– Vị đạo hữu này, tiệm ta bán đồ tuy ngẫu nhiên có vấn đề nhưng chưa chắc do bản thân vật phẩm, đa phần là do người sử dụng. Dùng không đúng cách sẽ xảy ra chuyện, không thể trách cửa tiệm nhỏ đi?
Tên mập không tức giận, cười tủm tỉm đáp trả Hắc Điền:
– Ngoài ra có một chuyện đạo hữu nói sai, đồ trong tiệm tuy đa số giá rẻ nhưng có vài thứ hơi mắc chút. Được rồi, các vị muốn mua gì cứ chọn đi, nhưng nói trước, ra khỏi tiệm thì không chịu trách nhiệm!
Lâm Thiên thầm lắc đầu, làm ăn như vậy hèn gì vắng khách. Bán đồ không nói bảo hành hai, ba năm, ra cửa rồi không chịu trách nhiệm.
Linh Lạc nói:
– Này, chúng ta đi chỗ khác xem đi, những thứ kia có mua cũng không yên tâm dùng.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Đã vào rồi thì cứ tùy ý xem, dù sao cũng không trễ thời gian bao lâu.
Linh Lạc nói:
– Tùy ngươi, đến lúc xảy ra vấn đề đừng trách bản cô nương không nhắc nhở ngươi.
Lâm Thiên mỉm cười thầm nghĩ:
– Lòng không xấu.
Lâm Thiên đi dọc theo quầy hàng từ từ xem.
Tên mập thấy Lâm Thiên nghiêm túc xem thì mắt sáng lên, thầm nghĩ có lẽ hôm nay sẽ hoàn thành một việc buôn bán.
Tên mập chửi thầm:
– Bà nội cha nó, đám khốn nạn làm hỏng danh tiếng tiệm của lão tử, hại lão tử mười ngày không xong một mối làm ăn. Nếu còn không có mối làm ăn nào thì chỉ có ngáp gió.
Mập đi theo bên cạnh Lâm Thiên:
– Đạo hữu thích cái gì cứ nói, giá chỗ ta chắc chắn rẻ hơn nơi khác nhiều.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, không nói chuyện. Không lâu sau Lâm Thiên đi tới cái quầy đặt ngọc giản có công pháp tu thần lúc trước Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên chỉ vào ngọc giản hình dạng kỳ lạ Tiểu Linh nói có công pháp tu thần, hỏi:
– Lão bản, đó là cái gì mà sao không có thuyết minh? Hơn nữa ngọc giản này khác với những ngọc giản khác.
Ngọc giản khác hoặc là trắng tinh như tuyết hoặc trong suốt lấp lánh, nhưng ngọc giản bị Lâm Thiên chỉ vào thì xám xịt, không cảm giác có linh khí gì, hình dạng khác với ngọc giản khác, trông như sao bảy cánh.
Hắc Điền thấy yết giá thì la lên:
– Cổ mập, ta đã biết danh hiệu quỷ hút máu từ đâu ra. Một khối ngọc giản không có lai lịch mà ngươi yết giá một trăm cực phẩm tinh thạch, mệt ngươi nói ra được!
Vẻ mặt mập lúng túng, khối ngọc giản này đặt ở đây bán đã mười năm, danh hiệu quỷ hút máu của gã đa phần quy công cho khối ngọc giản này.
Dùng một trăm cực phẩm tinh thạch mua công pháp không tính nhiều, nhưng một khối ngọc giản không có thuyết minh thì thế là quá nhiều. Trời biết mua trở lại là cái gì, có lẽ bên trong không có gì.
Tên mập nói:
– Vị đạo hữu này, nói thật ra ta cũng không biết bên trong có những thứ gì. Trên ngọc giản có phong ấn, đến nay chưa ai bài trừ được.
Linh Lạc nói:
– Dường như ta có nghe nói về ngọc giản này. A, mấy năm trước một vị tiền bối Thiên Đạo tông hạ giới định trừ phong ấn nhưng không thành công.
Tên mập cười nói:
– Nhìn thấy chữ trên ngọc giản không? Ta tra nhiều tư liệu, xác định đó chính là thượng cổ thần văn. Ngọc giản này là bảo bối, nếu không phải không phá được phong ấn thì một trăm cực phẩm tinh thạch chỉ đủ nhìn nó một cái.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, tên mập thật sự đã bỏ công, bốn chữ trên ngọc giản đúng là thượng cổ thần văn. Lão chủ nhân đưa thế giới này và Tiên giới vào Tinh Giới đã được ức năm, người hiện tại không biết thượng cổ thần văn, dù là người Tiên giới cũng không nhận ra. Phong ấn đó cần có thần lực mới mở ra được, nhưng Tu Chân giới, Tiên giới làm gì có người tu ra thần lực? Nên không cách nào phá phong ấn kia.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh có cách mở ra đúng không? Nếu không phá được thì mua nó chỉ lãng phí. Phải rồi, bốn chữ đó là cái gì?
Tiểu Linh nói:
– Đương nhiên có cách, không thì sao Tiểu Linh kêu chủ nhân mua ngọc giản? Giới lực có thể mô phỏng thần lực, tuy sẽ tiêu hao nhiều giới lực nhưng có thể mở phong ấn. Với độ mạnh cơ thể hiện tại của Dương Thi, Dương Tuyết thì tu luyện công pháp tu thần không thành vấn đề. Bốn chữ kia là Tinh Nguyệt thần công, Tiểu Linh biết công pháp này. Tinh Nguyệt thần công xem như công pháp khá tốt trong Thần giới, có thể tu luyện Tinh Nguyệt thần công một mình, nhưng nếu nhiều người luyện thì hiệu quả càng tốt, hợp sức lại uy lực tăng gấp mấy lần.
– Xì, thượng cổ thần văn thì sao? Nếu không thể mở ra phong ân được đến công pháp bên trong...
Hắc Điền dừng một chút:
– Không đúng, trời biết bên trong có gì! Có lẽ không phải công pháp, chỉ bằng vào bốn chữ này mà ngươi dám yết giá một trăm cực phẩm tinh thạch?
Tên mập cười xòa:
– Nếu có người muốn mua thì ta bán, nếu không người mua vậy ta xem nó là báu vật trấn tiệm.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Một trăm cực phẩm tinh thạch đúng không? Ta mua.
Hắc Điền lắc đầu khuyên nhủ:
– A, đạo hữu mua nó hoàn toàn là lãng phí!
Trong mắt Hắc Điền thì tinh thạch trên người Lâm Thiên đã là của lão, mua ngọc giản rác rưởi vô dụng là phí tiền.
– Không sao, mua cho sư tôn nghiên cứu một phen. Không phá phong ấn được càng tốt, đỡ khỏi phải sư tôn hay khoác lác trên đời không có chuyện gì mình không làm được.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lão bản, lấy ngọc giản ra cho ta đi.
Mập cười toe toét, nếu có thể bán ra thì gã đâu mong giữ lại nó làm báu vật trấn tiệm gì đó.
Mập cười nói:
– Ha ha ha! Đạo hữu quả nhiên có tầm mắt cao tuyệt, chắc chắn về sau sẽ phá được phong ấn sở hữu công pháp tuyệt thế bên trong.
Trong bụng mập nói thầm:
– Phá được mới lạ, tiên nhân còn thử qua, cuối cùng giám định đây chỉ là ngọc thạch đồ bỏ khắc mấy hoa văn lung tung.
Không có phong ấn thì dĩ nhiên không đi kèm phá phong ấn. Nếu không phải thói quen bày nó tại đây, trong lòng mập mơ tưởng sẽ gặp dê béo thì gã đã sớm ném ngọc dở hơi này vào xó.
Lâm Thiên muốn mua cái gọi là ngọc giản khiến mập nhớ đến một câu: Ông trời không phụ người có lòng.
Lâm Thiên vung tay lên, một trăm cực phẩm tinh thạch chỉnh tề xếp trên quầy:
– Đây là một trăm cực phẩm tinh thạch!
Ngọc giản vào tay Lâm Thiên, hắn cất vào không gian Tinh Giới. Ngọc giản đã nằm trong không gian Tinh Giới khiến Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm, về sau Dương Thi, Dương Tuyết không cần rảnh rỗi nhàm chán.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tinh Nguyệt thần công, cái tên thật dễ nghe. Chờ khi Thi nhi, Tuyết nhi luyện thành thần công sẽ mang hai người và Dao nhi, Huyên Hiên đi dọa chơi thiên hạ, vui vẻ biết bao.
Tên mập thu nhận một trăm cực phẩm tinh thạch, nhiệt tình chào mời:
– Đạo hữu còn muốn mua cái gì không? Chỗ ta vẫn còn nhiều đồ tốt khác.
Ở trong mắt tên mập thì Lâm Thiên là dê béo, nếu không xẻo mấy miếng thịt thì uổng danh hiệu ‘quỷ hút máu’ của mình rồi.
Ngọc giản đã vào tay, Lâm Thiên không muốn để ý cái tên ở trong mắt Hắc Điền là nhân phẩm cực kém.
Lâm Thiên nói:
– Không cần, đồ tốt của lão bản cứ giữ lại cho mình dùng đi.
Lâm Thiên đi ra tiệm nhỏ Đào Bảo.
Linh Lạc lẩm bẩm:
– Quái nhân, tuy rằng một trăm cực phẩm tinh thạch không nhiều nhưng mua thứ vô dụng làm gì? Nếu hữu dụng đã không bày đặt đến hiện tại.
Linh Lạc đuổi theo:
– Này, chờ với, ngươi đi mau vậy làm gì?
Lâm Thiên nói:
– Hắc Điền mang ta đi khu pháp bảo nhìn xem.
Hiện tại Lâm Thiên không có món vũ khí nào, đánh nhau chỉ dựa vào nắm đấm, đụng phải người nào có pháp bảo tốt thì sẽ chịu thiệt. Tuy cơ thể Lâm Thiên mạnh, đỡ pháp khí trong tiên tinh hạ phẩm không có vấn đề gì lớn, nhưng phi kiếm pháp khí thượng phẩm có thể chém rách người hắn.
Đáy mắt Hắc Điền lóe tia sáng: Cứ sai sử cho dữ vào, chờ ta điều tra rõ gốc gác của ngươi sẽ cho biết tay!
Hắc Điền là tu chân giả Xuất Khiếu Kỳ lại bị tiểu tử Kim Đan kỳ sai khiến nửa ngày, đáy lòng lão tích lũy nhiều bực tức.
Linh Lạc hỏi:
– Này, chẳng lẽ sư tôn của ngươi không chuẩn bị pháp bảo gì cho ngươi sao?
Tim Lâm Thiên rớt cái bịch, thầm nghĩ mình sơ sẩy. Nếu hắn có sư tôn oách như thế thì còn cần mua pháp bảo sao?
Lâm Thiên nhún vai nói:
– Các người thấy ta có mang pháp bảo nào trên người không? Sư tôn có cho pháp bảo nhưng bây giờ tu vi của ta hơi thấp, không dùng được.
– Không dùng được? Pháp bảo mà Kim Đan kỳ không dùng được vậy có lẽ là linh khí!
Linh Lạc hỏi:
– Linh khí! Có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt không?
Lâm Thiên liếc Linh Lạc, thản nhiên nói:
– Chỉ là linh khí, đạo hữu chưa từng thấy sao?
Tim Linh Lạc đập nhanh: Chẳng lẽ hắn nhìn thấu ngụy trang của ta? Không thể nào, dù là Hắc Điền Xuất Khiếu Kỳ cũng không nhìn thấu ngụy trang của ta!
Linh Lạc lẩm bẩm:
– Hừ! Keo kiệt, không cho xem thì thôi, có gì ghê gớm!
Nhưng giọng lớn đến mức Hắc Điền, Lâm Thiên nghe rõ.
Hắc Điền nghe Lâm Thiên từ chối thì mắt lộ ý cười. Nếu Lâm Thiên lấy ra linh khí chứng minh sau lưng hắn thật sự có sư tôn thực lực siêu mạnh, bây giờ hắn không lấy gì ra, tuy không thể khẳng định Lâm Thiên không có sư tôn siêu mạnh chống lưng nhưng ít ra Hắc Điền có cơ hội.
Hắc Điền nói:
– Mời đạo hữu đi theo ta.
Lâm Thiên gật đầu, ba người đi hướng khu pháp bảo.
Khu pháp bảo rộng hơn khu công pháp nhiều, dòng người cũng đông hơn. Lý do vì chỉ cần một bộ công pháp là được, đa số toàn tu công pháp của môn phái hoặc gia truyền, ít người nào tùy tiện mua công pháp tu luyện. Pháp bảo thì mọi người đều cần, người có pháp bảo cũng rảnh rỗi, tùy thời đi dạo khu pháp bảo một vòng có lẽ may mắn sẽ mua được một món pháp bảo tuyệt vời.
Nguyên nhân quan trọng hơn là pháp bảo sẽ bị tổn hại. Tu chân giả chiến đấu với nhau phe nào pháp bảo cấp thấp sẽ bị hư hỏng. Pháp bảo bị hủy thì phải mua cái mới, lượng nhu cầu lớn, số người trong khu giao dịch pháp bảo cũng nhiều, mở nhiều cửa hàng hơn.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, quét hình xem có pháp bảo thích hợp cho ta dùng không? Phải rồi, còn Huyên Hiên nữa, nếu có hãy mua một món cho nàng. Thi nhi, Tuyết nhi tạm thời không cần dùng, tu luyện trong không gian Tinh Giới sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tiểu Linh nói:
– Vâng thưa chủ nhân!
Lát sau, Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân tốc độ bay không nhanh, uy lực công kích cự ly xa không mạnh. Có một bảo khí tiên tinh hạ phẩm phi kiếm tên gọi Thanh Linh thích hợp với chủ nhân. Thạch Huyên Hiên thì không có cái nào thích hợp, thực lực của nàng quá thấp, chờ khi nàng đến Kim Đan kỳ rồi tính.
Lâm Thiên trách cứ:
– Không phải chứ Tiểu Linh, ta biết pháp bảo chia làm pháp khí, bảo khí, linh khí, dù hiện tại ta không dùng linh khí được nhưng ít ra nên mua pháp bảo cấp bảo khí cực phẩm đi. Tiên tinh hạ phẩm bảo khí thật là nghèo nàn.
Tiểu Linh nói:
– Hi hi, tu vi Kim Đan kỳ hiện tại của chủ nhân dùng bảo khí tiên tinh hạ phẩm đã xem như xa xỉ, thật ra có pháp khí thượng phẩm đã không tệ. Hơn nữa tinh thạch trên người chủ nhân chỉ đủ mua một phi kiếm cấp bảo khí tiên tinh hạ phẩm, nếu không có hàng vạn cực phẩm tinh thạch thì chủ nhân đừng mơ phi kiếm cấp bảo khí cực phẩm.
Hắc Điền hỏi:
– Đạo hữu muốn mua pháp bảo đẳng cấp thế nào?
Lâm Thiên nói:
– Hãy nói giá đại khái của các loại pháp bảo xem.
Bộ dáng Lâm Thiên hoàn toàn như mới cùng sư phụ xuống núi không hiểu sự đời.
– Ha ha ha! Chắc đạo hữu biết pháp bảo chia làm pháp khí, bảo khí, linh khí. Mỗi cấp pháp bảo chia ra bốn đẳng tiên tinh hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Pháp khí tiên tinh hạ phẩm thì người học chút luyện khí, dùng tài liệu bình thường có thể luyện ra, giá rẻ rề, có lẽ mười khối hạ phẩm tinh thạch là đủ mua. Thứ này sẽ không xuất hiện trong thị trường giao dịch tinh phẩm.
– Pháp khí trung phẩm là người có trình độ luyện khí nhất định dùng tài liệu hơi tốt một chút luyện chế ra, giá trị từ mười đến trăm khối trung phẩm tinh thạch. Pháp khí thượng phẩm rất khó luyện chế, giá chừng trăm khối thượng phẩm tinh thạch tức là mười khối cực phẩm tinh thạch.
– Pháp khí cực phẩm giá trị trăm khối cực phẩm tinh thạch. Bảo khí tiên tinh hạ phẩm giá trị bình thường cao hơn pháp khí cực phẩm một chút. Bảo khí trung phẩm giá khoảng tám trăm cực phẩm tinh thạch. Bảo khí thượng phẩm giá năm ngàn cực phẩm tinh thạch. Bảo khí cực phẩm, nếu không có một vạn cực phẩm tinh thạch thì đừng mơ tới, chỉ đệ tử hạch tâm của đại môn phái, đại gia tộc mới dùng nổi.
– Giá trị linh khí khó nói, có cao có thấp. Linh khí đồ bỏ không đáng giá bằng bảo khí tiên tinh hạ phẩm. Linh khí tốt thì mười vạn, trăm vạn cực phẩm tinh thạch cũng không mua được, thì mấy ai không giữ lại nó cho mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...