Tinh Hà Vạn Dặm

“Chui xuống dưới đất rồi ư?”

“Chạy ư? Liệu có chạy nổi không?”

“Mặc kệ có chạy nổi hay không, dù sao tiểu tử này cũng đã kéo được nhiều người chết cùng mình như vậy là được rồi. Ái chà... Giết được sáu người, làm năm người bị thương, tiểu tử này khá thật. Hắn chỉ mới mười sáu tuổi thôi đó, nếu chuyến này không chết, để hắn tu luyện thêm mấy năm nữa thì chẳng biết sẽ mạnh cỡ nào nhỉ?”

“Sao lại không chết được, Giang Khiếu Thiên đã đuổi theo rồi, bọn Giang Trường Phong cũng đã nhảy xuống đó, cả hai võ giả cảnh giới Huyền U của Vân Mộng các nữa, tốc độ của hắn chỉ có như vậy, liệu có trốn nổi không?”

“Chậc chậc, dữ dội quá, dữ dội quá!” “Chuyến này tới đây quả là không tồi, không tồi!”

Bọn Giang Hàn biến mất dưới lòng đất, xung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng người bàn tán. Vừa rồi đôi bên đánh nhau quá căng thẳng, bọn họ không dám thở mạnh, chỉ cố căng mắt ra nhìn, sợ bỏ lỡ mất màn đặc sắc nào đó.

Giờ bọn Giang Hàn đi rồi, mọi người không thể theo dõi được trận chiến dưới lòng đất, đành phải kiên nhãn chờ đợi kết quả, đồng thời chụm đầu lại với nhau hào hứng bàn luận.

Thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt ngây thơ như trẻ con ngồi trên cây, chân mày hơi nhíu lại, rượu trong tay cũng không uống nữa, ánh mắt không ngừng lóe sáng, như thể đang phân vân điều gì đó.


Xa xa, Hàn Sĩ Kỳ không đuổi theo xuống dưới lòng đất mà đứng cạnh xe ngựa, đi tới đi lui, thỉnh thoảng chửi ầm lên mấy câu.

Tính cả Hàn Nhân Phụng thì người ông ta mang tới đây bị giết mất bốn người, bảy người còn lại đều đã nhảy xuống dưới đất truy sát Giang Hàn.

Đường hầm ngầm chật chội, có thêm ông ta nữa cũng không được việc gì, ông ta không muốn chui xuống dưới đất nên ở lại trên này chờ tin.

Thời gian dần trôi!

Sau khoảng nửa nén nhang, cuối cùng dưới đất cũng có động tĩnh, một người mặt mày dính đầy đất cát chui ra ngoài, đó chính là võ giả cảnh giới Huyền U của Vân Mộng các.

Ông ta vừa chui được ra ngoài đã nằm bò ra đất, không nói được câu nào, chỉ lo thở hổn hển.

Chẳng bao lâu sau, một võ giả cảnh giới Huyền U khác cũng bò lên, ông ta vừa chui ra vừa thều thào nói: “Đường chủ, không hay rồi... Tiểu tử kia chuẩn bị khói mê ở dưới đó, e là hầu như các huynh đệ đã chui xuống dưới đó đều không thể trở về được nữal”

“Cái gì?”

Hàn Sĩ Kỳ biến sắc. Xa xa, người của Giang thị cũng sợ ngây người.

Giang Khiếu Thiên và bọn Giang Trường Phong đều đi xuống dưới đó, chẳng lẽ bọn họ cũng đều không thể trở về?

“Khói mê?” “Tất cả đều không thể trở về?”

“Má nó, tiểu tử Giang Hàn này đã chuẩn bị sẵn cả rồi, thật độc ác, thật độc ác!”

Xung quanh lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Nếu như lần này Giang Hàn có thể diệt được bọn Giang Khiếu Thiên thì

đúng là một chuyện vui lớn.


E là trong vòng ít nhất hai mươi năm tới, Giang thị không thể nào khôi phục được nguyên khí.

Tình hình dưới lòng đất rất ác liệt!

Trên thực tế, ngay khi nhảy xuống dưới lòng đất, Giang Khiếu Thiên đã phát hiện ra có vấn đề.

Bởi vì dưới lòng đất có vô số cái lối đi, bốn bề thông suốt, lối đi lại rất rộng rãi.

Rõ ràng là đường hầm này đã được Giang Hàn đào sẵn từ trước, chẳng lẽ hắn đào nhiều đường hầm như vậy chỉ là để tiện bề chạy trốn?

Ông ta không kịp nghĩ gì nhiều, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể để Giang Hàn chạy trốn. Nếu lần này không giết được Giang Hàn, để hắn trốn được thì hậu hoạn sẽ khôn lường, ông ta cũng không thể nào ăn nói với Hàn Sĩ Kỳ được.

Ông ta phóng hết tốc lực, bọn Giang Trường Phong cũng theo sát đẳng sau. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng ở đăng trước, chắc chắn là Giang Hàn đang ở ngay phía trước thôi.

Chạy được một đoạn thì mọi người mới nhận ra điều bất thường...

Bởi vì trong đường hầm có mùi nấm mốc thoang thoáng, ban đầu bọn họ cho rằng là do nơi này cách mặt đất một trượng, không khí loãng và bí bách cộng thêm mùi rễ cây hôi hám nên không mấy để ý.


Sau khi chạy được mấy chục trượng, thấy hoa mắt chóng mặt, bọn họ mới nhận ra không ổn.

“Có khói mê! Mau chạy đi!”

Một võ giả cảnh giới Huyền U chạy sau cùng có hiểu biết rộng rãi cuối cùng cũng giật mình nhận ra.

Ông ta hô lên một tiếng, lập tức chạy ngược trở về. Tới khi ông ta leo ra khỏi đường hầm thì toàn thân đã không còn sức lực, ngã bò ra đất như một con giòi bọ không có xương cốt.

“Đây là mùi cỏ Đông Âm cháy... Chạy mau!”

Giang Khiếu Thiên giật mình hét to lên, lập tức nín thở.

Ông ta không chạy ngược trở về, bởi vì ở đây có rất nhiều người, đường hầm lại chật hẹp, e là bọn họ còn chưa kịp chui ra thì đã bị ngấm thuốc mê hết rồi.

Ông ta chọn chạy sang một ngã rẽ khác, điên cuồng vận chuyển huyền lực hòng hóa giải độc tố của khói mê trong thân thể đồng thời tìm kiếm đường ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui