Cố Tinh Hà không muốn nói quá kỹ càng chi tiết, có lẽ là do anh hiểu nhầm, nói ra lại bị người khác cười vào mặt.
Hạ Thanh Hàn rất nhạy cảm. Anh ta cảm thấy Cố Tinh Hà đang cố ý giấu giếm, chỉ vì anh muốn kiểm chứng và nâng cao năng lực của mình, quan trọng nhất chính là anh hoàn toàn không coi anh ta ra gì.
Hạ Thanh Hàn xoay bút, có làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
“Sao hôm nay cậu đi học lại gây nhốn nháo dữ vậy?”
“Nhốn nháo?” Cố Tinh Hà uống một ngụm nước, nhớ lại tình cảnh hôm nay đi học: “Đâu có đâu nhỉ? Nhưng bạn Mộng Viện thật sự đã đưa ra một ví dụ rất xuất sắc về [Luân lý học].”
“Mộng Viện? Cậu đến lớp của bọn họ à?”
Anh ta nhớ Mộng Viện có từng nhắc đến, nhưng lại không kể gì đó quá đặc biệt, mà bây giờ Cố Tinh Hà lại cười rất tươi, khiến người thấy mà... Hận đến ngứa răng.
Luôn miệng nói bản thân thích khiêm tốn, không thích gây chú ý song sự thật bày ra ngay trước mắt, đến cả lên bục giảng nói mấy câu cũng phải gây ồn ào như vậy.
“Không phải, môn tự chọn thôi, tôi lấy điểm tích lũy.”
Cố Tinh Hà không muốn nói thêm gì nhiều, anh tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Lão Cố, cậu cảm thấy, Mộng Viện là cô gái như thế nào?”
Câu hỏi này giống như sấm dậy đất bằng, Cố Tinh Hà bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc, hỏi lại: “Sao thế, sao tự dưng cậu lại hỏi cái này?”
Hạ Thanh Hàn biết đã hỏi đúng chuyện, có mấy lần anh ta thấy ánh mắt Cố Tinh Hà nhìn Mộng Viện có gì đó không đúng, có bao giờ Cố Tinh Hà ân cần với một cô gái như vậy đâu? Còn cùng nhau chạy bộ, cố ý mua bữa sáng cho nữa.
“Là buổi sáng lúc chạy bộ, tôi phát hiện ra cô ấy có má lúm đồng tiền, nhìn góc nghiêng thật sự rất giống người tên... Tôi không nhớ ra tên, cái người trong phim truyền hình ấy...”
“Cô ấy không giống ai, không giống bất cứ ngôi sao nào trên TV.”
Cố Tinh Hà nhíu mày, anh không hề muốn những người khác phát hiện điểm tốt của Mộng Viện.
Đặc biệt là bị Hạ Thanh Hàn phát hiện ra.
Anh cảm thấy giọng điệu của mình quá lạnh lùng, không cẩn thận sẽ khiến Hạ Thanh Hàn sẽ suy đoán theo hướng khác, lấy lại bình tình, Cố Tinh Hà lại nói tiếp: “Lão Hạ à, có lẽ là vì lần nào cậu chơi bóng cũng bị mấy cô gái vây quanh, cho nên cậu khi nhìn sẽ cảm thấy mấy cô gái xung quanh cậu đều rất đáng yêu.”
“Không phải, mấy cô gái khác đều hò hét, chỉ có Mộng Viện, mỗi lần cô ấy đến tìm tôi là lại lặng lẽ đứng một chỗ, có đôi lúc tôi hỏi cô ấy chưa được mấy câu cô ấy đã đỏ mặt. Cậu cũng biết, bây giờ hiếm có cô gái nào dễ xấu hổ mà...”
Hạ Thanh Hàn còn chưa nói hết câu thì đã đến giờ tắt đèn.
Đột nhiên ánh sáng trong phòng ký túc xá vụt tắt, Cố Tinh Hà ngồi trong bóng tối, bàn tay đang lật sách siết chặt, đôi môi cũng mím chặt.
“Còn nữa...”
“Lão Hạ, cậu đã đi tắm chưa thế? Nếu cậu đã đi tắm rồi thì đi nghỉ sớm đi, hôm nay tôi đã mệt mỏi cả ngày rồi, đầu tôi đau lắm.”
Cố Tinh Hà gấp sách, đột nhiên đứng dậy, mò mẫm đi đến giường của mình nằm xuống.
Tắt đèn rất đúng lúc, nếu không anh cũng sắp sửa cãi nhau với anh ta.
Nhưng lúc này anh đâu có tư cách để nói gì? Dù sao Mộng Viện vẫn chỉ là một người bạn bình thường của anh, còn chưa đến mức là bạn thân.
Một đoá hoa xinh đẹp nở dưới ánh mặt trời rất dễ thu hút ong bướm, nếu không kịp thời đánh dấu chủ quyền thì chỉ sợ hoa sẽ bị ong mật để mắt đến trước.
Hạ Thanh Hàn là chủ tịch hội học sinh, anh ta có thể dùng danh nghĩa công việc để đến tìm gặp Mộng Viện nói chuyện bất cứ lúc nào, chỉ sợ anh ta sẽ dùng công việc để bày tỏ tình cảm.
Cố Tinh Hà không ngờ phải đối đầu trực diện, anh thầm thở dài trong lòng, nghĩ bụng ngày mai phải dậy sớm để hẹn gặp cô mới được.
Chạy bộ cái gì? Sáng sớm mà chạy bộ là dễ bị hạ đường huyết lắm, chẳng nhẽ cô không biết chuyện hiển nhiên này à?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...