Edit: Trúc
Thiếu Thương vừa bước nhanh vừa chửi thầm.
Làm em gái hư còn muốn nói là làm chắc, ngươi cho rằng đang đóng phim điện ảnh Người trong giang hồ chính trực làm việc tốt à? Lúc ấy vì thoát thân nên nàng mới thuận đồng ý, thật giống như bọn cướp thét ra lệnh ‘không được nhúc nhích giao tiền ra’, chẳng lẽ ngươi thật sự không động đậy à?
Huống chi nàng chỉ được coi là một nửa thái muội thôi! Sau khi quê nhà tiếp nhận đợt đầu tiên cải cách thu nhập thêm, một phần tư dân trong trấn thành nhà giàu mới nổi, còn lại không phải người quốc gia thì cũng thành nhà giàu mới nổi, tỷ lệ có công ăn việc làm của trấn tăng cao chưa từng có. Nào có nhân tài nghiêm túc hư hỏng nữa, đều nghiêm túc phát tài rồi! Hơn nữa quản lý cơ sở đúng chỗ như vậy, nhóm côn đồ tiểu thái muội phần lớn là sau khi bố mẹ ra ngoài ông bà ở nhà không có cách nào quản thúc hữu hiệu, hoạt động hằng ngày cũng chỉ là quanh quẩn ở quán điện tử, phòng bida cùng đổi rượu nhạt.
Tâm tình Thiếu Thương cũng không còn buồn bực, thành thật trở lại bữa tiệc, Trình Ương vừa thấy nàng quả thực vui mừng khôn xiết, một tay ấn nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình, đồng thời còn lải nhải: “Vừa rồi bá mẫu tới xem chúng ta, ta nói ngươi đi thay quần áo. Mắt thấy sắp bắt đầu tiệc, ngươi còn không trở lại để bá mẫu biết lại đến nói ngươi…”
Trình Ương vội đến đổ mồ hôi trán, hiện tại nàng ta thật sự sợ đôi mẹ con này ngầm đấu đá.
Thiếu Thương cởi áo da giao cho nô tỳ, một bên ngó ngồi đám tiểu nữ tử ở đối diện, ngạc nhiên nói: “Các nàng cũng không nói gì ta?”
Trình Ương cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Các nàng dám?! Ta sẽ nói ra chuyện các nàng làm ngươi tức đến phải ra ngoài!”
Quả nhiên, những nữ hài đó không còn ai dám châm chọc mỉa mai Thiếu Thương nữa, không khí bữa tiệc hòa thuận chưa từng có, mọi người làm bộ chuyện không thoải mái lúc nãy hoàn toàn chưa từng xảy ra, nói chút chuyện vớ vẩn khuê các không đau không ngứa.
Cổ Long đã nói một đám nam nhân ở cạnh nhau không nói chuyện nữ nhân, giống như một đám nữ nhân ở bên nhau không nói chuyện nam nhân vậy, dĩ nhiên là không có khả năng. Cũng không biết ai mở đầu trước, các nữ hài quả nhiên nói đến ‘Thiện Kiến công tử’ vừa rồi. Người này gương mặt ửng đỏ nói ‘Thiện Kiến công tử tài hoa hơn người như thế nào’, người kia hai mắt mê ly nói ‘Thiện Kiến công tử lễ nghĩa chu toàn ngoại hình không góc chết ra sao’…
“Vậy Viên Thiện Kiến kia chạy đến bên này à?” Thiếu Thương có chút giật mình, nhìn không ra con hàng này phóng túng như vậy, chuyên chui vào đám nữ hài.
Trình Ương bĩu môi: “Ngươi đừng nghe các nàng nói bậy, chúng ta ngay cả góc áo Thiện Kiến công tử cũng chưa thấy.”
Hóa ra sau khi Viên Thận bái kiến Trình mẫu thì ngay cả ánh mắt cũng chưa nghiêng một cái đã về chỗ khách nam, đừng nói nhóm tiểu nữ ở phòng bên này, cho dù là nhóm lão niên phụ nữ bên kia cũng chưa kịp nói một câu. Nhưng con hàng này để lại mấy đồng tử bảy tám tuổi, bưng rượu trái cây mới ủ của Viên phủ đi một vòng nhóm khách nữ rót rượu, ngay cả phòng bên này đều có.
“Là ai mời hắn tới thế? Nhà ta cùng Viên gia từng là bạn bè à?” Thiếu Thương kề tai hỏi nhỏ.
Trình Ương lắc đầu: “Đúng là không có giao tình. Nhưng mà Viên công tử nói, vị Thượng Quan phu tử của đại đường huynh kia và phụ thân hắn từng bái làm môn hạ của cùng một vị ân sư.”
Quan hệ này nghe tới chỉ ở sau khoảng cách từ Thủy Tinh Cung đến Quảng Hàn Cung nha. Trong lòng Thiếu Thương hơi suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu rõ.
Người kia lấy cớ để tiểu đồng rót rượu là vì xem xét nàng ở đâu, kết quả phát hiện nàng vừa rời khỏi phòng, sau khi hơi nghe ngóng là biết nàng đi bên Tây trắc viện, sau đó tên này lập tức đuổi theo ‘nhờ người làm việc’. Căn cứ tuổi tác có lẽ người kia hẳn là thay trưởng bối nào đó truyền lời, nàng không đoán sai thì tám phần là hoa đào nát trước kia của Tam thúc mẫu.
Nghĩ đến đây, Thiếu Thương vội túm lấy ống tay áo Trình Ương, nhẹ hỏi: “… Cái đó, a tỷ, ta hỏi ngươi chút học vấn này…” Nàng có chút ngượng ngùng: “Có phải có bài phú như vậy, cái gì lan đài, cái gì cung điện Thành Nam …”
Nàng còn chưa nói xong, Trình Ương đã cười: “Đây không phải là bài phú nổi danh ‘Trường Môn Phú của Tư Mã phu tử à? Vừa rồi Niệu Niệu chạy ra ngoài một lúc, hóa ra là suy nghĩ học vấn, bá mẫu mà biết nhất định rất vui mừng.”
Thiếu Thương cười khan mấy tiếng, lại hỏi: “Đoạn phú này… Rất nổi danh à…?”
Trong lòng Trình Ương đau đớn, bỗng nhiên nàng ta phát hiện mình vẫn luôn sống ở chỗ an toàn ấm áp cỡ nào, thế nhưng cái gì đều không xem không hỏi. Nàng cố gắng dịu dàng nói: “Cũng không quá nổi danh, nhưng rất nhiều người thích nó vì từ ngữ chau truốt có hồn hòa nhã, lại không nói đến chính sự, cho nên thường cho nữ tử khuê trung đọc chơi.”
Thiếu Thương gật đầu, Trình Vịnh cũng đã có giảng rồi. Những năm cuối tiền triều, bạo chúa cực sợ người đời truyền lưu những việc ác này, lấy thủ đoạn huyết tinh phòng bị, hậu quả đến nay còn chưa hết. Được rồi, Viên Thận kia không chừng còn đang chê cười nàng ở trong lòng đấy.
“… Đường tỷ,” Thiếu Thương cười hỏi: “Ngươi cảm thấy Thiện Kiến công tử kia là người thế nào?” Ngược hẳn với nhóm nữ hài hoa si trước mắt, nàng lại thấy sắc mặt Trình Ương như thường nên lại sinh ra vài phần kính trọng.
Trình Ương cười khổ: “Từ đầu tới đuôi, ta còn chưa thấy qua vị Viên công tử này, có gì để mà tưởng tượng.”
Thiếu Thương ung dung. Cũng phải, hoa si cũng phải có nền tảng làm mẫu. Trình Ương mới đến đô thành mấy tháng, không giống những nữ hài đó lớn lên ở đô thành, đã sớm hoặc gần hoặc xa nhìn thấy tên kia rồi.
Nhưng mà Trình Ương không nghĩ gì, không có nghĩa là người khác không có ý gì, Tiêu phu nhân rất có ý kiến đây.
Tuy gia thế quyền thế của Viên gia cao hơn Trình gia, nhưng cũng không tới mức cao không thể với tới, huống chi cưới vợ thì cưới nhà thấp hơn, hai nhà chênh lệch không đến nỗi nàng si tâm vọng tưởng. Ngày kế nàng lập tức túm Trình Vịnh tới hỏi kỹ một lượt về Viên Thận, Trình Vịnh cũng là không hiểu gì cả.
“Ân sư mà Thượng quan phu tử học hỏi là sư huynh của Nghiêm thần tiên, lão nhân gia ông ta cả đời thích nhất là mở tiệc dạy đồ đệ, người được nghe ông ta dạy không có mấy trăm thì cũng đến một ngàn. Viên đại nhân này… Có lẽ cũng đã từng nghe…?”
Tiêu phu nhân lại lập tức hỏi tình hình hôn phối của Viên Thận trong nhà, biết được hắn chưa lập gia đình, lại nghi hoặc nói: “Đã là con trai độc nhất, lại đã hai mươi có lẻ, vì sao còn chưa thành hôn?”
Đầu Trình Vịnh lớn như đấu, khó xử nói: “Cái này, hài nhi cũng không biết. Chỉ nghe nói Viên phu nhân có tiếng là mặc kệ mọi việc, dốc lòng tu đạo. Viên đại nhân lại trấn thủ bên ngoài, có lẽ là hôn sự không ai xử lý? Nhưng mà…” Hắn nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Lần trước không phải tổ chức nho sinh cùng tụ hội luận kinh à? Trong bữa tiệc có vị đại nho cực kỳ thưởng thức hắn bèn muốn đính hôn nữ nhi hay là chất nữ gì đó…”
“Sau đó thì sao?” Tiêu phu nhân hỏi.
Trình Vịnh nói: “Viên Thiện Kiến nói tộc lão trong nhà đã có chủ trương đối với hôn nhân đại sự của hắn, hắn không tiện tự mình hứa hẹn. Vị đại nho kia không vui, tự cao ỷ vào địa vị cao, nhất định dây dưa hỏi hắn nhìn trúng con gái nhà ai gì đó. Lúc ấy Viên Thiện Kiến lạnh mặt, chỉ ra ba bốn chỗ sai lầm trong văn của đại nho kia, nói ‘nếu tiên bỏ thêm chút tâm tư trên học vấn, bớt chỉ trỏ việc hôn phối của người khác thì cũng sẽ không có sơ xót như vậy’. Đại nho kia cực kỳ tức giận, ngày đó lập tức rời cung về quê.”
Tiêu phu nhân nghe xong, trong lòng nửa mừng nửa lo, mừng là Viên Thận này quả nhiên xuất sắc, lo là hôn sự này e không dễ dàng. Nàng lại hỏi nhi tử: “Ngươi cảm thấy Ương Ương xứng đôi với hắn không? Ta muốn tìm người có đức đi nói chuyện.” Mồm miệng trưởng tử chặt, nàng nói ra cũng không sợ.
Trình Vịnh lắc đầu, trong lòng không tán thành: “Cái này khó mà nói. Người như Viên Thiện Kiến vậy, mặt ấm tim lạnh, nhìn hiền hoà thật ra rất có chủ kiến. Trừ khi chính hắn nguyện ý, nếu không người khác nói thế nào cũng vô dụng, chẳng lẽ đại nho kia không khoe khoang nữ nhi hiền thục có đức à? Còn không phải đụng vào vách tường.” Làm mai làm mai, còn không phải là bà mối khoe khoang ưu tú các loại chắc?
Tiêu phu nhân chần chờ, nàng vẫn là rất tin tưởng sức phán đoán của trưởng tử. Dừng lúc lâu, nàng mới thở dài: “Đáng tiếc hôm qua không để Viên Thận trông thấy Ương Ương.” Thật ra nàng cũng không am hiểu nhiều về việc hôn nhân.
Trình Vịnh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mẫu thân, nhịn rồi lại nhịn, hắn nhỏ giọng nói: “A mẫu cảm thấy… Viên Thiện kia gặp Ương Ương một lần là sẽ đồng ý…?” Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng tướng mạo của đường muội có thể làm người ta vừa gặp đã yêu?
Tiêu phu nhân trừng mắt một cái với nhi tử: “Ít nói mấy lời nông cạn kia đi. Cưới vợ chẳng lẽ không phải xem phẩm tính à?”
Trình Vịnh xem mẫu thân chơi xấu, lập tức câm miệng.
Có đôi khi Trình Thủy uống rượu hưng phấn, sẽ cười kể lại lịch sử yêu đương lãng mạn của phụ mẫu với mấy đứa con trai. Nói, năm đó từ ánh mắt đầu tiên xa xa hắn thấy Tiêu phu nhân đã giống như mất hồn vài ngày rồi, đương nhiên, sau khi thành hôn phát hiện thê tử cực kỳ thông minh có năng lực, hơn nữa vài chục năm đồng sinh cộng tử, tất nhiên là thêm yêu thêm kính, một lòng một dạ.
Trình Vịnh là nam nhân, vẫn là biết suy nghĩ trong lòng nam tử trẻ tuổi. Huống hồ, cho dù phẩm tính tài cán tốt cỡ nào, mới thấy một cái thì có thể có cái gì chứ. Trừ khi là tài nữ nổi danh, mới có khả năng hai bên thưởng thức lẫn nhau, nhưng mà Trình Ương còn không đến trình độ này được.
Trên thực tế, hắn thấy còn không bằng để ấu muội ra gặp mặt đấy, không dám nói ngoa là khuynh quốc khuynh thành, ít nhất không giống người thường, nhìn qua khó quên. Nhưng mà lời này hắn sẽ không nói, tốt xấu gì cứ gả Ương Ương ra ngoài trước đã, mới nói về hôn sự của Niệu Niệu này, cái này gọi là lớn nhỏ có thứ tự; Niệu Niệu còn nhỏ, không vội.
Tiêu phu nhân nhìn thần sắc nhi tử, không khó đoán được tâm tư này của hắn, thật ra vừa rồi cũng là nàng mạnh miệng mà thôi. Nếu nàng là mẫu thân nhà trai tới xem thì nàng vẫn rất có tự tin với Trình Ương; nhưng căn cứ vừa rồi nghe nói, cũng biết Viên Thận này tuy trên có phụ mẫu trưởng bối, nhưng đã mơ hồ tự chống đỡ gia môn, việc hôn phối này không phải chỉ cần thuyết phục phụ mẫu là có thể thành.
Nhưng làm thế nào để Viên Thận tự động xin cưới Ương Ương đây? Tiêu phu nhân không khỏi khổ cực suy nghĩ.
Nàng biết tích tụ lương thảo như thế nào, bố trí doanh trướng như thế nào, cũng biết nhìn ra nhược điểm của địch, nghiền ngẫm thế cục như thế nào; nhưng chuyện nam cưới nữ gả này thật không phải sở trường của nàng. Hai lần hôn nhân của bản thân nàng đều là đối phương đau khổ cầu xin, Tang Thị là sau khi Trình Chỉ ở Bạch Lộc Sơn mấy năm nhìn trúng, Cát Thị là vâng lời phụ mẫu, ba loại trên, Trình Ương đều không dính loại nào.
Tiêu phu nhân không khỏi âm thầm oán trách Cát Thị vì sao đẹp một chút nhưng mà ngẫm lại phu thê Cát Thái Công đều là mặt mũi đôn hậu, cũng không thể cưỡng cầu cái gì được. Nàng sâu kín thở dài, nhớ tới phụ mẫu đã mất đều là dung mạo đẹp đẽ, mình lớn lên giống Tiêu Thái Công, sinh được một nữ nhi lại giống Tiêu lão phu nhân.
Nghĩ đến nữ nhi Thiếu Thương, Tiêu phu nhân càng thêm muốn thở dài. Mấy ngày nay nàng hoàn toàn mặc kệ nữ nhi vậy mà Thiếu Thương cũng không hoảng loạn chút nào, làm việc vẫn có quy có củ.
Mỗi ngày đi vấn an trưởng bối buổi sáng, cho dù sắc mặt Trình mẫu đẹp hay khó coi, nói chuyện dễ nghe hay khó nghe, Thiếu Thương đều mang vẻ mặt giống nhau ngồi ngay ngắn, tư thế hành lễ giống nhau, sau đó rời đi vào thời gian giống nhau. Tiếp theo là mỗi ngày đọc sách tập viết, hoặc là năn nỉ huynh trưởng đưa đi ra ngoài dạo một vòng.
Chỗ nàng đi cũng thực kỳ lạ, phần lớn là cửa hàng, chợ buôn bán, đồng ruộng trang viên, nàng sẽ không chê phiền mà dò hỏi giá lương thực, giá vải vóc cùng giá cả đồ dùng hàng ngày, tỉ mỉ học hỏi người làm nông các loại chuyện linh tinh như là chăn nuôi, gieo trồng, cấy hái.
Nhân dịp nhiều ngày trời trong còn thuận tiện cùng Thiếu Cung học một bộ Ngũ Cầm Hí(*). Mấy ngày trước đây càng lấy mấy loại đồ ăn, che ở trong phòng, ở bên lò sưởi dùng xiên nướng, mấy chục xiên đồ nướng sờ sờ đưa đi, sau đó cả nhà chỉ một lát đã ăn xong phần được chia rồi.
(*) Ngũ Cầm Hí: tương truyền Hoa Đà sáng tạo ra bộ Ngũ Cầm Hí (Năm loài thú nô đùa) để tập dưỡng sinh. Bộ Ngũ Cầm Hí đã tồn tại và phát triển hơn 1800 năm, gồm năm loài thú là Hổ (cọp), Lộc (nai), Hùng (gấu), Viên (vượn), Điểu (chim). Mỗi hí gồm 2 thức, mỗi thức vài động tác.
Được rồi, cho dù mẫu thân không thích, cuộc sống của nàng vẫn muôn màu muôn vẻ như cũ.
Tiêu phu nhân thừa nhận trước kia mình đã nhìn lầm nữ nhi, nhưng trượng phu cũng hoàn toàn không đúng rồi. Cái gì mà nàng quá tự kiêu, rõ ràng nữ nhi mới là người tự kiêu nhất toàn phủ này, quả thực chính là làm theo ý mình.
Mấy nhi tử không biết bao nhiêu lần khuyên Thiếu Thương nán lại thêm chốc lát ở chỗ Trình mẫu để phụng dưỡng nhiều một chút, lấy lòng nhiều thêm mấy lời để thể hiện hiếu tâm, lại không mất công sức gì. Nhưng nữ nhi tốt kia của nàng, vẫn chỉ nói những lời nên nói, làm những việc nên làm, còn lại thêm một ánh mắt cũng không cho.
Làm cho Trình mẫu cực kỳ bực bội, cho dù bà ta lạnh lùng chê cười tạo áp lực hay là ôn tồn lung lạc muốn hòa hoãn quan hệ với cháu gái, đều là đá chìm đáy biển. Bà ta từng u oán nói với Trình Thủy ‘Có phải Niệu Niệu còn âm thầm oán hận ta à?’.
Đương nhiên, trong miệng Trình Thủy chỉ có lời hay về nữ nhi.
Vì thế Trình mẫu hậm hực. Mười mấy năm trước bà ta đã phải vượt qua trong lời giải thích của Trình Thủy ‘a mẫu, ngài hiểu lầm Nguyên Y rồi!’, bây giờ lại bắt đầu phải nghe ‘a mẫu, ngài hiểu lầm Niệu Niệu’ chắc.
Nhưng lúc này, Tiêu phu nhân lại không khỏi hiểu được nữ nhi. Thiếu Thương như vậy, cũng không phải vì ngạo mạn hoặc tự kiêu, chẳng qua nàng từ chối tha thứ mà thôi.
Tiêu phu nhân mơ hồ có một loại cảm giác, nữ nhi căn bản không cần mẫu thân, ngay cả mấy ngày trước đây lần đầu thấy kinh nguyệt, nàng cũng không chút hoang mang phân phó A Trữ chuẩn bị tốt tất cả. Nhưng trên đời này, sao lại có con gái không cần mẫu thân? Mặc dù cứng rắn bướng bỉnh như chính Tiêu phu nhân, lúc niên thiếu cũng từng có chờ mong cùng ỷ lại rất sâu đối với Tiêu lão phu nhân, tuy rằng cuối cùng chỉ có thất vọng.
Loại cảm giác này thật làm người ta không thoải mái, thậm chí còn có vài phần không biết làm sao.
Nhưng lúc này Thiếu Thương cũng thật không biết làm sao.
Trong thiên hạ, người muốn tự lập đơn giản chỉ có ba con đường, hoặc là có tiền, hoặc là nổi danh, hoặc là có quyền. Cũng tức hoặc là làm buôn bán phát minh, hoặc là theo con đường học vấn, hoặc là vào triều làm quan.
Bây giờ đã không phải loạn thế, một nữ tử như nàng làm quan hiển nhiên khó khăn quá lớn (huống chi cho dù loạn thế nàng cũng không tin tưởng mình có thể làm nữ tướng quân đâu); nghiên cứu học vấn dường như cũng không quá dễ dàng, dù sao nàng cũng là học sinh khoa học tự nhiên nhiều năm, đột nhiên chuyển sang khoa văn, không mất 10-20 năm học hành thì không ra được hiệu quả học vấn; vậy chỉ có thể làm buôn bán làm phát minh.
Rất nhiều phát minh không phải nàng không làm ra, mà là không có cách nào phổ biến rộng rãi.
Ví dụ như, nàng có thể ủ ra rượu gạo càng tinh khiết và mùi thơm càng thuần hơn so với trên thị trường hiện tại, nhưng hôm nay đại loạn vừa qua đi, Hoàng đế động viên đề xướng tiết kiệm, chỉ kém không ban lệnh cấm rượu, có thể lấy được nhiều lương thực như vậy làm rượu từ đâu đây?
Lại ví dụ như, kỹ thuật gieo trồng nhà kính không phải nàng không mân mê ra, mà là số lượng ít lại lãng phí, ngay cả Trình gia đều khó có thể đảm nhiệm gánh nặng này, trừ khi trong nhà có quặng thì có lẽ về sau chỉ có thể làm chút hàng đắt tiền khen thưởng thôi.
Lại ví dụ như, nàng cũng có thể làm ra xà phòng, nước hoa, súc miệng nước muối, nhưng dân chúng khó khăn lắm mới có thể ấm no, ai lại sẽ đi mua mấy thứ này. Còn có chút đồ vật, đốt không đủ nhiệt độ cùng đồ đựng chịu nhiệt, nàng cũng không đốt ra được.
Lúc nàng còn đi học giáo viên đã từng nói, câu chuyện Edison thí nghiệm bóng đèn sợi đốt giá trị lớn nhất không phải là bài văn động lực cảm động lòng người, mà là nói cho chúng ta biết các phát minh khoa học không thể công nghiệp hóa và sản xuất hàng loạt rộng rãi cho mục đích dân dụng, cái này sẽ không được thời đại chấp nhận.
Cho nên, chỉ có thể con đường cao xa mà phần lớn mọi người hay đi à? Thiếu Thương đau khổ suy nghĩ, tuy rằng đời trước mình cũng có thể đọc sách, nhưng dù sao còn chưa bước vào con đường chức quyền, nàng đã mơ hồ cảm thấy giao tiếp cùng tầng lớp quyền quý trên đỉnh không đơn giản như vậy.
Nhưng mà mấy ngày nay đi lại cũng không phải không có thu hoạch.
Đối với việc cải tiến gieo trồng lương thực, Thiếu Thương lại có chút nắm rõ, hơn nữa nàng cảm thấy mình có thể cải tiến một chút xe chở nước cồng kềnh cùng nông cụ… Sau đó, nàng thở dài lần thứ 101, tại sao không cho nàng xuyên thành nam tử chứ, nhìn xem Viên Thận kia ra vẻ như thật!
Nghĩ đến đây, Thiếu Thương bỗng nhiên chợt lóe linh quang. Vì sao nàng cảm thấy giọng nói của Viên Thận quen thuộc, bởi vì đã nghe rồi! Người đứng dưới đèn kéo quân cách nàng thật xa, căn bản còn chưa nói chuyện. Cho nên Viên Thận chính là người nhặt tú cầu trúc kia!
Nhưng mà nàng vẫn không làm việc cho tú cầu trúc đâu.
Ngày hôm đó, Trình Ương phụng mệnh Tiêu phu nhân đi kho hàng Trình gia kiểm kê đồ vật, thuận tiện kéo Thiếu Thương buồn bã ỉu xìu theo, Thiếu Thương nghĩ đi dạo cũng tốt bèn đưa Liên Phòng, A Mai cùng mấy cái thị tì cường tráng ra cửa.
Thanh Thung phu nhân cười báo lại việc này: “Ngươi nói xem người làm thái độ làm gì, sợ đứa này uất ức sợ đứa kia bướng bỉnh, thật là uổng công làm tiểu nhân! Tỷ muội người ta hòa thuận thân thiết bao nhiêu kia chứ, bước lên xe đều là tay khoác tay.”
Trình Thủy ở một bên chà lau áo giáp nghe vậy lập tức đầy mặt tươi cười muốn nói gì đó, Tiêu phu nhân vươn một ngón tay ra, lườm hắn nói: “Chàng câm miệng!” Sau đó quay đầu lại giận dỗi nói với Thanh Thung: “Được, đều là ta sai, được chưa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...