Tình Hận - Ranrin

Mới đó thôi mà đã tới ngày hôm nay rồi, lúc này đã gần một giờ sáng. Hai chiếc xe đen đậu đối diện với công ty Nokikasi Ichiuhaka.




Rindou ngồi ở đằng sau, tay lăm le khẩu súng ngắn, mắt hướng ra ngoài. Hai tên đằng trước là thuộc hạ thân cận và đáng tin nhất của cậu.



Phía đằng sau là bốn tên thuộc hạ khác, tất cả dường như chuẩn bị khá kĩ càng cho việc này.



"Sếp, hai tên đó đi vào rồi kìa!" Ikapi lên tiếng, hắn là tên đã nói chuyện với Rindou vài ngày trước





"Ờ, chuẩn bị xâm nhập vào Nokikasi Ichiuhaka nào!!" Rindou háo hức, cậu không quên nhấn nút ở chiếc tai nghe cho lũ xe đằng sau nghe.




Rindou là người đi trước, hầu hết ai nấy cũng đều mặc đồ đen. Riêng cậu là mặc bộ vest màu xanh ngọc, trên tay cầm tờ giấy nhỏ


"Nhanh cái chân lên, một trong lũ chúng mày lẻn vào phòng thiết bị gỡ kết nối với camera trước đã." Rindou nói nhỏ, một tên trong lũ ấy kéo khẩu trang, đội mũ áo lên và chạy thật nhanh vào. Trên tay hắn cầm một tấm bản đồ.





Chỉ hơn 15 phút sau, tiếng nói truyền đến


"Sếp, ngắt kết nối và xoá các video trước đó đã xong. Cẩn thận ở cửa phòng chứa thông tin mật có hai tên to con!"




Rindou cười nhếch mép, hắn ra lệnh cho đàn em núp trong ngõ chạy vào ngay lập tức. Vừa mới vào đến cổng, hai tên bảo vệ ngay lập tức đề phòng. Rindou liền hít thở sâu, phun khí gây mê ra lập tức. Cửa ra vào chính ngay lập tức bị bao bọc bởi khói!





"Chạy nhẹ cái chân thôi, đi qua cánh cửa này là phòng có chứa thông tin mật rồi!" Rindou nhỏ tiếng nói



"Này mấy người kia, làm gì...vậy..." Chưa nói dứt lời, gã ta ngay lập tức lăn ra đất. Một tên thuộc hạ vừa ném thuốc gây mê về phía đó, nhanh gọn lẹ.





Ngay lập tức sáu người núp sau cánh cửa, bởi đằng sau là một căn phòng bảo vệ nghiêm ngặt, đúng như lời của đàn em. Có hai tên to con đang đứng canh




"Tất cả chuẩn bị, ném hết số khí gây mê trừ viên nổ cỡ nhỏ ra!!" Rindou hét lớn, đám thuộc hạ nghe vậy liền dùng hết lực ném thuốc gây mê vào, một làn khói trắng nghi ngút toả ra. Sau khoảng mười phút thì dần dần biến mất




"Tao, Ikapi và Sato sẽ vào trong, lũ còn lại đứng ở đây. Thấy thằng nào lại gần cứ tẩn cho một trận, không lại thì dùng thuốc mê." Nói xong Rindou cùng hai tên kia chạy vào, ba tên còn lại đứng canh ở ngoài.





"Sếp, cần có chìa khoá." Sato lên tiếng rồi quay lại nhìn Rindou




"Lục soát người hai thằng này, kiểu gì cũng có."






Ikapi cúi xuống lục túi quần của hai tên này, không có. Trong túi áo khoác, có.




Cậu ta mở cánh cửa ra sau đó bước vào, căn phòng tối đen như mực ngay lập tức bừng sáng. Ở cạnh tường có vài chiếc tủ đựng đầy hồ sơ tài liệu, trong góc nhỏ có một chiếc két sắt




"Này, tìm xem ở đây có thông tin về mật mã của chiếc két sắt này không?" Rindou nhìn chăm chăm vào nó, hai tên kia ngay lập tức bới tung căn phòng lên.





Sau khoảng 30 phút tìm kiếm thì kết quả vẫn là vô ích





"Chịu thôi, không có tìm được gì liên quan đến mật mã đâu." Sato kéo chặt chiếc găng tay rồi nói.




Phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ dùng súng bắn? Không được, tiếng ồn quá lớn...





Rindou nhìn vào chiếc bàn nhỏ trong góc tường đối diện, cậu tiến tới mở ngăn kéo ra trong đó có một tờ giấy nhỏ ghi vài chữ số.





Cậu ngồi xổm xuống rồi bắt đầu xoay, may thay cái két này không cần dùng chìa khoá. Nhanh chóng cánh cửa bật ra ngay lập tức, bên trong có một cái hộp khá to nhưng lại không có ổ khoá



"Haha, quá dễ dàng!!" Rindou cầm vào nó khẽ cười, mở ra thì ngay lập tức thứ đập vào mắt cậu là một đống giấy tờ bình thường, chẳng có USB chứa thông tin mật gì cả




"Gì thế này, đùa tao à?"




Reng




Reng




Reng






Là tiếng chuông cảnh báo, cả căn phòng lập tức sáng đỏ. Tiếng bước chân bắt đầu ập đến





"Chết tiệt, ba đứa mày ném hết thuốc mê trong người ra rồi ngay lập tức chạy vào đây!!" Rindou hét lớn, cậu nhanh chóng lấy tấm bản đồ ra xem





*Mẹ nó, biết ngay là không đơn giản thế này mà!





Ba tên kia nhanh chóng ập vào, hơn mười người nằm một đống ở ngoài cửa




"May là lần này dùng liều mạnh, nếu không thì bọn chúng sẽ tỉnh lại sớm thôi." Ikapi gãi gãi đầu




"Ờ, nếu như sử dụng liều lượng lớn như này thì chúng ngủ đến trưa mai!" Sato nói chen vào.




*Mẹ kiếp, giờ phải làm thế nào đây?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận