Lâm Thiên ôm Thạch Huyên Hiên đang đi tới gần:
– Huyên Hiên, nào, cho ca ca hôn một cái, ha ha ha. Một ngày không gặp như cách ba thu, vậy tính ra chúng ta đã mấy chục năm không gặp.
Thạch Huyên Hiên khẽ nói:
– Thiên, nơi này là Từ Hàng Tịnh Trai, để sư phụ biết thì không hay.
Tay nhỏ nhéo eo Lâm Thiên, nàng nói:
– Còn nữa, ca gì mà ca, khó nghe chết!
Lâm Thiên hôn bờ môi mềm, lưỡi luồn vào miệng Thạch Huyên Hiên.
Thật lâu sau Lâm Thiên thả Thạch Huyên Hiên ra, cười gian:
– Lão công của nàng bây giờ có tu vi thế nào? Nếu sư tôn của nàng thả thần thức rình ngó thì sao ta không biết được? Lần này đến Từ Hàng Tịnh Trai, sư tôn của nàng tỏ thái độ tốt hơn một chút. Ta dám nói sư tôn của nàng đã biết nàng đến sau núi.
– Đồ xấu xa, lão công gì, không biết xấu hổ!
Thạch Huyên Hiên ngại ngùng hỏi:
– Chu tỷ tỷ đâu, Chu tỷ tỷ thế nào rồi?
Lâm Thiên cười hỏi:
– Huyên Hiên muốn gặp Chu tỷ tỷ của nàng?
Thạch Huyên Hiên gật đầu nói:
– Không biết bệnh của Chu tỷ tỷ sao rồi, khí lạnh có thường bộc phát không. Thiên, ta đã bảo phải luôn bên Chu tỷ tỷ, không cần vội tới chỗ ta.
– Thì bởi vì tên khốn Bát Kỳ nhắm vào nàng, sao ta không gấp được?
Lâm Thiên định thả Chu Dao ra cho hai nữ nhân nói chuyện, nhưng ngẫm lại chỗ này không thích hợp để nàng ra.
– Khí lạnh của Dao nhi vẫn bộc phát như cũ, nhưng hiện tại đã không chịu đựng đau đớn khí lạnh thấu xương nữa. Ta chỉ muốn đến chỗ Huyên Hiên một lần rồi đi Huyền Nữ cung ở Đại Tuyết sơn một chuyến, lại đi Châu Âu tìm Bát Kỳ tính sổ.
Thạch Huyên Hiên ngồi cạnh Lâm Thiên, tựa đầu lên vai hắn:
– Huyền Nữ cung? Thiên có hai bằng hữu cũ ở Huyền Nữ cung đúng không? Một người tên Mộ Dung Tuyết, một người tên Nam Cung Uyển Nhi. Thiên muốn đi thăm họ?
Lâm Thiên nói:
– Ta và họ không tính là bằng hữu thân thiết gì, sẽ không cố ý chạy đến Huyền Nữ cung thăm bọn họ. Đi Huyền Nữ cung có hai nguyên nhân, một là Bát Kỳ rất có thể đi Huyền Nữ cung. Huyền Nữ cung giống như Từ Hàng Tịnh Trai các người, có nhiều thiếu nữ xinh đẹp, nơi như thế có sức hấp dẫn rất lớn với Bát Kỳ. Thanh Thủy tiền bối nói Bát Kỳ đi Châu Âu nhưng tên đó cực kỳ gian xảo, ai biết hắn thật sự đi Châu Âu hay chỉ giả bộ? Không chừng Bát Kỳ chạy đến Huyền Nữ cung, nếu đúng vậy thì ta khỏi phải chạy đi Châu Âu xa xôi. Hai là ta muốn đi Huyền Nữ cung xem có thể tìm công pháp thuộc tính hàn cho Dao nhi không.
Thạch Huyên Hiên kinh ngạc hỏi:
– Thiên định trộm một phần công pháp từ Huyền Nữ cung?
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng nói:
– Nha đầu này ăn nói kiểu gì, gì mà trộm? Ta trực tiếp tìm cung chủ Huyền Nữ cung xin.
– Thiên, nghe nói cung chủ Huyền Nữ cung ở Đại Tuyết sơn không dễ nói chuyện, công pháp là thứ quan trọng nhất với một môn phái. Ta nghĩ cung chủ sẽ không đưa cho Thiên.
Thạch Huyên Hiên hỏi:
– Chẳng lẽ Thiên muốn cứng rắn cướp?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Chờ xem tình huống lúc đó thế nào đã. Cướp là hạ sách, nếu đối phương giở trò làm công pháp thiếu sót thì sẽ hại Dao nhi.
Đêm nay Thạch Huyên Hiên không về cung thánh nữ, nàng trò chuyện một đêm với Lâm Thiên. Nhưng hai người không làm chuyện gì khác lạ, cùng lắm Lâm Thiên hôn môi Thạch Huyên Hiên, ôm eo nhỏ.
Đêm nay Diệu Vân trai chủ, sư tôn của Thạch Huyên Hiên thức trắng, thường nhìn đường đi sau núi. Rất nhiều lần Diệu Vân trai chủ không nhịn được muốn lao đi sau núi, nhưng nghĩ tới lời nói của Thanh Thủy tiền bối, sư tôn Lý Sư Sư thì bước chân ngừng lại.
– Nếu hôm nay ngang ngược can thiệp, hôm khác khi tu vi của Lâm Thiên càng thêm cường đại thì tình cảnh Từ Hàng Tịnh Trai sẽ khó khăn.
– Không phải cá làm sao biết cá vui? Ta không phải Thanh Ngưng thì sao biết nàng có vui vẻ hay không?
Một mặt là tiền đồ của Từ Hàng Tịnh Trai, bên khác là hạnh phúc của Thạch Huyên Hiên. Diệu Vân trai chủ vô cùng rối rắm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiên ăn sáng xong được Thạch Huyên Hiên đưa xuống Từ Hàng Tịnh Trai.
– Huyên Hiên, ta đã tăng tu vi của nàng lên tới Kim Đan sơ kỳ, bây giờ nàng mới chỉ vào Kim Đan sơ kỳ, ngày tháng tiếp theo có thể từ từ tích lũy Kim Đan. Ha ha, khiến tu vi của nàng từ đại viên mãn thiên giai lên Kim Đan kỳ, lần sau ta đến chắc sư phụ của nàng sẽ càng nhiệt tình hơn.
Lâm Thiên cười nói:
– Được rồi, nàng về đi. Ta đi đây, khi nào rảnh sẽ đến thăm nàng.
– Ừm! Ta chờ Thiên.
Giọng Thạch Huyên Hiên nhỏ xíu nhưng nhĩ lực Lâm Thiên cực thính, hắn nghe được. Lâm Thiên mỉm cười, Thanh Linh kiếm bay ra khỏi người, hắn nhẹ nhàng nhảy lên Thanh Linh kiếm.
Lâm Thiên cuồng cười đi xa:
– Huyên Hiên, không thứ gì có thể tách chúng ta ra, nếu không thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, ha ha!
Giọng Lâm Thiên rất to, người trong Từ Hàng Tịnh Trai đều nghe thấy. Diệu Vân trai chủ đang tu luyện sáng sớm chợt biến sắc mặt. Thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, giọng điệu thật bá đạo, đang uy hiếp ta sao?
Diệu Vân trai chủ nghe ra Lâm Thiên uy hiếp nhưng không có cách nào, dù sao hắn hiện là cao thủ Nguyên Anh kỳ, dù Thanh Thủy Mãng có ra tay chưa chắc đánh gục được hắn. Nếu chọc giận Lâm Thiên sẽ là tai nạn với Từ Hàng Tịnh Trai.
Bị cao thủ Nguyên Anh kỳ theo dõi thì không ai vui nổi.
Diệu Vân trai chủ thầm nghĩ:
– Không được, dù cuối cùng phải thỏa hiệp cũng không thể để Lâm Thiên dễ dàng hoàn thành nguyện vọng được. Thứ dễ có được sẽ không quý trọng.
Giọng Thạch Huyên Hiên từ ngoài cửa vọng vào.
– Sư phụ!
Diệu Vân trai chủ lên tiếng:
– Thanh Ngưng vào đi.
– Vâng thưa sư phụ.
Thạch Huyên Hiên đẩy cửa vào:
– Sư phụ, hắn đã đi rồi!
– Tu vi của ngươi...
Diệu Vân trai chủ ngạc nhiên đánh giá Thạch Huyên Hiên từ trên xuống dưới. Thạch Huyên Hiên mới lên tới Kim Đan kỳ, không thể kiểm soát thực lực của mình. Tu vi của Diệu Vân trai chủ đến Kim Đan kỳ, sao không nhìn ra được?
Thạch Huyên Hiên mỉm cười khẽ nói:
– Sư phụ, là hắn giúp đệ tử tăng tiến, bây giờ đệ tử đã đến Kim Đan kỳ.
– Tốt, tốt, tốt!
Diệu Vân trai chủ liên tục nói ba chữ tốt:
– Thanh Ngưng, thời gian tiếp theo hãy củng cố kỹ vào. Được rồi, ra ngoài đi, sư phụ muốn yên lặng một chút.
Mắt Thạch Huyên Hiên lộ tia lo lắng:
– Sư phụ, xin đừng để bụng lời hắn vừa nói.
Diệu Vân trai chủ xua tay:
– Thanh Ngưng nói tới câu ngông cuồng thần chắn giết thần, phật chắn giết phật chứ gì? Hiện tại thực lực của hắn và tốc độ tăng trưởng tuy chưa chắc có thể đồ thần diệt phật nhưng Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta đúng là không thể chọc vào hắn. Sư phụ tự có ý của mình, ngươi lui xuống đi.
– Vâng thưa sư phụ, đồ nhi cáo lui!
Thạch Huyên Hiên cung kính hành lễ, đóng cửa rời đi.
Đại Tuyết sơn là phía tây nam, Huyền Sơn cung xây trên Đại Tuyết sơn. Vì có trận pháp để lại từ thời cổ nên người bình thường không biết trên Đại Tuyết sơn còn có một môn phái toàn là nữ nhân xinh đẹp.
Lâm Thiên rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai liền bay thẳng hướng tây nam. Tốc độ tiên tinh hạ phẩm siêu mau, gần hai tiếng đã đến gần Đại Tuyết sơn hướng tây nam.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Chết tiệt, quên Huyền Nữ cung toàn là nữ, chắc sẽ không cho ta vào cung.
Lâm Thiên hỏi:
– Tiểu Linh nói xem công pháp Huyền Nữ cung có được không?
Tiểu Linh đáp
– Chủ nhân, Chu Dao không cần công pháp đỉnh cao gì, cũng không cần công pháp hoàn chỉnh.
Lâm Thiên khựng người giữa không trung:
– Tại sao? Trước kia Tiểu Linh không nói như vậy.
– Chủ nhân, Chu Dao cần công pháp vì thông qua công pháp hấp thu Thiên Âm Thần mạch phát ra năng lượng thuộc tính hàn trải qua hồn hỏa cả chủ nhân bước đầu trung hòa, muốn làm được điều này thì công pháp thuộc tính hàn tốt có thể làm được, công pháp đỉnh cao thì càng tốt, chỉ không quá cần thiết. Nhưng không thể quá kém, công pháp kém quá tốc độ hấp thu năng lượng và hiệu suất không bằng công pháp tốt, không kịp lúc hấp thu sẽ rắc rối. Tại sao không cần công pháp hoàn chỉnh vì hiện tại đã cơ bản xác định Chu Dao là nữ thần chuyển thế, chủ nhân nghĩ xem khi linh hồn kiếp trước thức tỉnh thì Chu Dao còn cần công pháp chủ nhân tìm cho nàng sao.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không cần, nàng là nữ thần thì công pháp tu luyện kiếp trước chắc chắn mạnh hơn ta tìm cho nàng nhiều. Công pháp Huyền Nữ cung là như thế nào?
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, theo tư liệu sưu tầm từ Tiểu Linh thì trước kia Huyền Nữ cung cũng là đại phái, tuy công pháp bị khiếm khuyết nhưng thuộc đỉnh cao, dư sức đưa cho Chu Dao tu luyện.
Lâm Thiên hít sâu, nói:
– Vậy là ta nhất định phải lên Huyền Nữ cung. Hy vọng cung chủ Huyền Nữ cung không khó nói chuyện như Huyên Hiên đã bảo, không thì ta dùng vũ lực sẽ không hay.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân, Huyền Nữ cung ở trên đỉnh núi tuyết cách phía nam 20km.
Lâm Thiên lòng máy động, Thanh Linh kiếm chở hắn nhanh như tia chớp bắn hướng 20km.
20km qua nhanh trong gần nửa phút. Đứng dưới núi tuyết cao ngất đâm mây, Lâm Thiên cảm giác mình thật nhỏ bé.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tự nhiên, vũ trụ thật to lớn, tuy bây giờ ta có chút tu vi nhưng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Vì tăng lên Nguyên Anh kỳ khiến tâm tình Lâm Thiên hơi kiêu ngạo giờ bình tĩnh lại.
Giọng Lâm Thiên truyền thẳng lên đỉnh núi tuyết:
– Tán tu Lâm Thiên tiến đến bái hội Vân Lam cung chủ!
– Kêu la cái gì, không biết nơi đây là núi tuyết sao? To tiếng như vậy lỡ tuyết lở thì sao?
Một nữ nhân trung niên cầm thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện giữa sườn núi, cất bước một cái đã đáp xuống trước mặt Lâm Thiên.
Lâm Thiên hơi hành lễ nói:
– Tại hạ Lâm Thiên, tới đây bái hội Vân Lam cung chủ, xin cô nương thông báo cho.
Người trước mắt tu vi cỡ đại viên mãn thiên giai, Lâm Thiên chưa gặp Vân Lam cung chủ Huyền Nữ cung bao giờ nhưng biết làm cung chủ Huyền Nữ cung thì tu vi không thể nào là đại viên mãn thiên giai.
– Thật vô lễ, lẽ nào không biết Huyền Nữ cung xưa nay không không gặp người ngoài? Lại còn là nam.
Nữ nhân nhíu mày nói:
– Ngươi mới rồi hét to như vậy, nếu cung chủ muốn gặp ngươi thì đã sớm truyền âm cho ta, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa nhận được truyền âm của cung chủ. Ngươi mau đi đi, nếu bị cung chủ trách tội thì ngươi muốn đi cũng không được.
Trong Huyền Nữ cung, Mộ Dung Tuyết và Nam Cung Uyển Nhi đều nghe thấy lời của Lâm Thiên.
Nam Cung Uyển Nhi ngừng luyện kiếm, nói:
– Mộ Dung tỷ, là Lâm Thiên. Không ngờ hắn chạy tới chỗ chúng ta, chẳng lẽ đến thăm chúng ta? Không thể nào, tiểu tử kia vô tâm vô phế, trong mắt chỉ có Dao nhi của hắn và Thạch Huyên Hiên kia, làm gì nhớ đến chúng ta. Hừ hừ, một lần nhắm trúng hai người, về điều này thì cái tên Tả Vân Phi tốt hơn hắn nhiều. Trước kia cứ nghĩ hắn là khúc gỗ, không ngờ nhìn lầm, hắn là tên lăng nhăng!
Mộ Dung Tuyết cũng ngừng lại, nhíu mày nói:
– Đi, chúng ta đi gặp sư phụ.
Nam Cung Uyển Nhi nhìn quanh, thè lưỡi nói:
– Gặp sư phụ làm gì? Sư phụ thường rất hung dữ.
Mộ Dung Tuyết nói:
– Lâm Thiên đã là tu vi Kim Đan đại viên mãn, sư phụ mới chỉ là Kim Đan hậu kỳ, ngươi nói xem có nên báo cáo không?
Nam Cung Uyển Nhi trầm ngâm nói:
– Cái tên Lâm Thiên đến đây chắc có chuyện gì, với tính cách của sư phụ sẽ không tùy tiện gặp khách, vậy thì Lâm Thiên sẽ tức giận, tu vi lại cao hơn sư phụ... Mộ Dung tỷ nói đúng, phải nói cho sư phụ biết, chúng ta cùng đi.
Hai nữ nhân cùng hướng tới chỗ ở của Vân Lam tiên nữ, cung chủ Huyền Nữ cung. Sau khi Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi vào Huyền Nữ cung vì thiên phú không kém nên được Vân Lam tiên nữ cung chủ Huyền Nữ cung cùng nhận làm đệ tử.
Dưới chân núi tuyết, Lâm Thiên nhắm mắt đợi ba phút, lòng hơi tức giận. Hắn dù gì là cao thủ Nguyên Anh kỳ vậy mà bị khinh thường đến vậy.
– Vân Lam cung chủ, tại hạ Lâm Thiên tiến đến bái hội!
Lâm Thiên dùng chút hồn lực, thanh âm không vang dội làm tuyết lở nhưng truyền vào tai mỗi người trong Huyền Nữ cung. Giọng nói chất chứa uy nghiêm khiến những người Huyền Nữ cung nghe thấy đều biến sắc mặt.
Trong Huyền Nữ cung, Vân Lam tiên nữ mới nghe hai đồ nhi báo cáo tu vi của Lâm Thiên giờ nghe hắn truyền âm thì biến sắc mặt.
Vân Lam cung chủ thầm nghĩ:
– Kim Đan đại viên mãn? Không, không thể nào, cao thủ Kim Đan đại viên mãn không thể khiến tinh thần của ta chấn động. Tu vi của Lâm Thiên rất thâm sâu.
Vân Lam cung chủ cao giọng quát:
– Truyền lệnh, đóng cấm chế vào phái! Nghênh tiếp khách quý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...