Sáng sớm tinh mơ, đồng hồ sinh học Cố Tinh Hà đã đánh thức anh dậy đúng giờ.
Anh quay đầu lại thì thấy cô gái cạnh bên vẫn đang ngủ say sưa ngon lành, thế là lo lắng duỗi tay ra đặt trước mũi cô xem thế nào, khi phát hiện cô vẫn còn thở thì anh mới dám thở phào.
Thư ký Từ gửi tin nhắn đến: “Sếp Cố, tôi đã điều tra cặn kẽ chuyện tối hôm qua, cậu định xử lý thế nào?”
Vì chuyện này rất quan trọng nên cần sắp xếp cho thật kỹ.
“Anh chờ tôi ở ngoài sảnh.”
Anh nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo chỉnh tề mới ra ngoài.
Sau khi xử lý xong việc, anh mới quay về và chở Mộng Viện đến bệnh viện kiểm tra xem còn để lại di chứng gì không, rồi mới đưa cô về thành phố Hải Thanh. Thật là tốt biết mấy.
Khi anh vừa đi không lâu, Mộng Viện từ từ tỉnh lại. Đầu cô hơi choáng váng, nhìn khách sạn to lớn hoàn toàn xa lạ đối với mình.
Cô cố gắng nhớ lại, mất cả buổi mới nhớ ra tối qua cả nhà chú hai hẹn mình ăn cơm, tại sao tự nhiên cô xuất hiện ở nơi này, hơn nữa bụng cô còn đang đói cồn cào nữa chứ.
Cô cúi đầu nhìn thử thì phát hiện quần áo trên người vẫn còn nguyên, có lẽ chưa có chuyện không hay nào xảy ra cả.
Nhưng tại sao cô hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra sau đó?
Mộng Viện nhìn sang tủ đầu giường mới thấy điện thoại của mình đang lẳng lặng nằm ở đó.
Điều đáng ngờ đó là điện thoại không có bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào, càng không có lời giải thích nào cả.
Cô nghĩ mãi không ra, giờ đi gặp chú hai và thím hai cũng không tiện.
Thế nhưng cô không tìm người khác thì không có nghĩa là người khác không tìm đến cô.
Chú hai gọi điện hỏi Mộng Viện đang ở nơi nào, nhanh chóng quay về nhà một chuyến.
Hóa ra khi ông chủ Vu tỉnh lại thì không thấy người đẹp của mình đâu cả, còn mình lại ê ẩm cả người nên đã giận dữ vô cùng.
Sáng sớm tinh mơ, ông chủ Vu gọi điện cho Mộng Kiến Quốc, tức giận bảo từ nay về sau không hợp tác với ông ta nữa.
Mộng Kiến Quốc không ngờ cô cháu gái thoạt nhìn yếu ớt của mình lại có khả năng chạy trốn khỏi nơi đó.
Rõ ràng tối qua họ đã sắp xếp đâu vào đấy cả mà.
Mộng Khiết nắm chặt tay ba mình, khóc lóc ỉ ôi: “Ba ơi, con không muốn lấy chồng, con muốn học tiếp mà, ba nỡ gả con cho người khác sao ạ?”
Mộng Kiến Quốc mềm lòng trước hành vi nũng nịu của con gái, thế nên mới nghĩ đến việc bắt cháu gái thay thế con gái của mình.
“Được rồi, con đừng khóc nữa, con cứ yên tâm đi học, đợi khi con tốt nghiệp xong thì ba mới tìm một gia đình tốt cho con. Giờ chúng ta đợi Mộng Viện quay về rồi bàn bạc lại nhé.”
Mộng Khiết thoáng nhìn ông ta, bật cười đắc chí.
Từ nhỏ đến lớn, cô chị họ này của cô ta luôn tỏ vẻ cao thượng, dù biết cô xuất thân từ gia đình nghệ sĩ âm nhạc nhưng có gì đặc biệt hơn người khác đâu chứ?
Dù cô là con cưng của trời thì sao?
Giờ cô cũng phải quay về, không còn bác trai và bác gái che chở, cô ta xem cô còn có thể cười kiêu ngạo như trước nữa được không?
Mộng Viện không hề hay biết về những chuyện đã xảy ra ở nhà, trong ấn tượng của cô, đó giờ chú hai luôn lắng nghe và làm theo những gì ba cô nói. Dù ba của cô không phải doanh nhân nhưng ông luôn nâng đỡ và hỗ trợ cho chú hai của cô.
Đều là máu mủ ruột rà, cô là đứa con duy nhất của ba mình, vì vậy chắc chắn chú hai sẽ không hại cô đâu.
Mộng Viện vừa vào nhà của chú hai thì thấy cả nhà chú hai đều có mặt đầy đủ, thế nhưng bầu không khí trong nhà rất lạnh nhạt.
Mộng Viện chào chú và thím của mình, thấy hai đứa em họ chẳng ngó ngàng gì đến mình, cô bèn mím môi, không có chào hỏi hai người đó.
“Viện Viện, cháu đến phòng sách đi, chú hai muốn bàn một chuyện với cháu.”
Mộng Kiến Quốc không phải người học cao hiểu rộng, sớm muộn gì đôi bên đều phải chọc thủng lớp màng ngăn cách này, chi bằng giờ nói rõ ràng mọi chuyện luôn.
“Cháu ngồi đi, chú hai muốn tâm sự với cháu.”
“Chú hai, có phải gần đây chú gặp chuyện gì phiền lòng đúng không?”
“Đúng vậy, cháu cũng nhìn ra à? Cháu xem chú đã rụng biết bao nhiêu tóc rồi.”
Thật ra Mộng Kiến Quốc mới bốn mươi bảy tuổi nhưng trông già hơn cả chục tuổi vì tóc bạc quá nhiều, xem ra bình thường ông ta lo lắng, bận tâm rất nhiều thứ.
Mộng Kiến Quốc thấy sắc mặt của cháu gái thì biết cô đã mềm lòng, nên ông ta rèn sắt nhân lúc còn nóng.
“Gần đây việc kinh doanh của nhà họ Mộng gặp khó khăn, chú hai phải chạy vạy khắp nơi. Dù đã vay ngân hàng nhưng e rằng vẫn còn thiếu hụt tiền bạc, nếu không qua được ải này việc kinh doanh sẽ chững lại tại đây.”
“Cháu không hiểu việc làm ăn cho lắm, di sản và tiền tiết kiệm của ba cháu chỉ có bấy nhiêu, cháu đã đưa cho chú hết rồi. Giờ chú muốn cháu giúp gì thì cứ nói, nếu cháu làm được thì sẽ cố gắng thực hiện.”
“Cháu xem, giờ cháu đang ở một mình, hay là cháu chuyển đến giống cùng gia đình chú hai nhé? Hiện giờ biệt thự rất được giá trên thị trường, nếu cháu bán nó…”
Mộng Viện vừa nghe thấy lời đề nghị này thì đã từ chối ngay.
Cô có thể không cần tiền bạc nhưng căn biệt thự này chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc của ba người nhà cô, dù cô nghèo đến độ không còn mồng tơi để rớt cũng sẽ không bán nó đi.
“Không được đâu chú hai, chú xem coi còn cách nào khác không?”
Mộng Kiến Quốc suy nghĩ một lát mới nói: “Ban đầu ông chủ Vu nói muốn giúp đỡ chúng ta vượt qua khó khăn này nhưng ông ta có một điều kiện?”
“Điều kiện gì vậy ạ?”
Thật ra dù không hỏi thì cô cũng biết điều kiện rất khó thực hiện.
“Ông chủ Vu thích cháu nên hy vọng cháu đồng ý làm vợ ông ta, nếu nhà họ Vu và nhà họ Mộng sẽ trở thành thông gia của nhau, ông ta nói sẽ giúp đỡ hết mình.”
Mộng Viện nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc, cô quay người định ra khỏi nơi này.
“Viện Viện, nếu cháu không đồng ý thì chúng ta bán căn biệt thự đi nhé?”
“Chú hai!” Bỗng nhiên, cô hét lớn thành tiếng khiến Mộng Kiến Quốc giật thót tim: “Số lần cháu về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí chưa từng liên lạc với bất cứ bạn bè hay đối tác làm ăn nào của chú. Thế chú cho cháu hỏi tại sao ông chủ Vu lại… Vừa ý cháu?”
“Ông ta… Ông ta gặp cháu tại nhà tang lễ…”
“Chú hai cũng biết nhà tang lễ, ba cháu vừa mới qua đời, cháu muốn để tang ba năm. Không cần biết đối phương là ông chủ Vu hay bất cứ người nào khác cũng không được. Giờ là lúc quan tâm đ ến việc tình cảm cá nhân hay sao?”
Nể tình chú hai là người lớn nên cô lựa lời khách sáo một chút.
Nhưng Mộng Kiến Quốc nghe xong lại hiểu là cô vẫn chưa hết đau khổ vì cái chết của ba mình, cho nên cần chút thời gian để bình ổn cảm xúc.
Nhưng để tang ba năm thì có hơi lâu, ông ta không thể đợi đến đó được.
“Vậy thì tốt, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, nhớ suy nghĩ cho kỹ về lời đề nghị của chú hai, dù sao cháu cũng lớn tuổi rồi…”
Mộng Viện không muốn nói thêm bất cứ câu nào nữa, cô rất mệt, bèn khoát tay rồi nhanh chân ra ngoài.
Một mình Mộng Viện lê bước trên con phố sôi nổi, dù dòng người tấp nập lướt qua cô đều là những người xa lạ, vậy mà cô cảm thấy không khí nơi này còn trong lành hơn ở nhà chú hai nhiều.
Cô nghĩ mãi không hiểu tại sao người thân thiết nhất của mình sẽ trở mặt vô tình đến mức này khi đứng trước bàn cân lợi ích cơ chứ.
Dù thành phố rất quen thuộc nhưng chẳng có nơi nào là nhà của cô.
Hai mắt Mộng Viện đỏ bừng, cô lê bước chân nặng nề trở về nhà, bỗng nhiên trông thấy bóng người quen thuộc.
Hạ Thanh Hàn kéo cặp da, mặc áo khoác đứng trước cửa nhà cô.
Anh ta vừa thấy cô đã về bèn mỉm cười, sau đó dang rộng vòng tay chào đón cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...