Rất nhiều người suy đoán hôm nay Giang Hàn sẽ đến, bằng không sẽ không có nhiều người đến xem kịch hay như vậy. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, Giang Hàn sẽ ra sân bằng cách thức này. Không ngờ hắn lại quang minh chính đại bước tới. Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy trăm người, nghênh ngang xuất hiện.
Lúc Giang Hàn xuất hiện, xung quanh nhất thời trở nên ầm ĩ. Võ giả trong trấn Giang gia như gặp phải đại địch, mà sắc mặt của Giang Khiếu Thiên càng âm u đáng sợ.
Trái lại các trưởng lão và người đại diện của Đỗ gia Vương gia Quan gia đều liếc nhìn nhau, lẳng lặng lùi về sau mấy bước, trên mặt lộ ra biểu cảm xem kịch vui.
Hàn Sĩ Kỳ vốn định bước vào xe ngựa lần nữa dưới sự dìu dắt của Hàn Nhân Phụng, ai dè lại phát hiện xung quanh ồ lên, trên mặt ông ta lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Võ giả của Vân Mộng các đang ngồi trong mấy xe ngựa khác nhanh chóng chui ra, xếp thành hàng đứng quanh xe ngựa, cảnh giác nhìn xung quanh và Giang Hàn ở đằng xa.
Nghe thấy mấy tiếng bàn luận ở gần đó, Hàn Sĩ Kỳ khẽ cau mày. Ông ta đang đứng trên bàn đạp xe ngựa, chắp hai tay ra sau lưng, liếc mắt nhìn Giang Khiếu Thiên hỏi: "Người này là ai?"
Tam trưởng lão hơi lúng túng chắp tay đáp: "Người này tên Giang Hàn, là kẻ phản bội của tộc ta, quay lưng vứt bỏ tổ tông, tàn sát người trong tộc. Hắn ta còn tu luyện ma công, tội ác tày trời. Đại nhân không cần phải để ý đến, bọn ta sẽ xử lý người này."
"Ha ha ha!" Ở đằng xa Giang Hàn đã đi tới. Hắn đứng lại cách xe ngựa hơn mười trượng, cười to vài tiếng, ánh mắt nhìn về phía Giang Khiếu Thiên và Hàn Sĩ Kỳ: "Nói ta tàn sát người trong tộc thì ta nhận, nhưng nói ta quay lưng vứt bỏ tổ tông, tu luyện ma công, tội ác tày trời thì ta không nhận đâu nhé."
Nói xong, hắn chắp tay với Hàn Sĩ Kỳ nói: "Bái kiến Hàn đại nhân! Tại hạ là Giang Hàn, ban đầu cũng là tộc nhân của Giang thị, là ca ca của Giang Lý."
"Để nịnh nọt ngài, Giang Khiếu Thiên còn chưa nhận được sự đồng ý của người làm ca ca ta đây, đã tự ý hứa hôn Giang Lý cho ngài. Ta không đồng ý nên ông ta đã đánh ta bị thương, còn phái con cháu Giang Hổ Giang Báo ám sát ta. Vì mạng sống ta buộc phải giết ngược lại Giang Hổ Giang Báo."
"Sau đó Giang Khiếu Thiên đã hạ lệnh truy sát ta, còn treo giải thưởng, kêu gọi các tộc truy sát ta. Nếu ta không muốn chết, vậy thì chỉ có thể đứng lên phản kháng, do đó vài ngày trước ta đã giết không ít người."
"Ta muốn hỏi Hàn đại nhân, ta đã làm sai sao? Một người vì bảo vệ muội muội của mình, vì để sống tiếp mà đứng lên phản kích thì có gì sai?"
Sắc mặt Hàn Sĩ Kỳ lại trở nên u ám. Ông ta không nói gì, mà chỉ tiếp tục nhìn về phía Giang Khiếu Thiên.
Trong mắt Giang Khiếu Thiên đều là vẻ căm hận và sát ý. Hôm nay cao tầng của các tộc gần đây đã đến đông như vậy, những lời này của Giang Hàn chẳng khác nào nhấn mặt ông ta vào trong hầm cầu mà cọ xát.
Huyền lực trên người ông ta điên cuồng vận chuyển, suýt chút nữa đã không nhịn được mà vọt thẳng tới đánh chết Giang Hàn.
Ông ta nhìn thấy Hàn Sĩ Kỳ nhìn lướt qua đây, chỉ có thể cắn răng nói: "Giang Hàn, ngươi đừng hòng đổi trắng thay đen, ăn nói linh tinh. Nếu không phải trong tộc che chở, hai huynh muội các ngươi đã sớm trở thành thức ăn trong miệng yêu thú rồi."
"Bây giờ gia tộc cần các ngươi trả giá một chút, các ngươi không biết lấy ơn báo đáp, trái lại còn tạo phản. Ngươi đúng là hét giá trên trời, yêu cầu một nghìn viên huyền thạch mới chịu gả Giang Lý đi. Khẩu vị lớn như vậy, ai có thể thỏa mãn cơ chứ?"
"Ngươi tu luyện ma công, bị Giang Hổ Giang Báo phát hiện nên đã giết người diệt khẩu, trong từ đường gia tộc vẫn đang đặt mười mấy cỗ thi thể của tộc nhân đấy. Những thứ này đều là chứng cứ giống như sắt thép, đâu thể để cho ngươi đứng đây xuyên tạc sự thật?"
"Giang Trường Phong!"
Tam trưởng lão nói bậy nói bạ một hồi thì không cho Giang Hàn cơ hội để mở miệng nữa, mà quát lớn: "Ngươi hãy dẫn người đi bắt Giang Hàn về đây. Nếu hắn dám phản kháng thì đánh chết tại chỗ."
"Không, đừng giết ca ca của ta..." Giang Lý ở trong xe ngựa thứ hai vừa nghe thấy lời Giang Khiếu Thiên nói thì kêu gào muốn chui ra khỏi xe ngựa ngay.
Hai vị phu nhân ở bên trong lôi nàng ấy trở lại, sau đó một người đánh vào gáy nàng ấy, khiến nàng ấy ngất xỉu tại chỗ.
"Vút!"
Giang Trường Phong dẫn theo hai mươi tinh anh trong đội tuần tra săn bắn lao nhanh ra ngoài, binh khí trong tay đều được rút ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí lao về phía Giang Hàn.
"Đợi đã!" Giang Hàn gầm lên. Hàn Sĩ Kỳ khẽ giơ tay lên, đám người Giang Trường Phong chỉ có thể dừng lại giữa chừng.
Giang Hàn chắp tay với Hàn Sĩ Kỳ, trong mắt mang theo vẻ chờ mong nói: "Hàn đại nhân, năm nay ta mười sáu tuổi, hiện đang ở cảnh giới Tử Phủ tầng thứ bảy, trong cảnh giới Tử Phủ... là vô địch!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...