Lâm Thiên câm nín, đúng là hắn đã dặn như vậy nhưng phải xem tình huống, cao thủ như thế xuất hiện sau lưng lỡ như có ý đồ sau. A không, không phải nếu, Lâm Thiên khẳng định đối phương có ý đồ xấu. Lâm Thiên không cho rằng bây giờ hắn có sức hấp dẫn lớn đến nỗi hút cao thủ lợi hại hơn mình rất nhiều theo đuôi cùng xông pha.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, bởi vì Tiểu Linh tạm thời chưa phát hiện sát ý trên người hắn nên Tiểu Linh không nhắc nhở chủ nhân sớm làm gì. Chủ nhân hãy cẩn thận chút, tu vi của hắn lợi hại hơn chủ nhân nhiều, là Phân Thần hậu kỳ.
Phân Thần hậu kỳ, tim Lâm Thiên rớt cái bịch. Tuy Lâm Thiên biết người kia tu vi cao hơn mình nhưng không ngờ cao tới mức đó, hiện tại hắn chỉ mới có Xuất Khiếu trung kỳ.
Giữa Xuất Khiếu trung kỳ và Phân Thần hậu kỳ chênh lệch rất lớn.
Lâm Thiên giảm chậm tốc độ, nghiêng đầu liếc người kia, nhẹ gật đầu:
- Có thể đi chung với sư huynh là phúc của tại hạ.
Người kia bề ngoài thân thiện, vóc dáng mập mạp, luôn cười tủm tỉm. Nhưng Lâm Thiên không dám khinh thường chút nào, có câu gọi là trong nụ cười giấu kim, có tục ngữ gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tên mập rất là tự nhiên bắt chuyện:
- Sư đệ kêu tiếng sư huynh mập được rồi, sư đệ không phải hành tinh Tụ Tiên đúng không? Không biết quý môn phái là...?
Lâm Thiên cười cười gật đầu nói:
- Chào sư huynh mập, ta đến từ địa phương nhỏ, không môn phái nào!
Lâm Thiên nói thật lòng, Trái Đất tính trên toàn Tu Chân giới thì nhỏ xíu xiu, hắn cũng không có môn phái. Nhưng nói ra mập tuyệt đối không tin, gã nhìn ra được Lâm Thiên khá trẻ, không có môn phái hỗ trợ muốn đến tu vi như Lâm Thiên ở lứa tuổi này thì rất khó. (Lâm Thiên không giấu tu vi, lộ ra Xuất Khiếu Kỳ) Còn có Xí Ngầu dưới chân Lâm Thiên lóe bảo quang nói cho tên mập biết đó là báu vật rất tốt, tán tu bình thường khó mà sở hữu.
Hơn nữa tán tu bình thường đến mấy cũng đã thấy nhiều lòng người hiểm ác, sao có thể nghênh ngang khống chế pháp bảo rõ ràng là phẩm cấp cực kỳ cao rêu rao trên đường?
Chim non ra từ đại môn phái hoặc đại gia tộc để rèn luyện, đây là phán đoán của tên mập dành cho Lâm Thiên.
Không thể trách Lâm Thiên, hắn không hiểu nhiều việc Tu Chân giới, hơn nữa hắn quen đi ngang trên Trái Đất.
Tên mập giả bộ vô tình lướt qua pháp bảo Xí Ngầu dưới chân Lâm Thiên, nói:
- Nếu sư đệ không muốn nói ra môn phái của mình thì sư huynh không hỏi làm gì, pháp bảo của sư đệ trông hơi ngộ.
Lâm Thiên ngầm hiểu: Ra là vậy, đối phương nhìn trúng pháp bảo Xí Ngầu của hắn.
Vẻ mặt Lâm Thiên vênh váo nói:
- Sư huynh mập, đây là bảo bối tốt.
- A?
Tên mập tò mò hỏi:
- Không biết bảo bối như thế nào nào?
- Sư huynh mập, pháp bảo này có thể phát ra sáu loại công kích khác nhau gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, nếu hợp lại công kích thì uy lực rất mạnh.
Nét mặt Lâm Thiên ngại ngùng nói:
- Tiếc rằng bản thân ta là thuộc tính thủy, chỉ có thể phát ra công kích thuộc tính thủy.
Lâm Thiên thốt lời, mắt tên mập lóe tia thất vọng:
- Đúng là bảo bối tốt, sư đệ cố gắng lên, tương lai chắc chắn có thể phát huy ra hết sáu loại thuộc tính. Sư huynh chợt nhớ có việc gấp phải làm, đi trước sư đệ một bước.
Mập nói xong thoáng chốc tăng tốc độ, nháy mắt không thấy bóng dáng.
- Khốn kiếp, lãng phí thời gian của ta, hóa ra chỉ là linh khí thượng phẩm đồ bỏ. Ta biết ngay làm gì có môn phái nào giao báu vật linh khí thượng phẩm cho đệ tử mới chỉ là Xuất Khiếu Kỳ?
Tên mập bay đi xa, miệng hùng hổ chửi:
- Cá tên khốn nào lãng phí tài liệu làm ra thứ như vậy? Nhiều loại thuộc tính? Ta phi! Nhiều loại thuộc tính làm sao tu luyện?
Lâm Thiên chờ tên mập bay đi xa mới nhẹ lòng, lẩm bẩm:
- Lâm Thiên ơi là Lâm Thiên, ngươi nhớ chú ý, nơi này không phải Trái Đất, nó là Tu Chân giới nhiều cao thủ, đừng để bị người ta tìm đến rắc rối mà không biết tại sao!
Lâm Thiên vội điều khiển pháp bảo Xí Ngầu thu lại bảo quang, không còn bảo quang thì pháp bảo Xí Ngầu bề ngoài quái dị ra còn lại bình thường không có gì lạ.
Thành Thiên Ưng không lấy thuế vào thành gì nên Lâm Thiên dễ dàng đi vào.
Lâm Thiên thầm cảm thán:
- Thua xa thành Cửu Châu!
Nếu nói thành Cửu Châu là một đô thị lớn thì thành Thiên Ưng cùng lắm là trấn nhỏ, không phải thành Thiên Ưng quá kém, thật ra hành tinh Tụ Tiên là một trong ba thành phố lớn của nhiều hành tinh Tu Chân giới, thành Thiên Ưng không tệ. Nếu Lâm Thiên chưa từng thấy thành Cửu Châu, mới gặp thành Thiên Ưng thì nhất định sẽ lộ vẻ ngạc nhiên.
Thành Thiên Ưng cũng có thị trường giao dịch, một thị trường giao dịch duy nhất do Thiên Ưng phái mở. Lâm Thiên đến thành Thiên Ưng rồi liền đi hướng thị trường giao dịch.
Tinh bàn rất quý trọng nhưng thứ quý hơn nữa là tư liệu bên trong. Mức độ tư liệu tỉ mỉ trong đó sẽ có giá chênh lệch gấp lần, ngàn lần, thậm chí vạn lần. Ít người chịu bán loại tinh bàn tư liệu cực kỳ tỉ mỉ. Ra chợ có thể mua tinh bàn, tư liệu bên trong toàn ít ỏi. Khi hành tinh mà ngươi đặt chân đến không ngừng tăng lên thì ghi chép trong tinh bàn sẽ nhiều dần.
Lâm Thiên đi tới một cửa hàng chuyên bán tinh bàn, chủ tiệm cười híp mắt nghênh đón:
- Vị đạo huynh này mua tinh bàn sao? Chỗ của ta có tinh bàn rất tốt, tư liệu bên trong đầy đủ.
Bình thường không nhiều người mua tinh bàn, nhưng bán ra một cái là chủ tiệm lời rất nhiều.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
- Để ta xem trước đã.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, nhìn giùm xem tinh bàn nơi này ra sao?
Tiểu Linh đánh giá ngắn gọn:
- Đồ bỏ!
Lâm Thiên bất đắc dĩ nói:
- Không phải chứ Tiểu Linh? Ta vừa nghe ngóng được trong thị trường giao dịch này chỉ có một tiệm này bán tinh bàn, thật sự kém lắm sao?
Ánh mắt Tiểu Linh cực cao, nói đồ bỏ có lẽ không hề kém.
- Dùng tạm thì được, sau này chủ nhân tìm người khác sao chép lại tiêu liệu trong tinh bàn của kẻ đó đi. Nhưng tài liệu tinh bàn này vốn không quá tốt, chứa tư liệu có hạn.
Chủ tiệm hỏi:
- Đạo huynh thấy sao? Nhìn trúng loại nào? Giá thấp thì lưu trữ hơi ít, nếu đạo huynh chỉ hoạt động trong ngân bàn tinh hệ chúng ta thì đủ nhưng. Nhưng nếu đạo huynh hoạt động trong thiên hà tinh vực thì nên mua tinh bàn tốt hơn chút.
Lâm Thiên biết ngân bàn tinh hệ tức là hệ ngân hà, nhưng hắn không biết thiên hà tinh vực là sao. Lâm Thiên không tiện hỏi chủ tiệm, không thì người ta sẽ nhìn hắn như tên ngốc.
Lâm Thiên bình tĩnh hỏi:
- Giá thế nào?
- Ha ha ha! Đạo huynh, giá tinh bàn hơi mắc chút.
Chủ tiệm nói:
- Cấp thấp thì một ngàn thượng phẩm tinh thạch, cái cao cấp giá mắc gấp trăm lần.
Một ngàn thượng phẩm tinh thạch tức là một trăm cực phẩm tinh thạch, giá này không mắc đối với Lâm Thiên, nhưng không rẻ cho tán tu bình thường. Đương nhiên tán tu bình thường ý chỉ tu vi bình thường, tán tu tu vi cao mua một tinh bàn không thành vấn đề. Giá tinh bàn không cách nào so với pháp bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...