Edit: Trúc
Thiếu Thương dự đoán cực kỳ chính xác, Trình Thủy về phủ biết được việc này lập tức phải xách đao đi hỏi tội, Tiêu phu nhân khó khăn lắm mới ngăn cản được hắn, hơn nữa lấy cớ quà tặng quà tết đáp lễ, suốt đêm đóng gói phó mẫu kia cùng Xương Bồ đưa về Cát gia.
Bởi vậy, trừ việc giành giật từng giây ra sức đánh một trận hai người này trước lúc khởi hành ra, Trình Thủy khôn làm được cái gì cả, lúc này hắn lập tức oán trách luôn cả Tiêu phu nhân, vì tỏ vẻ kháng nghị, hắn liên tục ba bữa cơm đi ăn cùng Trình Thừa, liên tục hai buổi tối đi ngủ với Trình Chỉ. Trình Chỉ uyển chuyển tỏ vẻ ‘Huynh trưởng, ngươi có thể đổi trình tự này một chút, thứ huynh ở một mình nhưng ta thì không đâu’, kết quả rước lấy một quả đấm của Trình Thủy.
Thanh Thung phu nhân cảm thấy cứ như vậy thì không ổn nên cầu xin Tang Thị ở giữa hòa giải. Tang Thị thuận nước đẩy thuyền cho Trình Chỉ, Trình Chỉ túm lấy ba đứa cháu trai để cho bọn họ nghĩ cách. Ba huynh đệ mới vừa dập đầu bồi tội ở trước mặt thân mẫu như con cọp xong, sao còn dám đi chọc thân phụ như sói đói, ai cũng không chịu đồng ý, cuối cùng Trình Thiếu Cung chuyên ngành phản bội cái khó ló cái khôn nói ‘cởi chuông còn cần người buộc chuông’, vì thế cầu bị đá tới dưới chân Thiếu Thương.
Vốn mấy người Trình Chỉ còn do dự, không nghĩ tới Trình Tứ nương tử lại khí phách đồng ý luôn, hơn nữa nhanh chóng giải quyết vấn đề. Nàng chỉ nói ba câu với Trình Thủy:
“Bây giờ trong phủ chỉ biết ngày ấy là chuyện nô tỳ sinh sự, a phụ lại xa cách với a mẫu. Muốn Nhị thúc phụ không biết nguyên nhân bên trong cũng khó.”
“Không lâu nữa Nhị thúc phụ sẽ phải lên Bạch Lộc Sơn đọc sách, ít ra cũng phải mấy năm mới có thể về nhà. Ta hy vọng Nhị thúc phụ có thể an tâm ổn định lên đường, không cần có vướng bận gì. Ta nghĩ a phụ cũng muốn như vậy.”
“Đường tỷ không chỉ là Nhị thúc mẫu sinh ra mà càng là cốt nhục của Nhị thúc phụ. Nhị thúc phụ không hay nói nhưng ta biết trong lòng hắn chẳng những yêu thích mà càng là áy náy đối với đường tỷ.”
Xem dáng vẻ nữ nhi quang minh chính đại, hàm răng Trình Thủy phát ngứa: Nhóc con không có lương tâm này! Rốt cuộc hắn bất bình cho ai chứ. Vì thế Trình tướng quân nói dỗi: “Con ta đã hiểu thấu đáo như thế thì sao ngày đó ngươi nhất định phải không nghe lời không buông tha, cứ nhịn cơn tức này để a mẫu ngươi chậm rãi xử lý là được!”
Thiếu Thương nhanh chóng nói dỗi lại: “Lúc đao không chém vào người mình thì đương nhiên có thể nói chuyện đạo nghĩa. Ngày đó người bị thiệt là ta, tất nhiên ta không chịu rồi; bây giờ có a phụ thay ta xả giận dĩ nhiên ta có thể nói đạo nghĩa rồi!”
Những lời này phiên dịch lại chính là ‘Rộng lượng thì có thể, nhưng của người phúc ta, đừng có rộng lượng đến cả người mình vào là được’.
Trình Thủy sửng sốt với nữ nhi thế mà có thể mặt dày vô sỉ nói đúng lý hợp tình như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng cả nhà chỉ có mình hắn có loại kỹ năng này chứ?! Nhưng mà ngẫm lại coi như mình có người kế nghiệp, hắn cũng hết giận, dựa bậc thang mà leo xuống đi tìm Tiêu phu nhân làm hòa.
Tiêu phu nhân cũng không làm bộ làm tịch, cực kỳ rộng lượng tỏ vẻ nàng cũng có sai, chuyện này cứ như vậy bỏ qua. Vì thế hai phu thê lúc màn đêm buông xuống thẳng thắn trao đổi ý kiến về nữ nhi duy nhất.
“… Lúc ấy vội vàng, quân cô thiên vị bị quỷ mê tâm hồn, ngươi và ta nào có thời gian đấu sức với bà, huống chi ngay cả bao lâu có thể trở về cũng không biết.”
Mười năm trước, mấy vị chư hầu vốn đã quy thuận nổi dậy phản bội, lãnh thổ của Hoàng đế vốn không lớn lập tức khói lửa khắp nơi. Điều này đối với phần lớn mọi người đều không phải chuyện tốt. Lúc Trình Thủy đang lo lắng thì Tiêu phu nhân lại nói một câu chắc chắn: Cầu nguy hiểm trong phú quý, việc này đối với tướng lãnh vừa mới đến cậy nhờ như Vạn, Trình là cơ duyên lớn.
Chuyện xảy ra đột ngột, đại tướng tâm phúc của Hoàng đế cùng nhân mã đều không thể gọi về kịp, quả nhiên bắt đầu dùng hai người huynh đệ bọn họ khẩn cấp tiến lên. Tiêu phu nhân theo lệ thường là muốn đi theo đội ngũ Trình Thủy, nhưng lúc này Trình mẫu từ trước đến nay khỏe mạnh như trâu, tám trăm năm không bị bệnh lại lăn ra nhiễm phong hàn. Cát Thị không biết từ đầu tìm tới một vu sĩ nói long phượng thai là điềm lành phải ở lại bên người Trình mẫu thì bà ta mới có thể khỏe mạnh được.
Bằng sự cơ trí của Tiêu phu nhân, thế cờ này không phải không thể phá, nhưng mà lệnh tập cấp bách, không thể hao tốn thời gian.
Huống chi đại quân xuất phát, triệu tập quân nhu, quân giới, bộ khúc linh tinh vụn vặt, phu thê hai người vội đến chân không chạm đất. Trong lúc vội vàng, Tiêu phu nhân bắt được lỗ hổng trong quẻ tượng kia, tìm vu sĩ khác bói rằng ‘Hai đứa song sinh để lại một là được’ sau đó hai phu thê lập tức khởi hành, ngay cả ba nhi tử đều là được bộ khúc hộ tống đi theo sau.
Hoàng đế quả nhiên cực kỳ vừa lòng đối với thái độ gọi là có ngay của hai người Vạn, Trình. Mấy năm sau đó, huynh đệ hai người được chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, càng đánh càng xa. Hoàng đế càng dùng bọn họ càng thuận tay, càng thuận tay cũng càng tín nhiệm. Bây giờ xem ra quyết định lúc trước không thể nói không chính xác.
“Nếu không thể không để con lại thì tất nhiên bớt một đứa là được một đứa. Ta hỏi chàng, nhi tử và nữ nhi, là nhi tử có thể làm ra đại họa ngập trời trong nhà hay là nữ nhi? Nam nhi trên có thể tòng quân nhập sĩ, dưới có thể du lịch buôn bán, chàng không quản được! Trí Tương Tử(*) tự cho là thông tuệ ngút trời, nghĩ ra mưu kế ‘như tằm ăn rỗi’ vậy, cuối cùng binh bại thân vong, 200 nhân khẩu toàn tộc bị tàn sát hầu như không còn, đáng tiếc trăm năm cơ nghiệp của Trí gia bị hủy trong một sớm! Còn có Tiều đại phu kia can gián Hoàng đế tước phiên vương thu quyền, phụ thân cực khổ khuyên không được, kết quả bị tru di tam tộc, mà vẫn là trung thần đấy! Nịnh thần hủy gia tộc, nhiều không đếm xuể!”
(*) Trí Tương Tử: Tuân Dao hay Trí Dao, Trí Bá Dao là vị tông chủ thứ sáu của họ Trí, một trong Lục khanh của nước Tấn dưới thời Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc.
Tiêu phu nhân nói vanh vách, mỗi khi nói đến chuyện này, Trình Thủy chỉ có cúi đầu nghe lời.
Chính nghĩa không cầm tiền bạc, nhân từ không dùng binh, hai phu thê đều rèn luyện ở trong núi đao biển lửa, ở trên chiến trường chỉ cần chần chờ một chút là tình thế đã như núi đổ, nếu không thể dây dưa với Trình mẫu thì phải giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
“Lúc ta và chàng mới lập nghiệp đã gặp bao nhiêu gia đình bởi vì nhi tử làm việc không thỏa đáng mà gặp họa. Nói câu không thỏa đáng lúc trước Lý Hầu đại nhân kia vì đến cậy nhờ bệ hạ mà phụ thân, huynh trưởng, dòng của hắn ta, hơn sáu mươi nhân khẩu bị giết rồi đốt thi thể, thật là nghe rợn cả người! Thế nhưng từ cổ chí kim có thể có mấy nữ nhi làm ra họa lớn cho gia tộc được?”
Trình Thủy nghe đến đó, không nhịn được nói: “Không phải bây giờ Lý gia lại hưng thịnh à?”
Tiêu phu nhân trừng mắt nói: “Đó là Lý hầu tìm được minh chủ! Nếu đầu quân vào bạo chúa thì sao? Năm đó thiên hạ quần hùng cùng vùng lên, những người xưng vương xưng đế cũng có không ít người vây quanh bên người, người nhà thân tín bọn họ sau này kết cục thế nào?”
Trình Thủy đầu hàng, liên mồm nói: “Được được được, ta biết ý của nàng. Nhi tử phải dạy dỗ cho tốt. Nếu không được dáng vẻ lôi thôi chán nản vẫn là tốt, trong nhà chẳng qua nuôi thêm một miệng ăn. Chỉ sợ tâm, chí hỏng rồi thành đồ gian nịnh không đàng hoàng, nhỏ thì phá của, lớn thì liên lụy cả gia tộc. Nữ nhi, nữ nhi…”
Hắn không nói được nữa, đoạn sau nói quá mức nham hiểm thiếu đạo đức, chỉ có cực thân mới có thể nói - tương lai nữ nhi vẫn phải gả cho người ta, với Trình gia có hỏng cũng không hỏng chạy đi đâu được. Chỉ cần không vào cung làm phi làm tần, không gả cho nhà hiển hách công hầu, ở đây sống ngày tháng bình lặng thì cũng không làm ra nổi sóng to gió lớn gì.
“Nói là nói như vậy, nhưng Niệu Niệu là thân cốt nhục của chúng ta, đối xử với nó như vậy, ta không đành lòng.” Trình Thủy thở dài.
Tiêu phu nhân nhìn khuôn mặt trượng phu, chợt nghĩ đến chồng trước từng nói nàng có lòng dạ ý chí sắt đá, kiên cường nổi bật thắng nam nhi.
Nàng nói: “Lúc trước ta chủ trương bỏ Niệu Niệu lại, cũng đã tính toán đến nước xấu nhất. Hơi gian hơi ác gì đó đều là chuyện không đáng ngại. Ta vốn lo lắng Niệu Niệu bị nuôi thành tính tình yếu đuối, một chữ ‘Yếu’ càng khó khăn hơn so với gian xảo tà ác. Một khi tính tình nhu nhược, không hề có chủ kiến, vậy sống không khác gì thịt cá nằm trên thớt, chờ người ta giày xéo. Cho nên ta còn để Thanh muội chọn cho nó tỳ nữ lanh lợi lại thành thật. Đừng nói ta có thành kiến, mười năm trước ta cũng không biết sau này nó lớn lên lại giống với mẫu thân ta. Ai ngờ, ai ngờ…”
“Ai ngờ nàng hoàn toàn nghĩ sai rồi.” Trình Thủy tràn đầy kiêu ngạo: “Lúc trước nàng lo lắng nó yếu ớt, bây giờ lại lo lắng nó quá lợi hại, dù sao nàng nhìn trái nhìn phải cũng đều thấy không thuận mắt.”
Tiêu phu nhân thở dài: “Lần này để chàng nói trúng rồi. Nó cũng quá thông minh.”
Trình Thủy như suy tư gì: “Nàng lại càng lo lắng hơn?”
Tiêu phu nhân gật gật đầu: “Chàng đừng có nói ta bất công. Ương Ương ngốc thì ngốc, nhưng yên phận thủ thường, ta có thể yên tâm gả nàng ta đến bất cứ nhà nào được, nàng ta sẽ không gây chuyện. Nhưng Niệu Niệu thì…” Nàng thở dài một hơi, cao giọng nói: “Không sợ trời không sợ đất, nếu để nó không cao hứng, nó có thể bứt râu tám đời tổ tông nhà lang tế(*) xuống làm bút viết, chàng có tin không? Đến lúc đó không biết Trình gia chúng ta kết thân hay là kết thù với người ta nữa!”
(*) Lang tế: Con rể.
Trình Thủy cố gắng kìm nén không bật cười, lại thở dài: Thông minh sắc bén, bướng bỉnh khó thuần, này hai điểm hợp ở một chỗ, thật là muốn mạng. Hắn nói: “Vậy nàng muốn làm thế nào?”
Tiêu phu nhân bình tĩnh nói: “Ngày sau tìm cho nó một nhà giàu có phúc hậu thành thật gả qua thôi, thuận lợi sống qua ngày là được. Cho dù sau này phu thê cãi nhau, phụ tử các ngươi cũng có thể chống lưng cho nó. Đây mới là thật sự muốn tốt cho nó!” Sau đó lại giễu cợt: “Nhưng mà nó lợi hại như vậy, chưa chắc lang tế có thể bắt nạt nó, ngược lại phải lo lắng phụ tử các ngươi về sau có phải ngày ngày đến thông gia xin lỗi không đó?”
Trình Thủy nhíu mày, nếu hài tử tư chất bình thường thì sắp xếp như vậy cũng thôi. Nhưng tiểu nữ nhi thông minh đến người mù cũng nhìn ra được. Hắn nói: “Ta và nàng trước nay đều nỗ lực phấn đấu. Bây giờ lại bảo Niệu Niệu sống bình thường, nó có chịu không?”
“Hôn nhân đại sự phải nghe lời phụ mẫu. Vì sao không chịu?” Tiêu phu nhân nói.
Trình Thủy yên lặng thật lâu sau mới nói: “Nàng quá tự phụ, tương lai đừng hối hận là được.”
Tiêu phu nhân ngạo nghễ nói: “Hạ cờ không rút lại! Đời này cho dù có chết, ta cũng tuyệt đối không hối hận với việc đã làm. Huống chi…”
Nàng lườm trượng phu một cái: “Chàng cho rằng nhóm nữ quân bên ngoài đều là người mù kẻ điếc nên không nghe thấy danh tiếng ương ngạnh của Niệu Niệu, hay là không nhìn ra nó bướng bỉnh? Thuấn Hoa nói cho ta, ánh mắt đầu tiên nàng ta thấy Niệu Niệu là đã biết nó nhật định không phải thục nữ tầm thường!”
“Nàng nói bậy!” Trình Thủy nói: “Vừa rồi Tam đệ còn nói cho ta, đệ phụ nói nàng ta cực kỳ yêu thích Niệu Niệu.”
Mắt thấy hai người lại sắp tranh chấp, Thanh Thung phu nhân vẫn luôn chờ ở ngoài cửa chờ nghiệm thu thành quả phu thê hòa hảo, không nhịn được lắc đầu: Ngay cả Tang Thị không có hứng thú với ai cũng đều thích Niệu Niệu đó.
Trên thực tế, Trình Chỉ cũng cực kỳ hứng thú với khuynh hướng này của thê tử.
Bởi vì qua nhiều ngày, Tang thị đã tìm cớ tặng Thiếu Thương một cái vòng ngọc, hai cây trâm phượng vàng cùng với ba cuốn sách trân quý, nếu không phải hắn ta ra sức ngăn cản, Tang thị thiếu chút nữa sửa lại cả cái đai lưng gấm ban đầu muốn thêu cho hắn ta mang tặng Thiếu Thương.
Bây giờ nàng ta đang vuốt ve một cái móc thắt lưng mới bằng ngọc, lải nhải nên làm thế nào cho Thiếu Thương.
“Ương Ương mềm mại hiền lành, sao không thấy nàng yêu thích như thích Thiếu Thương?” Đây không phải là châm ngòi, Trình Chỉ thực sự tò mò.
Tang Thị vuốt ve chất ngọc ôn nhuận của móc thắt lưng kia, nghiêng đầu nghĩ - thật ra nàng ta cũng thích Ương Ương, nhưng nàng ta không phủ nhận mình càng thích Niệu Niệu hơn.
Nữ hài hơn mười tuổi bình thường cho dù kiên cường đến đâu cũng ít nhiều hy vọng được phụ mẫu từ ái cùng thừa nhận. Nhưng Niệu Niệu hoàn toàn khác hẳn, dường như nàng cũng không để ý Tiêu phu nhân có hiểu nàng, thương tiếc nàng, thậm chí yêu thương nàng hay không.
Nàng muốn cái gì thì sẽ nghĩ cách tự mình đi đạt được. Mà lần này, điều nàng muốn đã hoàn toàn đạt được.
Tang thị thờ ơ lạnh nhạt nghĩ: Tiêu phu nhân tay cầm tay dạy Ương Ương xử trí công việc vặt, Thiếu Thương lại bị vây ở trong nhà không được nhúc nhích, trông mà vô cùng thèm thuồng. Nhưng tính tình Tiêu phu nhân cứng rắn, bình thường khó đổi chủ ý, cầu xin vô dụng. Ai ngờ trời giáng một cơn phong ba, tặng cho nữ hài này cơ hội rất tốt, một hòn đá ném hai con chim.
Thứ nhất, Thiếu Thương chọc phá bất công của thân mẫu. Lúc trước sự bất công của Tiêu phu nhân đều dừng ở chỗ rất nhỏ. Nếu thật ầm ĩ thì mọi người sẽ nói Thiếu Thương ghen ghét đường tỷ, tính toán chi li. Nhưng từ nay về sau, Tiêu phu nhân cũng không thể làm việc theo ý mình như trước kia nữa. Ngược lại hơi phạm vào lỗi gì, trượng phu và nhi tử đều sẽ hoài nghi nàng có lại ‘bất công’ hay không.
Thứ hai, Thiếu Thương muốn đi xem cuộc sống bên ngoài, muốn tự do làm việc, nhưng Tiêu phu nhân lại muốn nàng ở nội trạch bồi dưỡng tính tình. Hai người đều có đạo lý của mình, lại đều là người tâm, chí kiên định. Bây giờ, Tiêu phu nhân ngoài miệng không nói, nhưng Tang Thị biết trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Hai ngày này, mấy huynh đệ lái xe đưa Thiếu Thương đi dạo quanh thành, Tiêu phu nhân chưa từng nói nửa câu, xem như ngầm đồng ý.
Nghĩ đến tình hình ngày ấy ở Cửu Truy đường, Tiêu phu nhân giận dữ lôi đình, Thanh Thung phu nhân nhỏ giọng khuyên bảo, ba huynh trưởng đều cực lực ngăn Thiếu Thương tiếp tục nói, nhưng nữ hài vẫn không chịu cúi đầu.
Vì sao yêu thích nàng ư? Nghĩ lại, có lẽ là bởi vì nàng ta cũng từng giống Thiếu Thương, một mình chống lại cả thế giới.
“Nguyên Y tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là có chút bướng bỉnh.” Trình Chỉ lắc đầu thở dài. Lúc Tiêu phu nhân gả tới, hắn ta còn nhỏ, gọi từ nhỏ quen miệng thỉnh thoảng vẫn bật ra: “Nhưng mà Thiếu Thương cũng không đúng, nào có tính kế như vậy chứ.”
Tang Thị đặt móc thắt lưng ngọc vào hộp gấm, cười tủm tỉm quay đầu lại nói: “Ta hỏi chàng. Vĩ Vĩ nhà chúng ta, chàng hy vọng tương lai giống Ương Ương hay là giống Niệu Niệu?.”
Trình Chỉ nghĩ nghĩ, thở dài: “Vẫn là giống Niệu Niệu đi. Ta thà rằng nàng tính kế chúng ta, cũng không muốn nàng giống Ương Ương bị thiệt thòi đều bó tay không có cách nào cả. Trên đời này chưa chắc nơi chốn có người che chở mình đâu!” Cho dù Trình Ương có vận may lớn, nhưng chẳng ai đảm bảo vận may sẽ vĩnh viễn đi theo bên mình cả.
“Ta yêu thích Niệu Niệu, vì nàng cũng không oán trời trách đất, có khó xử lập tức suy nghĩ biện pháp, cho dù là biện pháp không ra gì.” Trên người nữ hài có một loại hấp dẫn hoạt bát, cho dù ngạo mạn lại bướng bỉnh, cũng là sức sống bừng bừng.
Nói xong, Tang Thị lại ưu sầu: “Nhưng mà giống Ương Ương trời sinh mệnh tốt, đến chỗ nào đều có người thương nàng ta yêu nàng ta suy nghĩ thay cho nàng ta, chỉ cần an phận thủ thường, căn bản không cần phải trù bị tính toán, có lẽ mới là phúc khí.”
Cứ như vậy, hai đối phu thê cho ra hai kết luận hoàn toàn bất đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...