sớm muộn gì Việt gia chúng ta cũng bị hủy trong tay đệ!” Đại Việt Hầu giận dữ, cầm bầu rượu đồng thau ném về phía ấu đệ, đập ngay giữa trán của Tiểu Việt Hầu, ngay tức khắc máu chảy ròng ròng.
Trung Việt Hầu la lên, vội chạy đến lấy khăn bịt vết thương cho em trai.
“Huynh trưởng yên tâm, Việt gia sẽ không bị hủy.
Hoàng đế có thế kết luận là chúng ta làm ư? Không có lý nào.
Vì sao đệ không đích thân ra tay mà chỉ đứng sau giật dây, liên kết nhiều bên, chính là đề phòng ngày này.” Tiểu Việt Hầu vẫn cứng đầu, cầm khăn trong tay để mặc máu chảy, không hề rên đau mà vẫn chuyện trò vui vẻ.
“Nếu thật sự Thái tử không ổn, người nhận được lợi ích trực tiếp không phải chúng ta mà là Nhị hoàng tử.
Hoàng hậu nhìn trầm tính nhưng trong lòng nhìn rất rõ, cho nên ngay từ đầu đã ra lệnh cấm cửa Nhị hoàng tử.
Nhưng vậy thì sao, bệ hạ có yên tâm được không, có thể bảo đảm vây cánh của Nhị hoàng tử không liên can? Không thể!”
“Nếu hai phe Việt Tuyên đều bị cuốn vào, không phải Từ mỹ nhân và Ngũ hoàng tử được như ý ư, bệ hạ sẽ không nghi ngờ bọn họ là chủ mưu sau màn, mưu đồ ngư ông đắc lợi? Chắc chắn sẽ nghi ngờ!”
“Nhị hoàng tử luôn kết giao với con em quyền quý, Nhữ Dương vương Thế tử âm thầm cất giữ binh giới khôi giáp, Từ mỹ nhân lén mua chuộc cơ thiếp và nô tỳ Đông cung… Nếu thực sự điều tra, không có kẻ nào sạch sẽ cả.”
“Có rất nhiều người cùng kết thù với Tuyên thị, lại dính líu đến các hoàng tử và họ hàng, có lẽ bệ hạ sẽ trừng phạt, song sẽ không truy cứu tiếp.”
Trong nhà im ắng một lúc lâu, đoạn, Đại Việt Hầu thấp giọng thở dài: “Bệ hạ tài trí vô song, khoan dung độ lượng.
Ông ấy không nhẫn tâm truy cứu đã là may mắn của chúng ta.
Nhưng hôm nay đệ lại lợi dụng điểm này, ta thật sự xấu hổ với bệ hạ.”
“Dù không có nghĩa vua tôi thì ta và bệ hạ vẫn còn đó tình huynh đệ.
Lần này là ta có lỗi bệ hạ, vì toàn tộc Việt thị, cũng vì muội muội và các hoàng tử, ta không thể giao nộp đệ, nhưng ta cũng không thể để đệ tiếp tục hồ đồ vậy được…”
“Từ ngày mai, đệ hãy về huyện Nhiêu sửa mộ phần tổ tiên.
Đợi mấy năm nữa rồi đón Ngũ công chúa về.”
“Cẩn tuân lệnh của huynh trưởng.” Tiểu Việt Hầu không thay đổi sắc mặt, “Nhưng…”
“Chúng ta đã già rồi, các hoàng tử cũng dần trưởng thành.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này vẫn chưa xong.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...