Anh còn tưởng cô khác với những người kia, hóa ra lại là khổ nhục kế.
“Không để lại tên.
”
Nghe anh trả lời lạnh lùng như vậy, Mộng Viện không hỏi tiếp mà âm thầm bĩu môi, sau đó nói một tiếng cảm ơn.
Đến phòng y tế, Cố Tinh Hà nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Bác sĩ kiểm tra cẩn thận, nói may mà vết thương không sâu cho lắm, sau đó giúp cô làm sạch vết thương rồi dặn dò những điều cần chú ý trong cuộc sống hằng ngày.
Rời khỏi phòng y tế, đi ngang qua sân thể dục ồn ào náo nhiệt, Mộng Viện chậm rãi đến gần, tay đỡ rào chắn, nhìn sân bóng rổ cách đó không xa, thoáng chốc ngẩn người.
Chung quanh dường như trở nên yên tĩnh, trong mắt cô chỉ thấy được Hạ Thanh Hàn mặc áo cầu thủ màu đỏ đang chạy băng băng trên sân.
Bên dưới rào chắn là nấc thang kiểu lõm xuống, rất nhiều sinh viên đang ngồi ở đó xem trận đấu nhưng chân cô bị thương, không thể nhảy xuống bậc thang cao hơn nửa mét để quan sát gần.
“Wow, cú úp rổ ba điểm, Hạ Thanh Hàn đúng là ghi điểm vào phút chót.
”
“Đại học Hải Thanh cố lên!”
Tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ, Mộng Viện cũng vui vẻ nở nụ cười như mọi người.
Thì ra anh Hạ chơi bóng giỏi đến thế, được mọi người săn đón đến thế.
Trong giờ nghỉ giải lao giữa trận, các cầu thủ tiến về phía bậc thang khán đài.
Hạ Thanh Hàn cao khoảng một mét tám lăm, thân hình hơi gầy nhưng rất săn chắc, tất nhiên là người chói mắt nhất trong số các thành viên của đội bóng rổ.
Mộng Viện cứ thế nhìn Hạ Thanh Hàn đi về phía trước, sau đó dừng lại trước khán đài.
Cô hé miệng định gọi một tiếng, bỗng thấy một nhóm nữ sinh ăn diện xinh đẹp ùa lên vây quanh anh ta, nào là đưa nước, nào là lau mồ hôi, nào là nịnh hót, gần như vây quanh Hạ Thanh Hàn khiến anh ta không hít thở nổi.
Trong lúc nhất thời, cô hoàn toàn nản chí, cứ thế nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, trong lòng đầy ghen tỵ.
Cô không phải là một nữ sinh hoạt bát hướng ngoại, đến ký túc xá của anh ta tìm anh ta đã dồn hết lòng dũng cảm, nếu bắt cô cũng tiến lên như các nữ sinh kia thì cô thật sự không làm được đâu.
Cố Tinh Hà ngẩng đầu uống một ngụm nước lớn, vô tình nhìn thấy cô đang đứng bên rào chắn.
Trên đùi cô còn quấn băng gạc trắng, vết máu cũng đã được lau sạch, thoạt nhìn không có vấn đề gì đáng lo ngại.
Lúc này, cô đang tập trung tinh thần nhìn Hạ Thanh Hàn, ánh mắt Cố Tinh Hà khẽ nhúc nhích, dùng tay lau miệng rồi xoay người ngồi xuống, ngồi vắt chéo chân, lộ ra vẻ mặt lười biếng.
Hồi năm nhất mới vào đại học, anh cũng được đám con gái săn đón như Hạ Thanh Hàn, thậm chí còn được săn đón nhiệt tình hơn nhưng dường như, anh tự tỏa ra khí lạnh, ánh mắt khinh miệt chán ghét nhìn lướt chung quanh, mọi người sẽ tự giác lui sang một bên.
Sau mấy trận thi đấu, Hạ Thanh Hàn hiền hòa đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Cố Tinh Hà cảm thấy như thế cũng tốt, anh rất hưởng thụ sự yên tĩnh và tự tại lúc này, anh không thích bị một đám người vây quanh hoan hô đâu.
Có điện thoại gọi đến, Cố Tinh Hà bấm nút nghe máy.
Anh nhìn điểm số trên sân thi đấu, bên phía mình đã nắm chắc phần thắng, nửa hiệp sau cho dù anh không tham gia thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
Thế là anh cúp điện thoại, đến gần nói với Hạ Thanh Hàn mấy câu rồi xách ba lô vận động, nhanh chóng rời khỏi sân thể thao.
Mộng Viện kinh ngạc nhìn anh, vóc dáng của anh cũng tương tự như Hạ Thanh Hàn, lúc này hình như anh đang có việc gấp cần rời đi, chỉ thấy anh sải bước bước lên bậc thang, lúc đến gần rào chắn tầng trên cùng, thế mà anh còn cố tình lại gần nhìn cô.
Hửm?
Cô mím môi, khẽ nâng cằm lên, khó hiểu nhìn lại anh.
Nhìn một lát, cô mới nhận ra anh chính là sinh viên lúc nãy đưa mình đến phòng y tế.
Cứ như thể anh là một người thợ săn, còn cô cứ như một con thú nhỏ cố giả vờ như mạnh mẽ, cô gái này thật là thú vị.
Nghĩ đến đây, khóe môi Cố Tinh Hà cong lên, hỏi: “Tên cô là gì?”
Mộng Viện cảm thấy nam sinh này rất quái dị, lúc nãy cô hỏi tên anh mà anh lại úp úp mở mở, lần này anh ngược lại hỏi tên cô, thế nghĩa là thế nào?
Thấy anh từ đầu đến cuối vẫn lạnh mặt, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mình đến đây xem người ta thi đấu bóng rổ cũng là sai sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...