Trong số ba loại yêu thú cấp một trên Vạc Thiên Thú, giờ cũng chỉ còn lại mình Địa Long Thú. Giang Hàn không biết rõ về loại yêu thú này lắm, chỉ nhìn thấy một lần từ xa.
Không chỉ hắn, mà thật ra các võ giả từ các thôn trấn lân cận rất hiếm khi săn giết được Địa Long Thú, bởi vì loại yêu thú này ẩn nấp dưới lòng đất rất lâu và bất ngờ tấn công con mồi, cực kỳ nguy hiểm.
Giang Hàn điều chỉnh cơ thể và tinh thần về trạng thái tốt nhất, sau khi trời tối bắt đầu hành động.
Lợi dụng bóng đêm, hắn thận trọng bước lên dãy núi Thiên Hồ, trên đường đi chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, hắn đều sẽ dừng lại cẩn thận quan sát, sau khi xác nhận an toàn mới tiếp tục bước tiếp.
Sau hơn một canh giờ, hắn đi tới dưới chân núi Thiên Hồ nhưng không chọn vào núi, mà là tìm một cây cổ thụ dưới chân núi để trèo lên, dùng dây leo trói cơ thể mình lại để nghỉ ngơi.
Trời vừa sáng, Giang Hàn vừa tỉnh dậy cẩn thận quan sát rất lâu, sau đó mới thận trọng bước tới ngọn núi thứ bảy, đỉnh Song Đà.
Trên đường đi hắn hết sức thận trọng, một khi phát hiện yêu thú sẽ ngay lập tức trốn đi, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Trước khi săn giết được mười con Địa Long Thú để đạt được huyết mạch thần thông thứ ba, hắn không thể làm lộ hành tung của mình.
Sau khi đi đến đỉnh Song Đà, Giang Hàn bắt đầu tìm kiếm Địa Long Thú. Đáng tiếc, hàng năm loại yêu thú này trốn chui dưới nền đất, tìm cả canh giờ mà vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, ngược lại gặp được hai loại yêu thú cấp một khác.
Hắn chỉ còn cách đi tới ngọn núi thứ tám.
Một lát sau, tiến vào ngọn núi thứ tám, mặt đất trước mặt hắn bất chợt nứt ra, một con thú khổng lồ trông như một con cá sấu với lớp vảy màu đen từ dưới đất lao ra, há to cái miệng đẫm máu của nó cắn mạnh vào hắn.
“Địa Long Thú!”
Giang Hàn vẫn luôn đề cao cảnh giác, thấy thế không kinh sợ mà lấy làm mừng, lập tức thi triển thần thông Di Hình Hoán Ảnh, thân hình tức khắc xuất hiện ở phía sau Địa Long Thú, phát động Cuồng Bạo Chi Lực, chém thật mạnh vào cổ Địa Long Thú.
Bùm!
Địa Long Thú bị lực lượng cuồng bạo đánh bay ra ngoài, cổ bị khoét một đường rãnh sâu, máu màu vàng từ từ chảy ra, nó ấy thế mà không chết, ngược lại lăn hai vòng trên mặt đất, ánh sáng đỏ trên móng vuốt sắc nhọn của nó tỏa sáng, định chui xuống đất.
Vù!
Vịt đã chín sao có thể để bay? Giang Hàn cấp tốc lao tới, một tay nắm đuôi Địa Long Thú, dùng sức ném Địa Long Thú lên trên, đường đao lại lần nữa chém ra.
Ầm! . Đam Mỹ Hài
Lần này Địa Long Thú không thể chống đỡ, sau khi rơi xuống, nó co giật một lúc rồi chết.
“Hay lắm!”
Giang Hàn vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng giết được con Địa Long Thú đầu tiên.
Nhanh chóng phá vỡ nội đan của Địa Long Thú, sau khi luyện hóa tinh huyết của Địa Long Thú xong, Giang Hàn ném xác của Địa Long Thú vào một khe suối nhỏ gần đấy.
Tiếp theo, Giang Hàn lục soát toàn bộ ngọn núi thứ tám nhưng chỉ tìm được ba con Địa Long Thú.
Hồi phục thể lực, Giang Hàn chỉ có thể chạy tới ngọn núi thứ chín.
May mắn là đến ngọn núi thứ chín, hắn lại lần nữa gặp được Địa Long Thú, hơn nữa số lượng còn không ít. Trước khi trời tối, hắn đã săn giết được bảy con Địa Long Thú.
“Ngày mai chắc sẽ đủ!”
Giang Hàn nhìn sắc trời, quyết định xuống núi.
Hắn không định quay về hang động phía sau thác nước để nghỉ qua đêm, nhưng cũng không dám qua đêm trên núi. Bởi vì có rất nhiều yêu thú thích ẩn núp vào ban ngày, ban đêm hoạt động.
Hắn tính xuống chân núi tìm một cây đại thụ để ở tạm một đêm, ở chân núi sẽ an toàn hơn nhiều, cho dù có yêu thú thì đó cũng loại cấp thấp, không quá nguy hiểm.
Trời sắp tối, hắn đoán những người tìm kiếm có lẽ đã xuống núi từ lâu, cho nên hắn nhanh chóng chạy xuống chân núi.
“Ai?”
Khi hắn đi đến ngọn núi thứ hai, phía trước đột nhiên vang lên tiếng quát trầm trầm, ánh mắt Giang Hàn như tia sét quét qua, vừa lúc hai người từ trong bụi cây bên kia đi ra.
Qua ánh trăng mờ, hắn mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của hai người này, trong lòng trầm xuống. Hắn biết hai người này, là tộc nhân của gia tộc Giang thị.
“Giang Hàn!”
Một người hét to, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, chạy vội về phía Giang Hàn. Một người khác không xông lên nhanh chóng lấy một ống trúc ra, đột ngột mở nắp, một tia sáng bay vụt lên trời, nở rộ giữa không trung, chiếu sáng nửa bầu trời.
“Hỏng rồi!”
Tâm trạng của Giang Hàn nhất thời chìm xuống đáy, đoán chừng các tộc nhân Giang thị đang tìm kiếm quanh đây sẽ nhanh chóng đuổi tới đây, nếu xảy ra sai lầm, tối nay sẽ là ngày táng thân của hắn.
Vù!
Giang Hàn thấy tộc nhân xông lên này không phải dòng họ bên Giang Khiếu Thiên, quát: “Cùng là một tộc, ta không muốn giết các ngươi, đừng ép ta!”
“Ép ngươi?”
Người đó nhếch môi cười dữ tợn, lạnh giọng nói: “Ngươi tu luyện ma công, tàn sát người cùng tộc, tội không thể tha thứ! Tam trưởng lão đã hạ lệnh xóa tên ngươi khỏi gia phả, kể từ ngày hôm nay, ngươi không còn là tộc nhân của gia tộc Giang thị ta nữa, ngươi là kẻ địch của gia tộc Giang thị chúng ta, đi chết đi!”
Trường đao chém vào không khí, mang theo tiếng gió rít gào chém thẳng vào Giang Hàn.
Giang Hàn không nhiều lời thêm nữa, nếu Giang thị đã coi hắn như kẻ địch, thế thì hắn còn gì để nói?
Ong!
Ngay khi trường đao sắp chém trúng Giang Hàn, cơ thể hắn phát ra ánh sáng mỏng manh, lập tức vận dụng thần thông Di Hình Hoán Ảnh, hắn xuất hiện ở sau lưng người kia, mà tàn ảnh của hắn vẫn còn lưu lại tại chỗ.
Người kia không biết Giang Hàn đang ở sau lưng mình, trường đao của Giang Hàn ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lóe lên, một cái đầu người bắn thẳng lên trời, chết thẳng cẳng.
“Ách…”
Người đằng sau vừa thả đạn tín hiệu, cầm trường mâu xông lên, vừa lúc thấy cảnh Giang Hàn chém giết người, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Ngay khi hắn ta đang do dự có lên chiến đấu hay không, Giang Hàn đã xoay người lại, lao thẳng về phía hắn ta.
“Trốn thôi…”
Nhìn đôi mắt lạnh băng như dã thú của Giang Hàn, người này sợ hãi, xoay người định trốn.
Chỉ là, giây tiếp theo, một bóng người đã thoáng hiện ra trước mắt hắn ta.
Rầm!
Đầu hắn ta bị Giang Hàn chặt thành từng mảnh, chết ngay tức khắc.
“Bên này!”
“Mau, nhanh lên! Đừng để Giang Hàn chạy thoát.”
Nơi xa truyền đến tiếng la hét, Giang Hàn có thể nhìn thấy vô số ngọn đuốc đang tụ tập lại, giống như từng con hỏa long đang bện thành thiên la địa võng, muốn vây giết hắn ở chỗ này.
“Đến đây đi!”
Trong mắt Giang Hàn dâng lên sát khí lạnh lùng, lạnh giọng quát: “Người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu ai dám tới đuổi giết Giang Hàn ta, vậy chỉ có thể bị ta giết đi, đừng trách ta không báo trước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...