Hơn nữa, dù sao đi nữa, Tả Y Y cũng là người của Vân Mộng các, hẳn là người một nhà sẽ không lục đục với nhau đi giúp người ngoài như hắn đâu phải không?
“Ha ha!”
Tả Y Y cười, nàng đưa mắt nhìn về phía Giang Hàn: “Xin lỗi Hàn đường chủ! Nếu là chuyện khác thì bản tiểu thư sẽ coi như không nhìn thấy nhưng Giang Hàn là người của tiểu đội Sát Thần của ta, bản tiểu thư là đội trưởng của tiểu đội Sát Thần, đương nhiên... không thể mặc kệ chuyện này được!”
“Tiểu đội Sát Thần!”
Xung quanh lại xì xầm bàn tán, một vài người đã nghe danh tiểu đội này.
Đấu Chiến đường của Vân Mộng các có mười tiểu đội tinh nhuệ. Tiểu đội Sát Thần là một trong số đó, không ngờ Tả Y Y lại là đội trưởng của tiểu đội Sát Thần?
Hơn nữa...
Giang Hàn gia nhập tiểu đội Sát Thần bao giờ vậy?
Nếu như Giang Hàn là người của Đấu Chiến đường của Vân Mộng các thì sao Giang gia lại dám tặng muội muội của hắn cho người ta? Sao lại dám đuổi giết hắn?
“Hả?”
Giang Hàn ngẩn người, hắn gia nhập tiểu đội Sát Thần bao giờ? Hắn chỉ gặp Tả Y Y một lần khi nàng ấy hỏi đường hắn mà thôi.
Nhưng phản ứng của hắn rất nhanh nhạy, trong lòng lập tức mừng như điên, vội vàng khom người chắp tay nói: “Cảm ơn đội trưởng!”
“Hì hì!”
Tả Y Y cực kỳ hài lòng về độ ăn ý của Giang Hàn, toét miệng cười, lộ ra cặp rắng mèo đáng yêu.
Nàng ấy lại chuyển qua nhìn Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Hàn đường chủ? Nể mặt bản tiểu thư, bỏ qua chuyện hôm nay được không?”
“Ha ha hai”
Hàn Sĩ Kỳ đột nhiên cười ha hả, tiếng cười ngập tràn tức giận, sắc mặt ông ta dần lạnh giá.
Ông ta nhìn Tả Y Y, nói: “Thiếu các chủ, ngươi nói Giang Hàn là thành viên của tiểu đội Sát Thần thì hắn là thành viên của tiểu đội Sát Thần hay sao? Nội Các đã lập hồ sơ chưa? Tại sao tiểu đội tuyển thêm thành viên mới mà ta là đường chủ Nội Vụ đường lại không hề hay biết?”
“Hôm nay, Giang Hàn giết nhiều đệ tử của ta Vân Mộng các như vậy, ngươi định chỉ nói một câu như vậy là xong hay sao? Vậy thì uy quyền của Vân Mộng các ta năm ở đâu?”
“Hơn nữa... Chưa kể chuyện hắn không phải là thành viên của Vân Mộng các ta, cứ cho là phải thì việc giết hại đệ tử trong các, theo quy định trong các, hắn cũng vẫn phải chết. Hôm nay, dù ai tới đây cũng không thể cứu được hắn đâu, nhất định lão phu phải giết hắn!”
Giọng điệu của Hàn Sĩ Kỳ rất cứng rắn, thái độ rất kiên quyết!
Chuyện hôm nay làm ông ta rất khó chịu, nam sủng ông ta thích nhất bị giết, tùy tùng của ông ta cũng bị giết nhiều như vậy. Hôm nay ở đây có nhiều người vây xem như thế, coi như thể diện của ông ta đã bị đạp xuống đất hết rồi.
Bảo sao ông ta có thể nuốt trôi cơn giận này được?
Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói hời hợt của Tả Y Y mà ông ta phải bỏ qua chuyện này ư? Không đời nào!
Xung quanh lại yên tĩnh trở lại, bầu không khí trở nên nặng nề như có ánh đao ánh kiếm.
Nhiều người cảm thấy mình không nên xem tiếp trò vui này nữa, nếu nhìn thấy những người nắm quyền trong Vân Mộng các đánh nhau, liệu bọn họ có bị vạ lây không?
“Hì hì!”
Tả Y Y lại cười, lộ ra cặp răng mèo trông cực kỳ ngọt ngào, dễ thương, giống một thiếu nữ yếu đuối, vô hại.
Thế nhưng, một giây sau!
Tả Y Y đột nhiên trở mặt, sắc mặt sa sầm lại, thân thể trực tiếp tung mình lên trời, tấn công Hàn Sĩ Kỳ.
Trên người nàng ấy tỏa ra hơi thở đáng sợ, nhãn không gian trong tay sáng lên giữa không trung, một cây chùy màu bạc khổng lồ xuất hiện trong tay nàng ấy, nàng ấy vung chùy đập ầm ầm về phía Hàn Sĩ Kỳ.
Cán chùy dài hơn một trượng, thân chùy to gấp đôi Tả Y
Một thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt ngây thơ như trẻ con và vóc người nhỏ nhắn lại vác một cây chùy lớn gấp đôi người mình bay giữa trời.
Sự chênh lệch rõ nét này để lại ấn tượng thị giác cực mạnh, khiến quần chúng xung quanh phải trố mắt ra nhìn.
Nhất là mới chỉ một giây trước, Tả Y Y vẫn còn cười híp mắt, vậy mà chớp mắt đã trở mặt, nói một câu không vừa ý là lập tức vung cây chùy khổng lồ đòi đập chết Hàn Sĩ Kỳ, thật khiến người ta bất ngờ, không tiếp thu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...