Vừa rồi mọi người đều nghĩ rằng Giang Hàn sẽ chết chắc, không ngờ sự việc lại bất ngờ chuyển hướng.
Một thiếu nữ cưỡi yêu thú hổ trắng xuất hiện, ném một bình rượu, đánh bay võ giả Vân Mộng các cảnh giới Huyền U, cứu Giang Hàn.
Trông thấy con hổ trắng to lớn đó, nhiều người phải hít một hơi lạnh.
Con yêu thú này có hình thể to lớn như thế, khí thế lại đáng sợ như vậy, rõ ràng là yêu thú cấp hai.
Muốn giết được yêu thú cấp hai cực kỳ khó, nói gì tới chuyện thuần phục nó, thiếu nữ xinh đẹp này là ai?
Nàng ấy dám can đảm tấn công võ giả Vân Mộng các, còn nói chuyện với Hàn Sĩ Kỳ như thế? Chẳng lẽ lại là tiểu thư của một thế lực siêu cấp?
“Là nàng...”
Có người từng gặp thiếu nữ này ở quán trọ Hảo Vận, ngày nào nàng ấy cũng đều ăn uống thả cửa ở trong quán trọ, cử chỉ hết sức hào phóng, bữa nào cũng ăn toàn sơn hào hải vị nên đương nhiên thu hút sự chú ý của không ít người.
“Ồ?”
Ngay khi nhìn thấy thiếu nữ, sắc mặt Hàn Sĩ Kỳ sa sầm lại, đầy khó coi.
Đôi mắt ông ta lóe sáng một hồi rồi mới nghiêm giọng hỏi: “Sao thiếu các chủ lại ở đây?”
Võ giả cảnh giới Huyền U bị bình rượu nện vào đầu trông thấy rõ ràng diện mạo của thiếu nữ xong, sắc mặt cũng rất khó coi, ông ta đứng dậy, cung kính khom người hành lễ: “Tham kiến thiếu các chủ!”
Còn một võ giả cảnh giới Huyền U khác và mấy người cảnh giới Tử Phủ bị thương cũng đứng dậy, khom mình hành lễ: “Tham kiến thiếu các chủ!”
“Ồ!"
Xung quanh lập tức xôn xao, sau đó rất nhiều người tỏ thái độ cung kính, khom người hành lễ với nàng ấy từ xa.
Thiếu các chủ!
Ba chữ này đã nói rõ tất cả. Vân Mộng các có hai các chủ, một chính một phó, thiếu các chủ thì chỉ có một, đó chính là nữ nhi của các chủ Lăng Vân Mộng, Tả Y Y.
Rất nhiều người đã nghe danh nàng ấy từ lâu nhưng ngay cả trưởng lão, thậm chí cả tộc trưởng của các gia tộc Đỗ gia, Vương gia, Quan gia, v.v... cũng chưa từng gặp nàng ấy bao giờ. Nhiều người chỉ nghe nói rằng vị tiểu thư này là nữ nhi duy nhất của các chủ Lăng Vân Mộng, cực kỳ được yêu thương.
“Chẳng trách...”
Mọi người thầm thấy thoải mái, nếu là thiếu các chủ của Vân Mộng các cưỡi yêu thú cấp hai thì chẳng có gì lạ.
Thiếu các chủ của Vân Mộng các bữa nào cũng ăn sơn hào hải vị thì lại càng là chuyện bình thường, bà cô này đâu có thiếu tiền.
Giang Hàn ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên.
Đương nhiên hắn vẫn nhận ra thiếu nữ này, hơn nữa còn có ấn tượng đậm nét, dù sao nàng ấy cũng cưỡi hổ trắng, một mình xuất hiện ở dãy núi Thiên Hồ, chẳng qua hắn không ngờ nàng ấy là thiếu các chủ của Vân Mộng các mà thôi.
Trong đôi mắt hắn nhen lên một tia hi vọng, vừa rồi Tả Y Y đã ra tay tấn công võ giả cảnh giới Huyền U muốn giết hắn, lại còn nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy, phải chăng nàng ấy muốn giúp hắn?
Hắn vội vàng đứng dậy, xách đao lên nhưng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Tả Y Y, đôi mắt sáng lên niềm hy vọng.
Tả Y Y toét miệng cười với Giang Hàn xong lại quay qua nhìn Hàn Sĩ Kỳ: “Bản tiểu thư vừa hay đi ngang qua đây, hữu duyên được thưởng thức phong thái đẳng cấp của Hàn đường chủ. Hàn đường chủ nới lỏng tay ra ra chút đi, cô bé kia sắp bị ông bóp chết rồi.”
Sắc mặt Hàn Sĩ Kỳ thay đổi nhiều lần nhưng cuối cùng ông †a vẫn buông lỏng tay ra một chút, chân chừ nói: “Nếu thiếu các chủ chỉ đi ngang qua đây thì đừng nhúng tay vào chuyện này. Đợi lão phu xử lý xong chuyện ở đây sẽ về thành Vân Mộng thỉnh tội với thiếu các chủ”
*Ôi..”
Thái độ của Hàn Sĩ Kỳ khiến nhiều người ngạc nhiên.
Tả Y Y là thiếu các chủ, vậy thì địa vị của nàng ấy ở Vân Mộng các chắc chắn rất cao, không nói tới các trưởng lão có năm thực quyền nhưng ít ra là cũng mạnh hơn đường chủ Nội Vụ đường nhiều chứ phải không?
Vậy mà Hàn Sĩ Kỳ lại nói chuyện với nàng ấy như vậy sao? Lẽ nào Hàn Sĩ Kỳ có quyền lực rất lớn ở Vân Mộng các? Hay là địa vị của Tả Y Y ở Vân Mộng các không hề cao như mọi người tưởng?
Ánh sáng hy vọng nhen lên trong mắt Giang Hàn lại tối xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...