Tinh hà xán lạn

 
Edit: Trúc
 
Qua một đêm ngắn ngủi, ngày hôm sau Cát gia lập tức muốn lên đường về quê, ước chừng chính đán đều phải ở trên đường, Trình mẫu hiếm khi sinh ra không đành lòng, mở miệng giữ lại, Cát Thái Công lại nói ‘không thể để ác nữ này lưu lại làm hỏng rồi cát khí tế tổ của Trình gia vào chính đán’.
Mọi người Trình gia cố gắng mà không giữ được, chỉ có thể cả nhà ra cửa tiễn đưa, một đường đưa đến vùng ngoại ô vẫn còn lưu luyến không rời. Thiếu Thương ngó trái ngó phải không thấy Cát Thị, cũng không biết là ngoan ngoãn ngồi ở bên trong xe không ra phá hư không khí, hay là bị bó thành bánh chưng ném vào rồi.
Cảnh chia tay vô cùng cảm động, bên này Trình Ương lôi kéo cữu phụ cữu mẫu rưng rưng từ biệt, nói bảo trọng; bên kia Cát Thái Công một tay vỗ đầu vai Trình Thừa, lời lẽ tha thiết - đây là lần thứ hai Thiếu Thương trải qua loại hoàn cảnh ly hôn hòa bình này.
Lúc cha mẹ Du Thải Linh ly hôn cũng là không cãi nhau chút nào, còn ở nhà hàng sang nhất ở trấn trên mở ba bàn tiệc, ở trước mặt họ hàng hai nhà nói rõ ràng chuyện chia tay, trừ phó trấn trưởng, bác cả đen mặt cùng với cậu mọt sách vẻ mặt dại ra, người khác đều rất ung dung, nói nói cười cười, nhân viên nhà hàng còn tưởng rằng là làm việc vui đó, lúc tính tiền thiếu chút nữa muốn nói ‘chúc trăm năm hạnh phúc’. Trấn trên người ta nói đến giống như chê cười, Du Thải Linh nho nhỏ cũng là một bộ phận chê cười này.
… Thiếu Thương lắc lắc đầu, ném ra chuyện cũ như là âm hồn bất tán. Chỉ nghe Cát Thái Công đang nói với Trình Thừa: “Tử Dung, chớ có nhụt chí, ngươi từ nhỏ đã thích đọc sách, phu tử ở quê giảng bài, mỗi ngày ngươi đi chăn trâu cắt cỏ đều phải đi nghe nửa ngày, ngày mùa hè nắng chói chang, ngày mưa rơi, ngươi cũng không nghỉ một ngày nào. Trời xanh không phụ người khổ tâm, về sau ngươi nhất định có thể có thành tựu trên việc học.”
Nhìn khuôn mặt hiền từ của Cát Thái Công, Trình Thừa lại bắt đầu thấy sống mũi cay cay.
“Không cần cảm thấy mình không bằng người, tự ti làm mất tay chân, tự ti dài lâu như vậy mài mòn chí khí.” Cát Thái Công cười nói: “Y Doãn(*) vốn là thân nô lệ, phụ tá bốn đời quân vương nhà Thương, Tôn Tẫn bị hành hình xẻo xương, trên còn có thể đọc sách, dưới có thể chinh chiến, về phần thánh hiền xưa nay có bao nhiêu người lớn tuổi mới làm nên nghiệp lớn, ngươi đọc sách nhiều, lão hủ cũng không khoe khoang nữa.”
(*) Y Doãn: Là tướng nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Thành Thang tiêu diệt nhà Hạ, thành lập nhà Thương và phò trợ với vai trò nhiếp chính của nhà Thương ổn định trong thời gian đầu.
Nghe vậy Trình Thừa ngượng ngùng nói: “Người ta là thánh hiền thượng cổ…”

“Đúng rồi, ngươi cũng đâu cần chống gậy, tuổi tác lại không lớn, còn có huynh đệ đắc lực, chẳng phải mạnh hơn so với bọn họ à? Chúng ta không dám so thành tựu với thánh hiền, so sức mạnh với bọn họ chắc là hơn nhiều đấy.”
Cuối cùng Trình Thừa cũng bật cười. Cát Thái Công khẽ vỗ vai hắn ta, thở dài: “Lão phu biết tâm ý của ngươi. Đợi tương lai việc học của ngươi có thành tựu là, trở lại quê nhà chúng ta, mở một gian thư xá, giảng bài nói kinh cho các học sinh. Không quan tâm giàu nghèo, cho dù chăn trâu cắt cỏ chỉ cần chịu đọc sách thì ngươi sẽ dạy, chúng ta sẽ không uổng cuộc đời này.”
Lời này nói vào trong tim của Trình Thừa, hắn ta rưng rưng cười, lớn tiếng nói: “Nhận lời này của Thái Công, Tử Dung ắt không phụ kỳ vọng!” Giọng nói chém đinh chặt sắt, vang dội kiên định.
Nghe thấy Nhị đệ vẫn luôn vâng vâng dạ dạ này cuối cùng cũng có khí phách cùng chí khí, Trình Thủy vừa vui mừng lại vừa thấy chua chua.
Trình Chỉ ở một bên vội tới kề tai nói nhỏ: “Trưởng huynh, ngươi khuyên thứ huynh nhiều ngày như vậy còn không bằng mấy câu của Cát lão trượng đâu, ngươi xem sắc mặt thứ huynh…”
“Sang một bên đi!” Trình Thủy tức giận nói: “Bảo ngươi đi khuyên giải hắn, ngươi chỉ biết nói cái gì mà chi, hồ, giả, dã vô nghĩa, đọc sách nhiều như vậy mà chả có tác dụng gì!”
Trình Chỉ cười hì hì nói: “Trưởng huynh còn làm không được, sao ta có thể thành công.”
Thiếu Thương đứng ở phía sau, nghiền ngẫm xem tình hình này - trường hợp cực kỳ điển hình phân tích tâm lý trưởng thành.
Nghệ thuật gia Trình Thái Công chỉ lo vui vẻ một mình, dạy dỗ hời hợt, mà Trình mẫu lại không phải loại mẫu thân có trí tuệ có thể kiêm chức phụ thân, vì thế ba huynh đệ trưởng thành khác nhau theo bản tính của từng người.
Trình Thủy trời sinh có khí chất lãnh tụ, lại mạnh mẽ trưởng thành sớm, khôn khéo có khả năng, sớm gánh trọng trách gia đình, càng dẫn dắt một đám tiểu huynh đệ lập được chút lãnh thổ, cho dù không có thiên hạ đại loạn, hắn phi ngựa giúp đi vận chuyển đường sông, mở xưởng… Có lẽ tương lai phát triển cũng không kém được. Chẳng qua gặp phải thay đổi triều đại nên trực tiếp thực hiện nhẩy cách tầng lớp. Trình Chỉ kém trưởng huynh trên dưới mười tuổi, đương nhiên trưởng huynh như cha, nhưng mà bọn họ càng giống loại quan hệ huynh đệ như phụ tử, cung kính không đủ thân mật có thừa.
Trình Thừa thảm nhất, tuy rằng cũng rất kính phục trưởng huynh, nhưng tính cách một người dũng cảm hướng ngoại, một người hàm súc nội hướng, không thể nào hợp nhau được. Lại chỉ kém hai tuổi, trên mặt tình cảm không làm được huynh trưởng như cha, ngược lại từ nhỏ ẩn ẩn có quan hệ cạnh tranh, cũng đã thua tan tác từ rất sớm, còn không ngừng bị người gần đó so tới so lui, vì thế ngày càng tự ti. Cát Thái Công mới là hình tượng phụ thân to lớn trong cảm nhận của hắn ta, đáng tiếc Cát Thị quá kéo chân sau, nếu không hắn ta hoàn toàn chuyển hướng phát triển tính cách theo Cát gia cũng không phải là chuyện không thể.
Nghĩ đến đây, một hàng xe ngựa của Cát gia đã dần dần đi xa, ba huynh đệ Thiếu Cung theo lệnh phụ thân cưỡi ngựa đưa người đến cửa khẩu phía trước, để Cát gia dễ dàng qua cửa chút.

Trình Thủy nhẹ nhàng thở ra, vội đưa người nhà đi lên trên xe ngựa nhà mình, quát lớn chúng tùy tùng giơ roi hồi phủ. Trình mẫu bảo Hồ Ảo tăng lửa trong lò trên xe lên cao chút, tay chặt chẽ túm lấy Trình Chỉ đi vào xe ngựa, lẩm bẩm ‘lạnh chết con ta rồi, mau đến chỗ a mẫu cho ấm này’, lại không để ý tới Trình Thừa gầy yếu đã lạnh đến cả người phát run.
Trình Thủy không nhìn nổi, lớn tiếng nói: “A mẫu còn cời lửa nữa, cẩn thận cháy xe ngựa, đến lúc đó ta cũng không tới cứu hỏa đâu!” Sau đó ném roi ngựa cho Trình Thuậ ở một bên, bỏ ngựa không cưỡi, vừa kéo Trình Thừa lên một chiếc xe ngựa khác, vừa lấy túi rượu bằng da thú từ eo ra, bảo Trình Thừa uống hai ngụm cho ấm.
Bốn nữ quyến tất nhiên ngồi một chiếc xe.
Trình Ương dựa vách xe, vẫn còn đang thút tha thút thít cái gì mà ‘ngoại tổ phụ lớn tuổi như vậy, đi đường mấy ngày không biết có an ổn không’, Tiêu phu nhân cùng Tang Thị luôn miệng nhẹ giọng khuyên giải an ủi. Thiếu Thương không chịu được nhất là loại tính cách lằng nhằng này, chịu đựng khoảng nửa khắc, cuối cùng nói: “Đường tỷ yên tâm, ngoại tổ phụ kia của ngươi rất giỏi, tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, chuyến này đi tất nhiên rất thuận lợi.”
Tiêu phu nhân liếc mắt một cái: “Lại phê bình trưởng bối? Không quy củ.”
“… Được rồi, ta đây nói có chút vui mừng thôi.”
Thiếu Thương bất đắc dĩ: “Đường tỷ, ngoại tổ phụ ngươi đón gió đội tuyết như vậy tới gần chính đán cũng muốn mang Nhị thúc mẫu về, ngươi không cần quá mức đau lòng. Tương lai nếu Nhị thúc phụ cùng Nhị thúc mẫu có một ngày châu về hợp phố, tuyệt đối là công lao của ngày hôm nay!”
“Thật vậy chăng?” Nước mắt trên mặt Trình Ương còn sáng lấp lánh. Tuy rằng Cát Thị không hiền lành, nhưng nàng ta vẫn hy vọng phụ mẫu không cần phải ly hôn.
Tiêu phu nhân ‘soạt’ một tiếng ngồi thẳng người, trừng mắt với nữ nhi nói: “Lời này ngươi không được nói bậy.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Đặc biệt không cho nói với phụ thân ngươi!” Trí tuệ của nữ nhi thật là quá mức sắc bén.
Thiếu Thương lấy tay áo quạt gió, xua đi hơi than, lạnh lạnh nói: “Ôi, hôm qua a mẫu còn nói hài nhi hẳn nên biết gì thì nói hết với phụ mẫu, không âm thầm giấu đi, sao bây giờ lại không cho ta nói với a phụ?”
Tiêu phu nhân trợn mắt tức giận mà nhìn, ngậm miệng không nói.

Rốt cuộc Tang Thị phụt một tiếng bật cười, duỗi tay đi véo lỗ tai Thiếu Thương, giả vờ mắng: “Đồ tiểu oan gia không làm người ta bớt lo nhà ngươi, nghe a mẫu ngươi đi!”
- trừ Trình Ương ngây thơ không biết, ba người bên trong xe đều biết rõ ràng trong lòng, nếu Trình Thủy nghe được lời vừa rồi kia, biết Trình Thừa cùng Cát Thị còn có khả năng hợp lại, có lẽ sẽ bị dọa đến ngày mai lập tức thu xếp tìm đệ phụ mới.
Nhưng Tiêu phu nhân lại cảm thấy việc này không nên hấp tấp như vậy. Trình Thừa uất ức nửa đời, vẫn luôn sống vì huynh trưởng vì mẫu thân vì gia tộc, chưa từng độc lập tự suy nghĩ qua tương lai của mình; bây giờ là lúc để chính hắn ta ngẫm lại. Cho dù tương lai là phân hay là hợp, hoặc là gặp được nữ tử khác mà bản thân yêu mến muốn cưới, đều hẳn là để Trình Thừa tự mình nói ra, mà không phải là Trình Thủy một tay ôm đồm. Trình Thừa nên trưởng thành.
Thiếu Thương biết suy nghĩ của Tiêu phu nhân, trong lòng lại không cho là đúng: Người đời mỗi người một tính cách, có vài người từ nhỏ đã có chủ kiến - ví dụ như chính nàng, chưa tốt nghiệp tiểu học đã quyết định lăn lộn làm cô gái hư, bà nội khóc nửa ngày cũng vô dụng, kinh nguyệt còn chưa tới đã quyết định rời khỏi giang hồ hoàn lương đọc sách, giống loại chị cả giang hồ mềm cứng đều vô dụng; lại có vài người không có chủ kiến, cần người khác thúc đẩy một phen.
Trình nhị thúc lại là người mềm lòng, thiết nghĩ tương lai lúc Cát Thái Công lâm chung gọi đến bên mép giường, khóc lóc nước mắt nước mũi giao phó một phen, lại xem dáng vẻ Cát Thị đáng thương, có khi lại đồng ý hợp lại, vậy cái kẹo mạch nha này chẳng lẽ cả đời không ném ra. Theo cách làm của Trình Thủy, gọn gàng dứt khoát tìm cho Trình Thừa một nữ tử hiền huệ dịu dàng, biết nóng biết lạnh biết thương người, chẳng phải đỡ vướng tay vướng chân à?
Tang Thị xem hai mẹ con nhà này ôm tâm sự, cười tủm tỉm không tỏ ý kiến, lấy ra túi gấm bên người lục lọi, nhét một viên đường mạch nha sữa bò cuối cùng vào trong miệng Thiếu Thương, coi như bịt miệng.
Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, ngày thứ hai lúc Tiêu phu nhân xử trí việc nhà thì mang Trình Ương theo, vì muốn chuẩn bị tế tổ kính thần chính đán, Tiêu phu nhân từ bày biện bàn thờ vật cúng, thêm vào hoa quả tế phẩm, hỏi quản sự trang viên báo thu hoạch cùng tính toán năm sau, mãi cho đến tiền thưởng cho bộ khúc cùng với người nhà goá bụa, thậm chí làm thế nào nói chuyện cùng nữ quyến bộ khúc, đều tay cầm tay dạy cho Trình Ương.
Về phần Thiếu Thương, tiếp tục đọc sách, viết chữ, học thuộc lòng, không ra khỏi cửa —- cho dù trong lòng nàng muốn biết thế giới này là dáng vẻ gì như thiêu như đốt.
Cuối cùng còn có hai chuyện vui mừng.
Thứ nhất, Thiếu Thương cao lên. A Trữ so theo chiều cao của chính mình, ít nhất cao lên hai ba tấc, eo nhỏ mềm mại, trong lúc đi lại có vài phần ý tứ yểu điệu lượn lờ, không còn là dáng vẻ trẻ con vụng về như trước nữa. A Trữ cười nới ra quần áo gấu váy của Thiếu Thương, thả ra vải dệt dư thừa, cảm thấy mấy ngày nay gà vịt dê bò sữa rau của mình không nuôi uổng rồi, đồng thời đồng ý cho Thiếu Thương đi lại ở đình viện nhiều hơn, cho dù thoăn thoắt ngược xuôi cũng không khuyên can.
Thứ hai, A Mai được dạy dỗ xong đã tới. Có tiểu nữ hài hoạt bát lanh lợi này ở bên người nói chuyện, Thiếu Thương cảm thấy cuộc sống cũng không quá trầm lặng như vậy.
Cùng A Mai tới còn có mười mấy tỳ nữ mới, Thanh Thung phu nhân chỉ từng người cho Thiếu Thương nhận, tuổi từ mười một tuổi đến mười bốn tuổi không đều nhau, vóc dáng cao thấp mập ốm đều có, mới có thể sắp xếp từ am hiểu châm dệt thêu thùa đến huân hương đuổi trùng lại đến khỏe mạnh sức lớn đều đủ cả, đến tận đây thành viên tổ chức của Trình tứ tiểu thư mới coi như là hoàn chỉnh.
Nơi này vừa hay trái ngược với thời đại trước khi xuyên qua của Thiếu Thương, thời đại đó vật chất phong phú chưa từng có, mà nhân lực ngày càng sang quý, nhà giàu có cấp trung trung cũng chỉ thích hợp đảm nhiệm một bảo mẫu nhiều lắm thêm người giúp việc mà thôi, nhưng nơi này… Nhìn gần hai mươi công nhân ‘hầu hạ’ mình trước mắt, Thiếu Thương nhất thời cũng không biết nên có ý nghĩ như thế nào, trong mê mang nàng nghênh đón chính đán đầu tiên ở thời đại này.
Ngày chính đán, trời còn chưa sáng Trình Thủy đã cùng Trình Chỉ đi tham gia buổi lễ triều sớm, khi trở về hai huynh đệ đều đông lạnh đến mặt phát tím, hóa ra chỉ có quan lớn công thần hai ngàn thạch trở lên mới có thể đi vào trong điện, mới một ngàn thạch giống như Trình Thủy chỉ có thể đứng ở ngoài điện, về phần Trình Chỉ mới mấy trăm thạch như vậy càng chỉ có thể đứng ở phía gần dưới - làm Trình mẫu đau lòng suýt nữa muốn bảo ấu tử từ quan.

Trình Thủy cố ý nói giỡn để an ủi các nữ quyến: “May mà chức quan của huynh đệ chúng ta thấp, triều hạ xong là đuổi về, lúc này Vạn huynh còn chờ Hoàng Thượng ban thực rượu đấy.” Lại quay đầu nói với Tang Thị: “Ta thấy huynh trưởng ngươi. Nghe nói bệ hạ tiếp thu lời khuyên của Hoàng Phủ tiên sinh, về sau muốn vào chính đán mỗi năm sau khi bách quan chúc mừng sẽ triệu người bàn luận kinh học. Ta thấy Tử Hoài huynh dẫn một đám nho sinh đấy, cũng không biết trước khi hắn về Bạch Lộc Sơn có thể tới trong nhà tụ họp chút không.”
“Hoàng Phủ Nghi? Không phải hắn, hắn còn ở…” Trình Chỉ phản ứng lại, không đợi hắn ta nói hết, Tang Thị đã vội nhéo hắn ta một cái, cười nói với Trình Thủy: “Tất nhiên là muốn tới. Ta vốn định bảo huynh trưởng trụ về bên này ở, ai ngờ bệ hạ không chịu thả người, toàn bộ đều đưa đến Luận Kinh Đài đi.” Nàng lườm trượng phu một cái, Trình Chỉ đành phải ngượng ngùng câm miệng.
Lúc này, Tiêu phu nhân tiếp đón mọi người đi vào nghi thức bắt đầu chính đán.
Chính đán cổ đại phần lớn là một loại hoạt động mang tính nghi thức, kính báo thần linh cầu phù hộ, tế điện tổ tiên tiếp tục cầu phù hộ, sau đó là nhìn xem múa đuổi tà ma, nghe chiêng trống bên ngoài vang dội xua đuổi tà ma vật dơ bẩn, lại làm thịt gia súc để làm hoạt động mê tín, cuối cùng tất nhiên là thịnh yến gia đình không thể tránh. Mọi người Trình gia không phân biệt nam nữ, theo thứ tự từ già đến trẻ mà ngồi xuống, theo thứ tự kính rượu Tiêu Bách(*) cho Trình mẫu, sau đó đồng loạt nâng chén chúc lão phụ trường thọ khoẻ mạnh.
(*) Rượu Tiêu Bách: Phong tục dân gian Trung Quốc. Ngày mùng một tháng Giêng âm lịch được dùng để cúng tổ tiên hoặc cha mẹ như một dấu hiệu mừng sinh nhật.
Ba huynh đệ Trình gia nghĩ đến không lâu sau đó lại phải anh em chia lìa, đường ai nấy đi bèn gom ở trước bàn tiệc của Trình mẫu ngươi tới ta đi kính rượu, chọc Trình mẫu cười ha ha. Tiêu phu nhân vất vả nhiều ngày, bị Tang thị khuyên uống nhiều chút, làm gò má ửng đỏ kiều diễm, trong lòng vui vẻ bèn chỉ vào nơi này nói ‘đây là ƯơngƯơng bố trí’, lại chỉ vào chỗ đó nói ‘đó là ƯơngƯơng an bài’, làm mọi người trên gia yến đều khen Trình Ương hiền lương thông tuệ.
Người khác thì cũng thôi, Trình Vịnh xưa nay thận trọng, phát hiện khác lạ, chờ sau khi tiệc xong vội đuổi đến trước mặt Tiêu phu nhân, chắp tay hỏi ‘vì sao a mẫu chỉ dạy Ương Ương mà không dạy Niệu Niệu ’.
Sắc mặt Tiêu phu nhân như thường, cười nói: “Niệu Niệu ngay cả chữ đều không biết mấy chữ, sao có thể xem hiểu gia phả hay là có thể đọc diễn cảm hoa sách? Huống chi trước khi làm việc phải hiểu lý lẽ, tốt xấu gì cứ đọc trước mấy cuốn sách thánh hiền đã. Mọi việc không thể một lần là xong, cần phải làm tuần tự.”
Trình Vịnh chí hiếu, tuy vẫn ẩn ẩn cảm thấy không ổn, lại không tiện hỏi nhiều, trong lòng chỉ càng thêm thương tiếc ấu muội tuổi thơ nhấp nhô, không thể được dạy dỗ như tiểu thư nhà quan lại bình thường.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn ta dọn dẹp thư án tử đàn sơn bốn đầu kỳ lân mà mình dùng nhiều năm kia ra - cái này vẫn là năm hắn ta mười một tuổi đọc sách có chút thành tựu được phu tử tặng, phân phó tùy tùng rửa sạch một chút rồi quấn lại ngày mai đưa qua cho Thiếu Thương, xem như cho ấu muội quà năm mới, cổ vũ nàng đọc sách biết chữ. Chính mình dùng tạm thư án cũ đã, lúc nào lại tìm người chế tạo một cái mới.
Tình cảm anh em chân thành như vậy cho dù Thiếu Thương không lương tâm như vậy cũng cảm động, nàng biết người đọc sách cổ đại, đừng nói án thư đã dùng nhiều năm, cho dù là một bút một nghiên một mảnh thư từ đều là không để người khác dễ dàng động vào.
Nhưng mà Thiếu Thương cũng không thể tưởng được, lần cãi lộn lớn đầu tiên của mình cùng Tiêu phu nhân vậy mà lại bởi vì chính cái án thư này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui