Lâm Thiên lại truyền âm:
– Vân Lam cung chủ, ta nghĩ điều kiện của ta rất không tệ. Chắc Vân Lam cung chủ cũng biết rõ thực lực Huyền Nữ cung trước mắt tuyệt đối không địch lại Bát Kỳ, khi đó đừng nói công pháp, Huyền Nữ cung có thể tồn tại hay không là cả một vấn đề. Ta nghĩ nếu vậy thì Vân Lam cung chủ gặp liệt tổ liệt tông cũng khó ăn nói. Thật ra với tu vi của ta thì cưỡng ép cướp công pháp cũng rất dễ dàng. Vì có hai bằng hữu Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết nên Lâm Thiên không làm chuyện cướp đoạt. Nhưng nếu Vân Lam cung chủ không đồng ý thì hôm nay Lâm Thiên cùng lắm chỉ bảo vệ Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, sau này Huyền Nữ cung có tồn tại hay không thì ta không quan tâm!
Lâm Thiên tin tưởng trước uy hiếp cái chết, phái bị diệt, hứa hẹn của hắn, dù Vân Lam cung chủ khó nói chuyện đến mấy chắc chắn có câu trả lời.
Sự việc không ngoài dự đoán của Lâm Thiên.
Vân Lam tiên nữ nói:
– Chỉ cần Lâm thiếu hiệp giết chết Bát Kỳ để các vị tiền bối Huyền Nữ cung yên nghỉ thì tự nhiên sẽ giao công pháp cho Lâm thiếu hiệp.
Khó nói chuyện chẳng qua vì không đủ tiền cược. Lâm Thiên mỉm cười, hắn lướt qua nhiều đệ tử Huyền Nữ cung đi lên trước. Sau khi Lâm Thiên tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết, trừ phi thực lực cao hơn hắn rất nhiều không thì chẳng cách nào nhìn ra tu vi của hắn. Nên Bát Kỳ không nhìn ra tu vi của Lâm Thiên, thấy hắn tiến lên trước, gã hơi biến sắc mặt, lửa giận cuồn cuộn. Lúc trước nếu không tại Lâm Thiên và Long Lăng Thiên kết phường hại Bát Kỳ thì gã đã không rơi xuống nông nỗi tu vi mới đến Nguyên Anh sơ kỳ.
Bát Kỳ cuồng cười:
– Ha ha ha ha, thật là trời có mắt! Lâm Thiên, không ngờ tại đây nhìn thấy ngươi, để ta xem ngươi chạy đi đâu được!
Lâm Thiên cười nhạo:
– Trốn? Bát Kỳ, ngươi quá xem trọng mình, không biết người lúc trước cụp đuôi chạy trốn là ai. Mấy ngày trước ai đến Từ Hàng Tịnh Trai đánh lén, chịu thiệt đúng không? Giờ ngươi có chút thực lực cũng dám chạy lung tung khắp nơi, ta phục ngươi.
Lúc trước ngươi là Kim Đan đại viên mãn, đừng nói với ta bây giờ ngươi đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ. Cao thủ Nguyên Anh kỳ khoảng hai mươi tuổi là chuyện không thể!
– Dù ngươi đến Nguyên Anh kỳ thì sao? Tuy bây giờ tu vi của ta bị tổn hại chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ nhưng muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay. Cùng tu vi ở trong tay người khác nhau tuyệt đối có thể phát huy ra thực lực khác biệt.
Về điều này Bát Kỳ không nói sai, gã sống hơn ngàn năm, đến Nguyên Anh kỳ đã mấy trăm năm, kinh nghiệm rất phong phú. Một tiểu tử mới bước vào Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không sánh bằng gã. Nhưng Bát Kỳ không biết Lâm Thiên đã đến Nguyên Anh trung kỳ, hắn tu luyện công pháp là công pháp tuyệt thế Lục Thần Dưỡng Hồn quyết, thực lực hơn xa cao thủ Nguyên Anh kỳ bình thường.
Lâm Thiên mỉm cười chỉ vào mấy ngọn núi nhỏ cách núi tuyết Huyền Nữ cung chục dặm:
– Bát Kỳ, chúng ta qua bên kia so tài không?
Mắt Bát Kỳ lạnh băng liếc Vân Lam tiên nữ, đám đệ tử Huyền Nữ cung:
– Tốt, ta chờ xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám đơn độc đối đầu với ta. Cho ngươi biết, Đại Tuyết sơn này rất hẻo lánh, Long Lăng Thiên sẽ không đến giúp ngươi. Lần này ngươi chết chắc!
Đánh nhau gần Bát Kỳ cũng sợ nhóm Vân Lam tiên nữ vây công, lại sợ khi chiến đấu với Lâm Thiên lỡ tay giết hết đám Huyền Nữ cung. Vì vậy Bát Kỳ đồng ý ngay lời đề nghị, gã xem đám Huyền Nữ cung là con mồi của mình, không vui khi con mồi bị mất.
Lâm Thiên cười to bảo:
– Bát Kỳ, hôm nay ai chạy trốn sẽ là tôn tử của đối phương. Phi phi phi, ta lười làm gia gia của ngươi, lời này không tính.
Lâm Thiên không sử dụng Thanh Linh kiếm, bước ra một bước đã vượt trăm thước. Bát Kỳ nhanh chóng đuổi theo sau, gã sợ Lâm Thiên chạy. Lâm Thiên muốn giết gã, Bát Kỳ cũng muốn làm thịt hắn.
10km với tốc độ của Lâm Thiên và Bát Kỳ dù không dốc hết sức cũng đến nơi trong hai mươi giây. Vân Lam tiên nữ theo sau lưng hai người, những người khác ở lại bình đài trước cửa hàng. Chín cao thủ đại viên mãn thiên giai chỉ có thể ở trên không trung giây lát, không thể bay đi thật xa nên bọn họ không đi theo. Nhưng tu vi của đám người này có thể thấy rõ chiến đấu cách mười dặm.
Lâm Thiên, Bát Kỳ đáp xuống một đỉnh núi, cách nhau hơn mười thước, phát ra khí thế. Khí thế cường đại làm Vân Lam tiên nữ đứng cách ba, bốn trăm thước liền khựng lại, biểu tình cực kỳ khó xem. Hôm nay nếu Lâm Thiên không trùng hợp có mặt thì e rằng bi kịch từ hai trăm năm trước lại đến. Khi đó có Tử Cực Chân Nhân cứu, lúc này thì sao? Chẳng lẽ may mắn được Tử Cực Chân Nhân chạy tới cứu bọn họ thêm lần nữa?
Vân Lam tiên nữ thầm nghĩ:
– Nguyên Anh kỳ và Kim Đan kỳ quả nhiên chênh lệch rất lớn.
Vân Lam tiên nữ lại lùi ra trăm thước, sợ Lâm Thiên và Bát Kỳ đánh nhau sẽ ngộ thương nàng.
Mắt Bát Kỳ lộ rõ sát khí:
– Quả nhiên là khí thế Nguyên Anh kỳ, hôm nay không tha cho ngươi được!
Lâm Thiên tăng tiến nhanh thế này hù sợ Bát Kỳ, nếu luôn mau như vậy e rằng không lâu sau tu vi của Lâm Thiên sẽ đến đỉnh Nguyên Anh kỳ, dù Bát Kỳ phục hồi thực lực cũng không dễ đối phó hắn. Đừng quên còn một Long Lăng Thiên chuẩn bị từng giây từng phút tìm gã tính sổ, nếu Lâm Thiên và Long Lăng Thiên hợp tác thì... Bát Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay đến rất đúng dịp.
Ra tay trước là lợi, chậm tay thì chết. Đối mặt lão yêu quái như Bát Kỳ, Lâm Thiên không dám lơ là, lòng máy động, đáy mắt lóe ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ chợt lóe biểu minh Lâm Thiên đã vận dụng Nhiếp Hồn Nhãn.
Lâm Thiên không hề nghĩ sẽ dùng Nhiếp Hồn Nhãn thú ra linh hồn Bát Kỳ được, dù sao thực lực của gã không cách biệt với hắn bao nhiêu. Nhiếp Hồn Nhãn chưa đến mức lợi hại, không thể đến hiệu quả như vậy. Nhưng dùng Nhiếp Hồn Nhãn ảnh hưởng hành động của Bát Kỳ thì hoàn toàn đủ.
Ánh mắt hung ác của Bát Kỳ vừa giao nhau với mắt Lâm Thiên thì cơ thể cứng lại, gã đang định ra chiêu bỗng chốc chậm chạp. Lòng Lâm Thiên máy động, Thanh Linh kiếm bay ra khỏi người nhanh như tia chớp chém đầu Bát Kỳ.
Bát Kỳ chỉ ngây người một giây, chưa kịp phản ứng lại thì Thanh Linh kiếm đã cách chưa tới hai thước. Kiếm phong bắn ra kiếm quang cách Bát Kỳ gần một thước, gã sợ hết hồn hết vía. Mặt Bát Kỳ đỏ rần, gã dốc hết sức lướt ngang nửa thước. Thanh Linh kiếm cắt một miếng thịt trên vai Bát Kỳ, cũng tại gã sơ sẩy không thì Nhiếp Hồn Nhãn đã chẳng ảnh hưởng gã lâu như vậy. Nếu không có Nhiếp Hồn Nhãn, tuy vẫn nguy hiểm nhưng chưa chắc Thanh Linh kiếm đâm thủng người Bát Kỳ được.
Bát Kỳ rống to:
– Đáng ghét, đáng ghét, ta muốn nuốt sống ngươi!
Bát Kỳ đâm vào Lâm Thiên, một con rắn đen thè lưỡi bay ra từ cú đấm của gã nhanh như tia chớp nhào vào hắn. Lâm Thiên vội né sang trái nhưng con rắn đen quẹo cua lại lao vào hắn, không giống quyền kình, nếu là quyền kinh làm sao có độ nhanh nhẹn như vậy.
Lâm Thiên tức giận:
– Ngươi thật là dai như đỉa!
Lâm Thiên vỗ chưởng vào con rắn đen, lửa cháy hừng hực bao bọc rắn đen lại. Lâm Thiên như nghe tiếng rắn đen hét thảm, cực kỳ quái dị.
– Dị năng hỏa hệ, Lâm Thiên ngươi che giấu sâu thật, hèn gì có gan dám đấu đơn với ta.
Vết thương trên vai Bát Kỳ hết chảy máu nhưng không chữa lành hoàn toàn, tu vi của gã không khó khép miệng vết thương nhỏ nhưng sẽ tiêu hao nhiều công lực. Bây giờ đang lúc chiến đấu với Lâm Thiên, Bát Kỳ không muốn vì chút vết thương tổn thất công lực mà thất bại, nên gã chỉ khẽ cầm máu. Vì nếu chảy máu không ngừng vẫn sẽ tổn thất thực lực.
– Mới rồi con mắt của ngươi dùng yêu pháp gì? Có thể làm ta không chú ý thất thần giây lát? Tiểu tử, phải nói ngươi còn hơi non, nếu là ta có yêu pháp đó thì đừng nói cao thủ cùng đẳng cấp, dù cao hơn ta một bậc ta cũng nắm chắc đưa hắn về chầu trời!
Trong lòng Bát Kỳ thèm nhỏ dãi Nhiếp Hồn Nhãn của Lâm Thiên.
Lâm Thiên vận dụng Nhiếp Hồn Nhãn rồi tay bấm pháp quyết sử dụng huyễn sát trận:
– Huyễn!
Dùng huyễn sát trận đủ để đối phó Kim Đan kỳ, không có tác dụng lớn với Nguyên Anh kỳ, nhưng nếu cộng thêm Nhiếp Hồn Nhãn thì có thể giam cầm Bát Kỳ.
Lúc này lộ rõ sự lão luyện của Bát Kỳ. Rơi vào huyễn sát trận, Bát Kỳ nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng bốn phía, không vì công kích ảo ảnh mà đánh lung tung.
Chuyển thị giác vào huyễn sát trận.
Vốn toàn là mãnh thú công kích đột nhiên phi kiếm bay tới. Mớ phi kiếm mỗi thanh giống Thanh Linh kiếm y như đúc, kiếm quang vươn ra cả thước. Bát Kỳ biến sắc mặt, phi kiếm đầy trời làm gã đoán có một thanh là Thanh Linh kiếm thật. Nhưng nhiều phi kiếm như vậy phát ra hơi thở toàn giống nhau, không dễ tìm ra hàng thật.
Bát Kỳ rống to:
– Grao!
Bản thể hiện ra, phạm vi huyễn sát trận có hạn, không đủ hoàn toàn bao phủ thân hình dài trăm thước của Bát Kỳ. Huyễn sát trận mất tác dụng, khi Thanh Linh kiếm thật đâm vào lớp vảy dày của Bát Kỳ thì hỏa hoa tung tóe. Thanh Linh kiếm chỉ đâm thủng cái lỗ nhỏ trên vảy Bát Kỳ, sâu chưa đầy một tấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...