Tình Hận - Ranrin
Những tuần sau đấy Rindou đều cố tránh mắt Sanzu nhất có thể, còn gã thì làm như không biết chuyện gì xảy ra. Có thật là lúc ấy Haruchiyo phê thuốc nên nói nhảm hay lời nói nhảm trong lúc phê thuốc của gã là thật?
Tôi cóc biết.
Gã vẫn trêu chọc cậu mỗi ngày, dường như hôm nào rảnh thì hay bám dí lấy Rindou. Đỉnh điểm là vào giữa tháng tám năm nay, lúc Rindou tránh Sanzu như tránh tà còn không được mà phải đi làm nhiệm vụ với gã
"Chết thật, sao lại phải đi với thằng dở người này cơ chứ?"
Rindou một tay chống cằm, theo thói quen hướng mặt ra ngoài cửa sổ xe
"Ai mà biết, đi chung không phải vui hơn sao Rindou-chann!!!"
Ran ở bên cạnh cười thú vị, hắn cảm nhận được mấy tháng qua giữa Sanzu và Rindou dường như có gì đó khó xử thì phải
"Câm cái mồm anh lại đi...thằng Sanzu ở trên mà vớ vẩn cái gì..."
Rindou đánh vào vai Ran, khẽ nói nhỏ. Hắn cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề
"Nhưng mà lạ thật, sao không giết mà cần gì gài bom cho mệt?"
Ran tựa lưng vào ghế, mới sáng cả ba được giao nhiệm vụ gài bom vào công ty nọ. Tuy chỉ là chi nhánh nhỏ nhưng xem chừng thiệt hại cũng chẳng phải ít
"Đừng có hỏi tao chứ, hỏi Boss ấy. Phải không Rindou ~"
Phải với không phải cái gì?
Đang nói chuyện mắc cái của nợ gì lôi tao vào thế?!!
"Mẹ mày, tao cũng thắc mắc đây này. Thế tại sao đéo giết mẹ đi lại còn gài bom? Hả?!!!"
Cậu tức sôi máu, thuật lại câu hỏi mới nãy của Ran mà hỏi lại gã. Nói gì thì nói chứ tự nhiên lôi vào làm gì không biết?
"Sao tự nhiên nổi cáu thế thằng này?"
"Hahahaha... Mày lúc nào cũng làm cái bộ mặt cáu giận thế, cười như tao aaa!!!"
Gã còn chưa nói hết thì đã ăn một đấm của cậu, đau điếng mà kêu lên
"Ngậm cái mõm chó của mày lại đi, Akashi."
Rindou thấp giọng, lườm gã một cái rồi không để ý nữa. Cứ thế mà im lặng suốt.
Sanzu khóc thầm, gã chẳng biết bản thân gây nên tội tình gì mà ăn một đấm của Rindou... Vả lại cậu gọi thẳng họ của gã ra chứ không phải Sanzu hay Haruchiyo, chắc là tức giận thật rồi.
Cả cái tổ chức này ai mà chả biết Rindou là người dễ nổi nóng nhất, cái mặt cậu lúc nào cũng cau có khó ở. Nhưng cái vẻ ấy có lẽ lại cho thấy Rindou là người nhẫn tâm?
Cậu không điên như Sanzu. Không trầm tính và bạo lực như Mochizuki. Không kiên nhẫn và bình tĩnh như Manjiro. Không bỡn cợt như Kokonoi. Không cười toe toét dù tức hay vui như Ran. Không quyết đoán và đầu óc như Takeomi. Không vội vàng và hung hãn như Kakuchou.
Cậu là cậu.
Sáng hôm sau người ta thông báo khẩn cấp chi nhánh nhỏ của một công ty lớn tại Tokyo đã bị đánh bom, vụ nổ gây ra thiệt hại lớn về tiền và của. Cụ thể hơn ba mươi nhân viên bị thương nặng, gần mười nhân viên tử vong. Một số nhà cửa, hàng quán của người dân xung quanh bị ảnh hưởng, có vài người bị thương nhẹ. Và tức tốc ra lệnh truy nã Sanzu Haruchiyo, Ran Haitani, Rindou Haitani.
Thật không may cái bản mặt của cả ba đã lọt ống kính, tuy có chút mờ nhạt do trời tối nhưng vẫn xác nhận được
"Rindou Haitani. Đến lúc mày trả lại vị trí cho tao rồi, tao đã nói là sẽ lấy lại mà!"
______________
Dcm tôi vui vãi các cô ạ, học sinh giỏi á há há há =))))
Thì vẫn duy trì được cái vị trí thứ tư trong lớp, điểm phẩy có 8,4 thôi nhưng vẫn được học sinh giỏi là may :>>
Tại năm nay tôi học sa sút vãi luôn, thề!!! Nhưng mà mayyyyy
Thôi thì vui quá, vui quá thì làm gì? Viết fanfic cho otp âm dương chứ saoooooo!!!
__________Jenicas.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...