Edit: Trúc
Beta:
Giả mà thành thật, lần hôn mê này, Du Thải Linh lại mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ nàng mơ thấy ca ca nhà bên trên trấn, tuấn tú cao gầy giống như cây ngô đồng trong viện của tổ mẫu, bản thân mình nho nhỏ đứng ở bên cạnh nhìn hắn, lòng tràn đầy ái mộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ nàng đã có một chấp niệm, vì sao cùng là nam thanh niên dân bản xứ kết hợp với nữ trí thức tham gia đội sản xuất, mà phu thê người ta có thể ân ân ái ái, cho dù sau thời kỳ đổi mới cũng phát tài, người ta khoe khoang là đi theo thê tử đọc sách, quyên góp một cái thư viện công cộng hoặc cấp học bổng tiểu học gì đó cho trấn trên, mà không phải giống phụ thân nhà mình đi buôn bán làm giàu.
Lúc còn nhỏ Du Thải Linh thường nằm bò đầu tường xem một nhà ba người hạnh phúc, vừa ghen tị vừa hâm mộ, đợi lớn chút thì bắt đầu trồng cây si với con trai nhà người ta, kết quả chỉ chờ được hắn đưa bạn gái về nhà, chỉ vào chính mình cười nói “… Đây là muội muội hàng xóm của ta” - ô hô, càng bi thảm hơn cả phát thẻ người tốt, chính là bị phát thành ca ca hoặc thành muội muội.
Lại năm đó ở câu lạc bộ diễn kịch, trưởng câu lạc bộ cá mặn(*) ngầm ám chỉ có ý với mình, nếu không phải vẫn luôn nhớ thương người từ thuở thơ ấu, Du Thải Linh cũng không đến mức đến chết đều chưa từng yêu đương, thật là quá mệt mỏi.
(*) Cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Sa vào chuyện cũ không biết bao lâu, Du Thải Linh nửa tỉnh nửa mê chân tay bủn rủn không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy được người ta đỡ ngồi dậy, đút cho từng ngụm nước thuốc mát lạnh đắng ngắt, uống chưa được mấy ngụm Du Thải Linh đã cảm thấy đầu có chút thanh tỉnh, muốn mở to mắt; giống như một cái rương đóng kín bị mạnh mẽ cậy ra một khe hở, gần như có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt rung động của rương.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”
Du Thải Linh nghe ra đây là tiếng mừng rỡ lại thở phào của ‘thúc mẫu tốt’ Cát Thị.
“Y công trong cung quả nhiên lợi hại, uống mấy ngụm thuốc xuống là thấy hiệu quả, chúc mừng quân cô, chúc mừng tế bá, chúc mừng tự phụ……”
Còn không đợi Cát Thị nói tiếp, chỉ nghe một giọng nói âm dương quái khí của người lớn tuổi: “Đừng có nóng đầu, người khác còn tưởng rằng chúng ta làm gì nữ nhi bọn họ đấy. Mười năm không quan tâm, chúng ta một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn, không có công lao cũng có khổ lao, đứa nhỏ nào mà không có bệnh, chẳng qua sốt mấy ngày đã gà bay chó sủa khóc khóc xô đẩy. Không yên tâm như vậy, không bằng chính mình nuôi đi.”
Du Thải Linh khó khăn mở mắt ra, chỉ thấy trong phòng lộn xộn có mười người ăn mặc như mấy vú già nô tỳ ngồi quỳ, nàng theo âm thanh vừa rồi nhìn lại, chỉ thấy một lão phụ béo tốt cao lớn được một đám nô tỳ vây quanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế xếp gỗ đàn sơn đến sáng bóng, trên người mặc một trường bào màu đen tím, chỗ cổ áo thêu chút hoa văn chỉ vàng mờ mờ ảo ảo ở phía trên, trên eo rộng thùng thình thắt một cái ngọc đái(*) rộng khoảng bốn năm ngón tay, trên đầu chỉ có một cây trâm dài cắm lên búi tóc tròn sau gáy, nhìn kỹ lại, trâm cài đầu dài kia vậy mà toàn thân bằng vàng, to như cây củi, lại xem trên vành tai bà ta lại đeo khuyên tai vàng ròng thật lớn, gần như kéo cả lỗ tai xuống, dưới ánh nến ban đêm, nhìn đặc biệt sáng long lanh.
(*) Ngọc đái: Thắt lưng ngọc.
Du Thải Linh nhìn đến lóa mắt, thầm nghĩ nhà ngươi mở tiệm vàng à, sao không cắm vào trong lỗ mũi hai cái răng voi to tròn nạm vàng luôn đi?!
Lão phụ này khuôn mặt kéo đến thật dài, ánh mắt khinh thường, giống như lúc nào cũng bất mãn vậy. Cát Thị quỳ bên cạnh chỗ bà ta ở phía dưới có mấy nô tỳ, hoặc bưng bàn nhỏ, hoặc cầm lò sưởi tay, phô trương cực lớn. Chỉ có Cát Thị một bên đôi tay trống trơn, bất an nhìn Du Thải Linh bên này.
Lúc này Du Thải Linh mới phát hiện bên giường của mình có một đôi trung niên nam nữ đang ngồi. Nam tử cao lớn cường tráng, trên mặt có một đám râu xồm thấy không rõ bộ mặt, áo bào bông màu đỏ đậm, áo khoác bên ngoài màu tím đen, để hở cánh tay phải, hai cổ tay đeo một bộ bao cổ tay ám kim trầm thiết, ăn mặc như võ tướng.
Nam tử này rõ ràng đã tháo mũ giáp, lại vô hình để lộ một hơi thở hùng hồn như đánh từ biển máu ra. Hắn đang lo lắng nhìn Du Thải Linh, trong mắt lại toát ra vẻ quan tâm. Người kia thì vẫn cúi đầu không nói, không biết lớn lên như thế nào, chỉ cảm thấy thân hình cao gầy thướt tha, trước nhô sau vểnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe xong lão phụ kia nói, phụ nhân ở bên cạnh nâng nữ tử vẫn luôn cúi đầu ngồi quỳ khẽ nấc chợt đứng dậy, chỉ thấy nàng ấy mặc váy màu xanh lá, mi thanh mục tú, tuy đã trung niên, nhưng giọng nói lại cực kỳ thanh thúy: “Lão phu nhân nói thật là chê cười, giống như Tứ nương tử là nữ quân nhà ta không muốn nuôi mới để lại trong nhà. Thiếp không dám đi quá giới hạn, nhưng cũng biết lúc trước để Tứ nương tử lại là vì tẫn hiếu lão phu nhân ngài, nếu không có quẻ tượng của vu sĩ kia, nữ quân nhà ta chẳng lẽ nguyện ý bỏ lại đứa nhỏ ba tuổi.”
Du Thải Linh lập tức hiểu lão thái bà này cùng nàng kia là ai, nàng nhanh chóng nhìn quanh một lượt, phát hiện đây đã không phải chỗ ban đầu ‘thúc mẫu tốt’ sắp xếp mình ở. Nhà có hơi nhỏ, trang trí cũng rất đơn giản, vẫn là sàn nhà gỗ sơn sáng bóng, chẳng qua trải thêm thảm lông màu da dày nặng, lò sưởi hong bên trong ấm áp, mọi người đều mang vớ dày.
Trên mặt đất đặt mấy cái ghế vuông nhỏ lùn lùn, có chút giống loại bàn cờ có chân, mặt trên rải đệm da nhung, có người ngồi quỳ ở trên, chắc sử dụng như là ghế; nhưng phần lớn mọi người trực tiếp ngồi quỳ ở trên sàn nhà sáng bóng.
“A Thanh, chớ có nói bậy.” Tiêu phu nhân khẽ nấc ngẩng đầu, vội vàng trách cứ, lại nói với Trình mẫu: “Quân cô thứ lỗi, tính tìnhA Thanh là như vậy, nàng ấy là đau lòng cho Tứ nương tử.”
Trình mẫu lại không chịu bỏ qua, giận dữ nói: “Tiện tì, dám lỗ mãng! Người đâu, đánh gậy…”
Còn chưa có nói xong, ai ngờ võ tướng kia lại lạnh lùng ngắt lời: “Lỗ mãng cái gì, chẳng lẽ A Thanh nói có sai à. Lúc trước để Niệu Niệu lại chính là vì tẫn hiếu, hiện giờ lại nói giống như phu thê chúng ta không chịu dưỡng dục, trái lại bất hiếu làm phiền a mẫu. Vì a mẫu tẫn hiếu là đúng, nhưng lời nói cũng nên nói cho đúng.”
“Thủy nhi, ngươi…!” Trình mẫu không thích nghe nhất là bốn chữ “Phu thê chúng ta” này, bà ta vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ tuy trưởng tử này xưa nay nghe thê tử hơn lão nương, nhưng giáp mặt tranh luận như vậy lại không nhiều lắm.
Du Thải Linh đầu váng mắt hoa, nàng chỉ chú ý đến một điều trọng điểm, nàng tên “Điểu Điểu”?! Rõ ràng là nữ hài nhi lại tên là “Điểu Điểu”, chẳng lẽ là thiếu cái gì thì bổ sung cái đó à?
(*) Ở đây nữ chính nghe nhầm 嫋嫋 (Niǎo niǎo) thành 鸟鸟 (Niǎo niǎo).
A Thanh quay đầu, thấy ánh mắt Du Thải Linh dại ra, vẻ mặt uể oải, thì dịu dàng nói: “Tinh thần Tứ nương tử có khá hơn, nhiều năm như vậy chưa từng thấy a phụ a mẫu, tốt xấu nên đi lễ trước.” Vừa nói, vừa ý bảo hai thị nữ bên cạnh Du Thải Linh.
Du Thải Linh từng thấy Phù Đăng hành lễ với Trữ cùng Phù Ất, nhưng không biết nơi này có khác gì không, nàng suy yếu nâng hai tay lên, làm ra dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai thị nữ cực kỳ nhanh trí lập tức tiến lên nhẹ nhàng nâng cánh tay cùng thân mình Du Thải Linh lên để nửa quỳ ở trên giường, đè tay phải nàng ở trên tay trái, hạ tay áo che cánh tay, giơ tay lên, cúi sát đầu vào trên giường, một thị nữ nhỏ giọng nói ở bên tai Du Thải Linh: “Tiểu thư hỏi a phụ a mẫu mạnh khỏe”, Du Thải Linh theo lời mà làm, sau đó được nâng dậy, lại chồng tay đưa lên ngang mày, cuối cùng buông tay xuống coi như kết thúc buổi lễ.
Đôi mắt Tiêu phu nhân nhìn nữ nhi có chút phức tạp, chỉ nói: “Được.”
Lúc này Du Thải Linh mới thấy rõ diện mạo Tiêu phu nhân, không khỏi thầm nói một tiếng đẹp, tới niên đại này đã lâu cũng chưa thấy được mấy phụ nhân tử tế, không phải răng hô chính là hỏng mắt, không phải lưng hùm vai gấu chính là gầy như gậy trúc, không nghĩ tới Tiêu phu nhân lại trắng nõn xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn so với đám tiểu hồ ly bên cạnh bố Du - nàng lập tức cực kỳ chờ mong vào diện mạo của mình.
Có lẽ vừa rồi đột nhiên đứng dậy, Du Thải Linh lại đầu váng mắt hoa, nghiêng vào trên vai thị nữ dáng vẻ sắp hôn mê, dáng vẻ này một nửa là thật, một nửa là cố tình.
Trình Thủy thấy nữ nhi nhỏ gầy, vừa rồi nói chuyện giọng nhỏ yếu đến đáng thương, trên mặt còn vương lại nước mắt buồn ngủ, dựa vào bên người thị nữ càng nho nhỏ đơn bạc giống như tờ giấy mỏng, khuôn mặt chỉ lớn bằng nửa bàn tay hắn, lại nghĩ tiểu nương tử mười ba tuổi ở nhà bình thường đều phải gả chồng, nhưng nữ nhi nhà mình lại là dáng vẻ gầy yếu đáng thương này, lập tức đau lòng, lớn tiếng nói: “Ta ở bên ngoài trấn thủ giết địch, hoàn cảnh khổ cực như vậy, phu nhân của ta đều có thể chăm sóc dưỡng dục hài nhi của bộ khúc, ba nhi tử phía trước sau lại sinh dưỡng con út đều êm đẹp, chỉ có Niệu Niệu ở lại đây, vậy mà có thể nuôi thành như vậy! Chẳng lẽ chúng ta hỏi một câu đều không được à?”
Lời này nói ra, làm sắc mặt Cát Thị, người trực tiếp phụ trách nuôi hài tử, trắng bệch. Trình Thủy hiển nhiên thật sự trách cứ nàng ta.
Thật ra Trình Thủy đúng là nghĩ oan cho nàng ta, trừ lần bệnh này thật là do nàng ta chậm trễ gây ra, còn lại bình thường đều là cơm ngon canh ngọt cung phụng, dù sao lão phu nhân Vạn gia cũng ở cách vách, thường thường lại đây âm dương quái khí nói “Đáng thương hài tử này không cha mẹ ở bên người, nếu ngươi nuôi không được không bằng đưa về bên người Trình giáo úy đi” Trình mẫu già nua lười nhác, chỉ cần giữ lại Tứ nương tử còn lại vẫn mặc kệ, nàng ta muốn hết giận cũng không dám đi tìm cách hại ngầm.
Nhưng mà nữ hài này sinh ra đã là dáng vẻ nhỏ bé ốm yếu, ăn bao nhiêu gà vịt thịt cá đều uổng phí, lại thêm mặt trẻ xương bé, năm tuổi nhìn giống ba tuổi, mười tuổi nhìn giống bảy tuổi, mười ba tuổi còn là dáng vẻ chết đói không được ăn cơm no, người khác thấy đều chỉ nói là thúc mẫu khắc nghiệt, nhưng mười năm này trừ nàng ta cố tình dung túng nuông chiều, thường thường đắn đo quở trách, thật sự cũng không sửa trị ra cái gì.
Bên kia Trình mẫu bị nhi tử trách móc một hồi, lập tức nổi giận đấm ngực lớn tiếng khóc gào: “… Quả nhiên người già rồi, bị ghét bỏ, nhiều năm như vậy không trở lại, vừa trở về thì chỉ nhớ đến đứa nhỏ, thân mẫu nhà mình tốt hay xấu cũng không hỏi một câu, mấy ngày nay ta cũng bệnh không nhẹ…” Vừa nói vừa vội ho khan vài tiếng tỏ vẻ chân thật, tiếp theo khóc ròng nói: “Năm đó khi a phụ ngươi mất các ngươi nói như thế nào hả? Muốn hiếu thuận ta, hiện giờ không tức chết ta coi như là tốt rồi!”
Vừa khóc vừa đấm lên ghế xếp vẫn không đủ, bà ta đứng dậy, hai mắt đỏ bừng, tru lên như lợn rừng: “Nếu ngươi còn thấy không đủ, không bằng ta chết đi bồi mạng cho Tứ nương tử!”
Trình mẫu vốn xuất thân là phụ nhân nông thôn, lại thêm thân hình cao lớn, lần này làm quá lên toàn bộ nhà ở đều chấn động, Lý Truy ở một bên xem tình hình vội ngầm đẩy Cát Thị một cái, Cát Thị nhanh chóng tiến lên nói: “Quân cô chớ thương tâm, tế bá là người làm quan lớn, không phải đương kim bệ hạ coi trọng đạo hiếu nhất sao, tế bá sao có thể bất hiếu chứ!”
Trình Thủy không thể phát giận với lão nương nhà mình, bèn quay đầu nói với Cát Thị: “Mấy năm trước thân mình a mẫu tốt lên, ta từng cho người tới đón Niệu Niệu, khi đó đệ phụ(*) nói thế nào trên thư truyền tin? Nói Niệu Niệu ở nhà rất tốt, chỗ nào cũng tốt, sợ đi ra bên ngoài thì không ổn!”
(*)Đệ phụ: Em dâu.
Trong lòng Du Thải Linh mừng rỡ, tốt lắm tốt lắm, Trình phụ này hoàn toàn không có phong độ thân sĩ, trách nữ nhân không hề áp lực.
Cát Thị bị này tiếng quát lớn như chuông này dọa sợ, vội co vào một bên. Trình mẫu thấy thế the thé nói: “Ngươi không cần cong quẹo mà mắng ta, là ta không cho Tứ nương tử đi! Vu sĩ nói khi đó tuy ta đã tốt, nhưng ai biết Tứ nương tử vừa đi ta sẽ không có gì xảy ra chứ.” Cát Thị nói cũng cho bà ta một lý do, bà ta lại vội nói: “Bên ngoài đại quan hiếu thuận, vì cha mẹ bệnh cắt thịt cắt máu đều có, một nữ hài nhi bị bệnh, ngươi lại sốt ruột đến phát cáu!”
Nhìn Tiêu phu nhân cúi đầu cung kính quỳ một bên, bà ta lại hung hăng cười: “Nếu không lúc này các ngươi đi ra ngoài, để Thiếu Cung lại cho ta, dù sao bọn họ là song sinh long phượng, để ai lại cũng đều giống nhau. Nếu không… Hừ hừ, ngươi là nhi tử của ta, ta không nỡ, nhưng nhi tức phụ tốt này của ngươi, ta không đi cáo trạng nàng bất hiếu thì không được!”
Trình Thủy vội la lên: “Liên quan gì đến nàng! A mẫu ngươi cần gì không tìm nàng thì không được!”
Tiêu phu nhân trước sau vẫn cúi đầu, nhưng Du Thải Linh mắt sắc, từ góc độ này nhìn thì thấy khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên khi lại là dáng vẻ đau buồn cung kính.
Chỉ thấy nàng chắp tay thi lễ thật dài với Trình mẫu, quỳ gối cúi đầu, buồn bã nói: “Quân cô đừng buồn bực, không ai hiểu con bằng mẹ, đại nhân là tính tình gì chẳng lẽ quân cô không biết sao? Mấy năm nay ở bên ngoài, đại nhân vẫn ảo não không thể tự mình phụng dưỡng dưới gối ngài, nhưng trong lòng hắn nghĩ vậy, chưa chắc ngoài miệng có thể nói ra được.”
Trình mẫu mỉa mai nhìn nàng nói: “Ta nào có bản lĩnh như ngươi, vừa rồi không phải Thủy nhi nói ngươi có khả năng như thế nào à? Đứa nhỏ của bộ khúc đều chăm sóc tốt, ta thì ngay cả một đứa bé con cũng không chăm sóc được. Những năm trước đó Trình gia có chuyện gì Thủy nhi đều thương lượng cùng ta làm, nhưng từ sau khi ngươi vào cửa, cho dù là việc lớn hay nhỏ trong hay ngoài, phàm là ngươi há mồm, Thủy nhi đều ‘Đúng đúng đúng, phải phải phải’, Thủy nhi còn để a mẫu này vào mắt sao?!”
Nghe xong câu oán hận chua lòm này, Du Thải Linh không dám động cổ, trong lòng lại đang ra sức lắc đầu. Lão nương người ta tự thấy trẻ trung khoẻ mạnh muốn nối duyên, các ngươi làm nhi tử nhi tức lại không cho người ta tiếp tục sáng lên nóng lên, xứng đáng bị dỗi.
Trình Thủy đau đầu nói: “Thánh nhân rằng có việc gì khắc có con cháu hầu hạ. Tân phụ cũng là vì hiếu thuận a mẫu mới quản chuyện trong nhà, để cho a mẫu hưởng phúc…”
Lời này nói chưa dứt lời, Trình mẫu càng giận: “Thánh nhân cái beep! Lại hưởng phúc nữa ta cũng xuống mồ! Các phu nhân những hậu duệ quý tộc bên ngoài chỉ khen ngươi hiền huệ, lại chướng mắt bà lão này, ngay cả nhà tầm thường cũng kết giao không được. A mẫu Vạn tướng quân ở cách vách, nhưng những năm gần đây đều không nói nổi ba câu với ta, phàm là gặp mặt không phải khen tân phụ ngươi ở phía trước giúp chồng dạy con không dễ dàng, chính là dò hỏi Tứ nương tử có tốt không, giống như ta cùng thúc mẫu nàng muốn ăn nàng ấy! Lần này các ngươi ở bên ngoài lại được ban thưởng bao nhiêu, bắt được bao nhiêu, các ngươi không nói, cũng không ai tới thả tiếng gió, ta chính là mụ già mù!”
Nói một hơi thật dài, Du Thải Linh chỉ đồng ý câu đầu tiên, cùng với hai chữ cuối cùng nàng không biết là có ý gì.
Tiêu phu nhân liên tục dập đầu bồi tội: “Làm quân cô không hài lòng, là ta không phải; sắc trời không còn sớm, ngài nhanh trở về nghỉ ngơi mới đúng.”
Trình mẫu không đi quan tâm nhi tức , chỉ nhìn nhi tử Trình Thủy cười lạnh nói: “Ta nghỉ ngơi đến quan tài, các ngươi mới như ý. Ta mặc kệ, lần này ngươi trở về, thế nào cũng phải cho cữu thị(*) ngươi mấy trăm thạch quan trật mới được, hắn cũng cực khổ nhiều năm như vậy. Còn nữa, lại lấy ra hai vạn tiền cho cữu mẫu(*) ngươi, Đổng gia muốn cưới con dâu rồi.”
(*) Cữu thị, Cữu mẫu: Cậu, mợ.
Trình Thủy không thể nhịn được nữa: “Ta đã biết rồi, không phải cưới con dâu gì cả, là nạp thiếp giữ tì nữ mà thôi! Nội huynh đệ còn nhỏ hơn ta vài tuổi, bao nhiêu người lại không phải không có con nối dõi, còn muốn nhiều tiền…”
Trình mẫu nhìn Tiêu phu nhân quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu lại lần nữa âm dương quái khí nói với nhi tử: “Mấy năm nay ngươi cho Tiêu Phượng đọc sách cưới vợ bao nhiêu tiền, mắt cũng không chớp cái nào. Huynh đệ của thê tử ngươi là huynh đệ, huynh đệ của mẫu thân ngươi chính là người ngoài! Huống chi, tì thiếp tìm nhiều tới hầu hạ lang tế cùng quân cô quân cữu là An nhi hiền huệ, không giống người khác… Hừ, nếu ngươi thật sự hiếu thuận, cũng nạp thêm mấy người tới hầu hạ ta mới đúng.”
Trình Thủy thấy mẫu thân lằng nhằng vô lý, quá tức nói: “Đọc sách cưới phụ là lẽ phải, nhưng nạp tì thiếp…”
Tiêu phu nhân chợt xoay người, nhẹ nhàng ngắt lời trượng phu nói: “Đại nhân chớ nói, cứ làm theo Quân Cô nói là được.” Nàng ấy đưa lưng về phía Trình mẫu cùng Cát Thị với đám nô tỳ, ánh mắt hơi lóe về phía trượng phu, hình như có ý bảo, mà Trình mẫu cùng đám người phía sau đều không được thấy biểu tình trên mặt nàng ấy, Du Thải Linh lại nhìn rõ ràng.
Trình Thủy nhắm mắt lại, bất đắc dĩ chắp tay nói: “A mẫu nói phải, sắc trời không còn sớm, a mẫu nên đi nghỉ.”
Xem nhi tử nhi tức đều khuất phục, Trình mẫu cảm thấy mỹ mãn đứng dậy rời đi, bảy tám nô tỳ theo đuôi phía sau, rung đùi đắc ý, rất giống Quy thừa tướng của Đông Hải long cung, Cát Thị vội vàng đuổi kịp, trong lòng mừng thầm cuối cùng qua được cửa Tứ nương tử sinh bệnh, xem ra Tiêu phu nhân vẫn kiêng kị quân cô không dám hỏi nhiều, mấy ngày trước đây mình kinh hoảng thất thố ngay cả cớ dự phòng cũng chưa dùng tới. Ra tới cửa còn đắc ý nhìn tâm phúc Lý Truy một cái, giống như đang nói: Xem đi, bình an không có việc gì.
Lý Truy tất nhiên là thấy hứng thú vội vàng tiến lên nâng, nhưng trong lòng lại kỳ quái, mười năm trước loại đại chiến mẹ chồng nàng dâu này liên tiếp phát sinh, phần lớn lấy Tiêu phu nhân cúi đầu bồi tội chấm dứt, ầm ĩ lợi hại đến Trình Thủy cùng lão nương nhà mình bài xích nhau một lần, không vui tan cuộc.
Nhưng hôm nay tuy Tiêu phu nhân cũng liên tục bồi tội, thái độ lại không sốt ruột lắm, thậm chí có vài phần có lệ; mà Trình Thủy lại càng kỳ lạ lúc trước tình cảnh như vậy không ầm ĩ nhiều vài câu không được, hôm nay lại dễ dàng chấm dứt như vậy, thậm chí cũng chưa vội vã nâng Tiêu phu nhân quỳ lạy trên mặt đất dậy. Nghĩ thì nghĩ, Lý Truy lại không dám nhiều lời, bà ta biết rõ Trình mẫu không thích nữ quân nhà mình cho lắm, chẳng qua là quá chán ghét Tiêu phu nhân, lấy Cát Thị làm bè đối phó nàng ấy thôi.
Nhìn hai đám người Trình mẫu cùng Cát Thị như nước chảy rời khỏi nhà ở, tươi cười trên mặt Tiêu phu nhân biến mất, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Trình Thủy không nói lời nào. Trình Thủy thở dài ngồi vào ghế xếp vừa rồi Trình mẫu ngồi, quay đầu nhìn xem nữ nhi dựa vào trên người thị nữ đã lần thứ hai hôn mê, lại thở dài.
A Thanh đứng dậy, bảo hai thị nữ hầu hạ Du Thải Linh nằm xuống, cẩn thận sờ sờ cái trán của nàng, lại tự mình buông gấm vóc quanh giường xuống, sau đó yên lặng không lên tiếng ra hiệu bằng tay chỉ huy các thị nữ rời khỏi, đóng cửa phòng lại.
Trong một không gian ngăn cách như vậy, Du Thải Linh nghiêng người nằm quay vào trong, cố gắng điều hoà hô hấp tiếp tục giả bộ ngủ, nắm tay nhắm mắt, lòng bàn tay đổ mổ hôi, không biết đôi phu thê này sẽ ngầm nói cái gì - hiện tại nàng cực kỳ tò mò với phụ mẫu của thân thể này.
Thật ra Tiêu phu nhân trời sinh tính cẩn thận, nếu không phải Cát Thị không kịp chuẩn bị, vội vàng dọn ra mấy gian phòng cho mấy người Trình Thủy, Tiêu phu nhân lại không chịu tiếp tục để nữ nhi ở chỗ Cát Thị, nàng ấy tuyệt đối sẽ không để nữ nhi ở lại mà nói chuyện trong phòng.
Không lâu sau, A Thanh từ ngoài cửa phòng đi vào, đi vào cùng còn có một phụ nhân, phụ nhân kia hành lễ xưng hô, Du Thải Linh lập tức nghe ra người tới là A Trữ!
“A Trữ, đứng lên đi.” Tiêu phu nhân tiến lên đi đỡ nàng ấy: “Mấy năm nay, ngươi vất vả rồi, chỉ có thể đoàn tụ ít ỏi với A Ất.”
A Trữ rưng rưng nhìn Tiêu phu nhân khóc nói: “Nữ quân không thay đổi chút nào, đại nhân lại càng uy vũ hơn trước.”
Từ lúc vào cửa đến tận bây giờ Trình Thủy mới nở nụ cười, sờ sờ râu quai nón của mình, quay đầu nói với thê tử: “A Trữ vẫn là dáng vẻ cũ, không nói lời nào thì thôi, vừa nói thì toàn là lời nói thật lòng.”
Thốt ra lời này, từ Du Thải Linh đang giả vờ ngủ đến Tiêu phu nhân bình tĩnh tất cả đều run rẩy khóe miệng, A Thanh che tay áo cười khẽ.
Sau khi chào hỏi, Tiêu phu nhân nghiêm nghị mà ngồi nói: “Ngươi nói xem đi.”
A Trữ chắp tay nói: “Năm đó ta phụng theo ý nữ quân ở trang viên nhà ta, mấy năm nay không có động tĩnh, chỉ mơ hồ nghe nói thanh danh tiểu thư không tốt. Tháng trước, nghe nói tiểu thư ở tiệc thưởng mai tranh chấp với người ta, cũng không biết thật giả, bị Cát Thị phạt đến trang viên suy nghĩ. Nghe lệnh trông nom tiểu thư chính là một bà lão bên họ ngoại của Lý Truy, mê rượu hay say lơ mơ, cuộc sống nước đóng thành băng như vậy, ném tiểu thư lẻ loi ở trong phòng gạch lạnh hoang phế lâu ngày, cơm nóng canh nóng cũng không có, không được mấy ngày tiểu thư đã bị bệnh. Đợi ta vội vàng mua được Lý Truy theo hầu hạ, tiểu thư đã sốt rất nhiều ngày…”
Trình Thủy giận dữ, một chưởng chụp ở tay vịn ghế xếp, chỉ nghe tiếng nứt vỡ của gỗ điêu khắc nói: “Phụ nhân này thật là đáng giận, phải nên bảo Nhị đệ bỏ nàng ta!”
A Trữ vội nói: “Đều là nô tỳ không phải.”
Tiêu phu nhân hờ hững xua tay: “Không liên quan đến ngươi, nhận mệnh ở cái trang viên kia không phải ngươi, ngươi có thể kịp thời chạy đến, thật tốt.”
“A Nguyệt…” A Trữ mới há mồm, Tiêu phu nhân đã dứt khoát nói: “Không cần phải nói, ta hiểu rõ.”
Du Thải Linh âm thầm líu lưỡi, lúc này nghe giọng điệu quyết đoán giỏi giang của Tiêu phu nhân, quả thực không thể tin được là phụ nhân vừa rồi cúi đầu quỳ lạy mềm giọng bồi tội, quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ.
A Thanh nhìn sắc mặt nam quân nữ quân, ánh mắt vừa chuyển, nói đùa với A Trữ: “Đó là lần đầu ngươi thấy tiểu thư nhỉ. Nghe nói tiểu thư tính tình không tốt, nàng có từng trách đánh ngươi không?”
A Trữ nhẹ giọng khóc nói: “Trách đánh gì? Lúc ta chạy đến, tiểu thư đều đã thở thoi thóp. Đáng thương như vậy, cả người sốt bừng bừng, nằm sàn nhà vừa ướt vừa lạnh như vậy, người đều sốt mơ hồ, thuốc cũng không nuốt xuống nổi. Lúc ấy nô tỳ quá sợ hãi, sợ tiểu thư có mệnh hệ gì, phụ lòng nữ quân giao phó!”
Trình Thủy lại nhìn phía màn che buông xuống giường, nhớ tới dáng vẻ nữ nhi mới vừa thấy yếu đuối nhỏ gầy như vậy, lại nghĩ đến bốn nhi tử ở bên người to như con nghé con, lại càng thương tiếc.
“Về phần tính tình tiểu thư, Trữ không dám nhiều lời. Chỉ xin đại nhân cùng nữ quân chờ sau khi tiểu thư lành bệnh tự mình xem xét.” A Trữ căm giận nói: “Rốt cuộc có có người cố tình đồn đãi hay không, sẽ biết tất cả.”
Phu thê Phù Ất đi theo Trình Thủy mười mấy năm, hắn biết rõ tính tình của họ, A Trữ dám nói như vậy thì nữ nhi nhà mình tất không phải như bên ngoài đồn đãi.
A Thanh tinh tế quan sát sắc mặt Trình Thủy, quay đầu lại cười nói: “Vẫn là phu nhân có tính toán sớm để lại người ở trang viên, bằng không sẽ xảy ra chuyện xấu rồi. Ai ngờ đến, Trọng phu nhân nhẫn tâm như vậy.”
Sắc mặt Trình Thủy lại âm u, Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn lại chậm rãi nói với A Thanh: “Không có cách nào, ai bảo ta lại gặp phải kẻ ngu dốt đây. Gặp gỡ người thông minh không sợ, tốt xấu gì người ta cũng hiểu được người ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng mà gặp gỡ kẻ ngu dốt thì không hay rồi.”
Nói đến chỗ này, nàng lại khinh miệt cười, chậm rì rì như nói chuyện phiếm: “Năm ấy Đông Lư gia ở quê nhà cưới kế thê kia chàng còn nhớ rõ chứ? Nguyên phối trong nhà lại không phải không có sức, lang tế cũng không phải người mù, ai ngờ nàng ta sinh được nhi tử, lại nhân lúc các nam nhân ra ngoài dò xét đạo tặc, bán một nam một nữ nguyên phối sinh ra, còn nói cái gì mà lạc đường. Dọa mọi người sợ hãi nói sao có phụ nhân ngu xuẩn như vậy. Nhưng trên đời cứ có người ngu xuẩn như vậy đó, vẫn cảm thấy bản thân làm xằng làm bậy xong còn có thể bình yên vô sự.”
A Thanh tiếp lời: “Sau đó bắt được phụ nhân kia đi thẩm vấn, nàng ta còn làm ầm ĩ hiện giờ gia đình vắng vẻ chỉ có hài nhi của nàng ta không thể đánh giết thân mẫu đó. Nhưng mà sau đó tộc trưởng Đông Lư thị làm chủ, vẫn bảo nàng ta tự sát. Ôi, chỉ tiếc đứa trẻ nàng ta sinh ra, không mấy ngày đã chết non. Sau đó, Đông Lư gia lại đón cô dâu vào cửa, lần thứ hai sinh con đẻ cái, ai còn nhớ rõ nàng ta đâu.”
Tiêu phu nhân nói: “Ta đáng tiếc lại là con trai con gái của nguyên phối kia sinh, cho dù giết thủ phạm, nhà hai người đau lòng thì có thể làm gì, một đôi anh em như kim đồng ngọc nữ, cuối cùng không thể tìm về được, cũng không biết ở bên ngoài bị người ta giày xéo thế nào nữa.” Đang nói lại chuyển: “Huống chi nhà ta còn không bằng Đông Lư gia, nếu Niệu Niệu thật bệnh chết, đại nhân còn có thể vì một cái tiểu bối đánh giết thúc mẫu nàng được à? Lại nói phía trên còn có quân cô nữa.”
Nói đến nơi đây, ánh mắt Tiêu phu nhân dừng ở trên mặt Trình Thủy, Trình Thủy nhìn thê tử, không nói nên lời.
A Thanh nhìn phu thê gia chủ ánh mắt qua lại, nhẹ giọng nói: “Thiếp ngu dốt, nghĩ đến ở trong phủ cho dù chịu quở trách dù sao cũng không ra chuyện lớn gì, nhưng nếu ra khỏi cửa lớn, đã không thể đảm bảo được.” Nghĩ lại một chút cũng thấy u ám, tiểu cô nương tới ở trang viên không có nô tỳ trông giữ bảo hộ, nếu gặp phải vô lại bị khinh nhục cũng không cũng biết, đến lúc đó buồn mệt không ăn nổi cũng phải ăn.
Tiêu phu nhân nhìn sắc mặt trượng phu âm trầm không vui, cười khẩy nói: “Cũng may nhà chúng ta là xuất thân nông thôn, của cải không phong phú, mấy năm nay tổng cộng có được hai tòa trang viên nho nhỏ, giống như Viên gia Lâu gia mấy đời nối tiếp nhau thanh quý, gia sản không biết phồn vinh đến đâu, trang viên chạy dài hai ba huyện, ta có muốn phòng cũng không phòng được.”
Trình Thủy nhắm mắt, trầm giọng nói: “Nàng không cần phải nói, những chuyện này ta đều hiểu rõ. A Thanh, ngươi đi gọi Trình Thuận đến tiền viện chờ ta.”
A Thanh lộ vẻ vui mừng, vội đi ngay; A Trữ thấy thế, cũng khom người cáo lui.
Bốn bề vắng lặng, Tiêu phu nhân chậm rãi đứng lên, đi đến bên người trượng phu, đôi tay vỗ về bả vai rộng lớn của Trình Thủy, dịu dàng nói: “Không phải trên sách đã nói sao, anh em cãi nhau cũng là bất hiếu. Những năm gần đây, quân cô thật là…”
Một tay Trình Thủy đặt lên bàn tay thê tử ở trên vai mình nói: “Ta hiểu được. Trước kia lúc nhà nghèo khó, a mẫu không phải như thế, lúc vừa mới dư dả một chút, bà cũng nguyện ý giúp đỡ người nghèo nhà bên, tuy miệng không ra gì nhưng tâm lại thành thật. Ngược lại mấy năm nay phú quý, a mẫu càng thêm ương ngạnh, động một chút là muốn đòi tiền cho cữu thị, còn bị xúi giục ngầm chiếm đồng ruộng của người ta. Càng đừng nói cữu thị, ta ở phía trước liều mạng, ông ta ở phía sau lấy tiền, chẳng qua là dựa vào a mẫu mà thôi.”
Lúc này A Thanh đã trở lại, nói: “Đại nhân, Trình Thuận đã tới rồi.” Trình Thủy đứng dậy, nói với thê tử: “Một đường này nàng cũng mệt mỏi, sớm chút nghỉ ngơi. Qua mấy ngày, mấy đứa nhỏ đi theo Vạn tướng quân tới, nàng đừng mệt.” Nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Thanh đi theo phía sau, chạy nhanh đóng cửa lại, xoay người cười nói: “Nữ quân, xem ra đại nhân đã hạ quyết tâm.”
Tiêu phu nhân không nói lời nào, ánh mắt chuyển về phía giường, A Thanh hiểu ý, lập tức đi qua tay chân nhẹ nhàng kéo rèm buông ra nhìn lại, chỉ thấy nữ hài nho nhỏ ngủ thật say, dò hơi thở thấy vẫn nóng, mới buông rèm, quay đầu nói: “Xem ra còn chưa hết sốt nhưng ngủ rất sâu.”
Tiêu phu nhân đỡ eo ngồi vào ghế xếp nói: “Bệnh đi như kéo tơ, y công xem qua, nói lại uống mấy thang thuốc thì tốt rồi.”
Du Thải Linh giả bộ ngủ giả vờ đến giống y hệt, trong lòng lại sinh ra hưng phấn, đời này con mẹ nó nàng còn xuất sắc hơn đời trước, nhân cách thay đổi không hề áp lực, Oscar thiếu nàng một tượng vàng!
A Thanh đi qua nhẹ nhàng xoa eo cho nữ quân nói: “Đại nhân hẳn là quyết tâm rồi.” Tiêu phu nhân nói: “Đại nhân sớm muốn động thủ, e ngại quân cô mà thôi.” A Thanh thở dài: “Thái công mất sớm, lão phu nhân ở goá cũng không dễ.”
Tiêu phu nhân chợt cười nói: “Cho dù là quân cữu còn sống, chẳng lẽ quân cô lại dễ ư?”
A Thanh không khỏi mỉm cười.
Tiêu phu nhân cười nhạo nói: “Quân cữu thích múa hát lại soạn ra dáng vẻ công tử hào sảng gia đạo lụi bại, lúc ấy bạo chúa loạn chính, mỗi người cũng chưa có cơm ăn, ai còn nghe hát khúc. Cưới không được người tài lớn như Trác Văn Quân, thì không thành được Tư Mã Tương Như, mắt thấy ngày càng đói, chỉ phải cưới một phụ nhân nhà nông giàu có. Lúc quân cữu còn sống, ngay cả nói cũng không kiên nhẫn nói với quân cô, đại nhân mới mua được nhà mới đã vội vàng chiếm gian phòng lớn lo phong nhã của bản thân, còn nói cái gì mỗi ngày thấy lão thê nhiều vài lần, cơm đều ăn không vô.”
Nhớ tới lúc còn sống Trình Thái công ghét bỏ Trình mẫu, A Thanh cười: “Lúc còn sống Thái công vẫn luôn che chở nữ quân.”
“Tất nhiên, những âm luật ông ta viết, cả nhà trên dưới chỉ ta xem hiểu. Làm phu thê vài chục năm, con trai con gái thành đàn, quân cô còn tưởng rằng quân cữu là đang học vu sĩ vẽ bùa, từng muốn kêu ông ta bày quán xem bói, bổ sung chút gia dụng đấy.”
A Thanh không nhịn được cười phì ra.
Ai ngờ Tiêu phu nhân lại không cười, thở dài: “Sau đó thế đạo càng thêm rối loạn, Trình gia lại không giàu có và đông đúc, cũng toàn mệt quân cô lo liệu, còn có thể sống tạm. Từ nhỏ mắt thấy a mẫu lao khổ, a phụ lại vắng vẻ như vậy, đại nhân làm trưởng tử, có thể không đau lòng sao.”
Nghe đến đó, Du Thải Linh không có ý tốt cười thầm, hiện tại nàng đã biết rõ vì sao oán khí của Trình mẫu lớn như vậy.
A Thanh sâu kín thở dài: “Nếu Thái công còn trên đời thì tốt rồi, tất sẽ không để lão phu nhân bắt nạt ngài; ngài cũng sẽ không chia cách mười năm với tiểu thư.”
Ai ngờ Tiêu phu nhân lại thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu hai vị lão nhân chỉ có thể có một vị sống lâu hưởng phúc, hẳn nên là quân cô.”
A Thanh bị hoảng sợ nói: “Nữ quân ngài hồ đồ rồi.”
Ai ngờ Tiêu phu nhân nói: “Quân cô không thích ta là một chuyện, nhưng trong lòng ta lại kính trọng bà ta. Lên núi hái rau, xuống ruộng trồng trọt, về nhà phải xe vải giặt quần áo vẩy nước quét nhà, còn có lang tế hài nhi muốn ăn cơm, nếu trời có sập xuống, bà ta cho dù có mỏi lưng suy sụp còn phải đứng thẳng lên chống trời, không phải như quân cữu chơi đùa đàn sáo. Hiện giờ nên là bà ta hưởng phúc con cháu!”
Nghe lời này, Du Thải Linh sinh ra vài phần kính trọng với Tiêu phu nhân, cảm thấy tuy rằng phụ nhân này không biết tính kế, nhưng còn xem như phân minh.
Ngừng trong chốc lát, Tiêu phu nhân lại nói: “Huống hồ quân cô như vậy, mạnh hơn a mẫu của ta nhiều.”
A Thanh sao dám nghị luận về thân mẫu của chủ gia, chỉ phải nói tránh đi: “Nữ quân ngài thấy không, tiểu thư lớn lên giống bà ngoại nàng đó.”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Tiêu phu nhân lại hiện lên vẻ phức tạp: “Đừng tính tình cũng giống thì tốt rồi, một chút tác dụng cũng không có, còn không bằng giống như bà nội nàng đấy.”
“Ấy đừng.” A Thanh vội cười nói: “Tính tình miễn bàn, dáng vẻ vẫn là giống a mẫu ngài mới được.”
Nhớ tới Trình mẫu kia giống như tòa núi thịt, Tiêu phu nhân cười khẽ một tiếng.
Thấy sắc mặt Tiêu phu nhân, A Thanh lại nói: “Thật ra ta thấy lão phu nhân cũng lao khổ mấy đâu, đại nhân mười tuổi đã chống đỡ sinh kế của gia đình, lão phu nhân cũng không lao khổ bao lâu.” Ngay sau đó lại lo lắng nói: “Vậy đại nhân có thể hạ quyết tâm đối phó với lão phu nhân không?”
“Nếu đại nhân là loại lòng dạ đàn bà, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Tiêu phu nhân tự tin nói.
Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn về phía xà nhà cao cao, lẩm bẩm: “Thiên hạ ấy mà, nào có con dâu không đấu lại mẹ chồng, chẳng qua là chồng không chịu giúp đỡ thôi.”
Du Thải Linh bị lời nói cao kiến này làm cho chấn động tinh thần, chợt phát hiện lão mẫu kiếp này của nàng chẳng những là diễn viên xuất sắc cùng trạch đấu, vậy mà còn là nhà triết học có tư duy chủ nghĩa duy vật biện chứng!
Nhưng mà tại sao nàng luôn gặp gỡ mẫu thân lợi hại như vậy, người trước xuất sắc như vậy, người sau rất khó đột phá đó. Nàng cảm thấy chính mình hẳn nên đặt ra một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như đầu thai lại lần nữa nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Cổ đại có xưng ‘quân cô ’, từ cô này là ý chỉ mẹ chồng.
Phong tục xưng hô này ở rất nhiều địa phương trong nước còn lưu giữ.
Editor: Trong truyện này rất nhiều xưng hô khá khác những truyện khác nhưng mình vẫn giữ nguyên chứ không đổi, ví dụ, a phụ, a mẫu hoặc quân cô, lang tế… Chỗ nào mà mình quên note mọi người nhắc mình với nhé. Cảm ơn mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...