Đài quyết đấu đường kính là ba mươi thước, hỏa long dài bảy, tám thước. Quái vật lớn xuất hiện trên đài quyết đấu nho nhỏ rất khó tránh né. Dưới đài, Tạp Nhĩ, Khải Đế toát mồ hôi hột thay Lâm Thiên.
“Hỏa long cấp sáu, ta chờ xem ngươi có thể thừa nhận được bao nhiêu ma pháp.” Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, chân di chuyển nhanh thi triển Lăng Ba Vi Bộ.
Nếu là Ma Pháp Sư thì trừ bỏ sử dụng ma pháp phòng ngự ra không có nhiều cách khác. Lâm Thiên không chỉ là Ma Pháp Sư, thậm chí cho tới nay hắn đều tự nhận mình là võ giả. Một võ giả biết Lăng Ba Vi Bộ, hỏa long muốn đánh trúng Lâm Thiên cũng khó.
Tấn công không trúng khiến hỏa long bực tức luôn rít gào. Trên bầu trời Bá Ni hơi lo lắng, trong không gian giới chỉ còn quyển trục nhưng gã đã hết loại công kích cấp sáu. Không thể sử dụng cái quá cao cấp, dưới cấp sáu thì Bá Ni không tin tưởng sẽ đánh bại Lâm Thiên được.
Lâm Thiên không phải luôn chạy trốn, nếu không đánh trả thì hỏa long chống đỡ được mười phút, không đủ để hắn chơi. Một đống thủy cầu thuật rất nhanh hình thành, không cần Lâm Thiên nhắm cũng có thể đánh trúng hỏa long to lớn. Một cái thủy cầu thuật chỉ có thể làm cho hỏa long rút nhỏ một chút, nhưng mười, hai mươi thủy cầu thuật đổ ập xuống đem lại hiệu quả rất kinh người.
Hỏa long dài bảy, tám thước trong một phút ngắn ngủi còn ba, bốn thước. Ai nấy đều thấy được Lâm Thiên tiêu diệt con hỏa long là chuyện sớm hay muộn, vấn đề ma lực của hắn có đủ chống đỡ hay không thì người dưới đài đã chết lặng.
Quyết đấu tới nay, Lâm Thiên sử dụng ma pháp tiêu ma lực đủ để ba cao cấp Ma Đạo Sĩ hao hết ma lực.
Trên bầu trời, Bá Ni càng bất an hơn. Mắt Bá Ni lóe tia độc ác, một quyển trục màu tím hiện ra trong tay gã. Quyển trục này không phải lôi đình chi nộ cấp tám mà Tạp Nhĩ đưa cho Lâm Thiên, nó là quyển trục kinh lôi cấp bảy, bên trong phong ấn là một lôi hệ đơn thể ma pháp kinh lôi thuật cấp bảy.
Lúc này Đan Ni Nhĩ trên đài hay người xem cuộc chiến dưới đài đều nhìn chăm chú vào Lâm Thiên đối kháng với hỏa long, không ai chú ý tới Bá Ni đã lấy ra ma pháp quyển trục vượt qua cấp sáu. Tiểu Linh luôn mở ra dò xét nên Lâm Thiên tập trung vào chiến đấu.
Khi bị kinh lôi đánh trúng người Lâm Thiên lập tức phản ứng lại, nhưng tốc độ sấm sét rất nhanh.
Ầm!
Kinh lôi thuật cấp bảy có uy lực cực kỳ mạnh, tương đương với cao thủ Thiên giai trung kỳ hết sức đánh một kích. Thực lực Địa giai sơ kỳ của Lâm Thiên không đỡ nổi công kích như vậy, cho nên Lâm Thiên nháy mắt đã bị lôi điện đánh chết. Hỏa long lập tức lao vào người Lâm Thiên, hắn không chút phòng ngự bị nhiệt độ cực nóng hòa tan xác chết trong vài giây ngắn ngủi.
Đan Ni Nhĩ là Ma Đạo Sư đứng ngây người, đây là làm lỡ công việc nghiêm trọng. Dưới đài quyết đấu, Tạp Nhĩ cùng Khải Đế cũng ngây người, bọn họ không ngờ Lâm Thiên chết như thế. Giết Lâm Thiên rồi Bá Ni tỉnh táo lại, nghĩ mà sợ.
“Bá Ni, ngươi dám dùng quyển trục cấp bảy, Tạp Nhĩ ta không đội trời chung với ngươi!” Tạp Nhĩ giận dữ hét. “Đan Ni Nhĩ, còn ngươi nữa, chuẩn bị hứng lửa giận từ gia tộc của ta đi!”
Tạm không nói tới chuyện giữa Tạp Nhĩ cùng Bá Ni.
Lâm Thiên chết trong thế giới Tạp Nhĩ nhưng hắn không chết hẳn. Vì khoảnh khắc chết Lâm Thiên sống lại trong không gian Tinh Giới. Khi Lâm Thiên lỏa thân đột nhiên xuất hiện, Dương Thi, Dương Tuyết đều hoảng sợ.
“Lâm đại ca, làm sao vậy?” Dương Thi thân thiết hỏi.
Lâm Thiên mặt âm trần xua tay:
“Không có gì lớn, để ta im lặng một chút!”
Lâm Thiên đi vào phòng mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên chết trong thế giới Tinh Giới, thật sự thì cảm giác rất tệ, tâm tình hắn tốt mới lạ. Ngoài phòng, Dương Thi, Dương Tuyết không hứng thú học tập, hai người nhìn nhau, thấy lo lắng trong mắt đối phương.
“Tỷ, Lâm đại ca giống như bị cái gì đả kích.” Dương Tuyết nói.
“Hỏi Tiểu Linh đi.” Dương Thi nói xong nhẹ giọng kêu.
Tiểu Linh tiếng kêu xuất hiện trước mặt hai nàng.
“Tiểu Linh, Lâm đại ca bị sao vậy?” Dương Thi hỏi.
Tiểu Linh đập cánh:
“Chủ nhân bị người ở trong một thế giới giết chết cho nên tâm tình không tốt, nhưng tin tưởng chủ nhân rất nhanh sẽ khôi phục lại. Chủ nhân là người rất kiên cường.”
Dương Thi, Dương Tuyết gật gù, các nàng đồng ý Tiểu Linh đánh giá Lâm Thiên là người kiên cường. Lâm Thiên có thể bị việc này tổn thương sâu nhưng sẽ không vì bị người giết chết một lần liền không gượng dậy nổi.
Trong phòng, Lâm Thiên bình tĩnh một chút, suy nghĩ sâu xa.
“Đầu tiên là rất bộc lộ tài năng, dễ dàng đồng ý quyết đấu với ngươi. Trong lúc đấu lật nhiều con bài quá. Tiếp theo có lòng coi thường kẻ địch, không thể có ý nghĩ mèo vờn chuột, đặc biệt khi mình chưa quá mạnh. Nếu có thể giải quyết trong một giây thì không được kéo dài tới hai giây, bởi vì giây tiếp theo rất có thể kẻ địch ra chiêu độc. Thứ ba là không cẩn thận chú ý bốn phía, nên đối phương vận dụng quyển trục cấp bảy mà không biết.” Lâm Thiên nằm trên giường thầm nghĩ.
“May mắn ba quyển trục Tạp Nhi đưa đã thu vào không gian Tinh Giới, nếu không sẽ bị lãng phí. Tiếc viên ma hạch cấp năm, cấp bốn. Kim tệ đổi từ ma hạch cấp năm chưa dùng được đồng lại.” Lâm Thiên vừa may mắn vừa hối không phải lẩm bẩm.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:
“Bá Ni chết tiệt, lòng dạ quá độc ác.”
“Tiểu Linh, sau này ta còn có thể vào thế giới mình từng chết không?” Lâm Thiên lớn tiếng hỏi.
Tiểu Linh lập tức liền xuất hiện trước mặt Lâm Thiên trước mặt:
“Chủ nhân, cái đó... tóm lại bây giờ chủ nhân không vào được.”
Lâm Thiên gật đầu nói:
“Ta biết ngay là có cách vào, nói đi, cần điều kiện gì?”
“Mười vạn Giới Lực, có thể tiến đẳng cấp thế giới như Ma Huyễn mà mình từng chết. Trăm vạn Giới Lực mới có thể tiến vào đẳng cấp thế giới Tu Chân mình từng chết.” Tiểu Linh nói.
Lâm Thiên hút ngụm khí lạnh, mười vạn Giới Lực, trăm vạn Giới Lực, có ai gánh nổi không? Bây giờ Lâm Thiên mới có chút đỉnh giới lực cỡ một ngàn năm trăm duy, chút Giới Lực đó chưa đủ cho hắn cường hóa ba ngày sau.
Lâm Thiên hỏi:
“Tiểu Linh, không có cách khác sao?”
“Có!” Tiểu Linh trả lời làm lòng Lâm Thiên vui vẻ, nhưng câu tiếp theo chặt đứt ý nghĩ của hắn.
“Chủ nhân đạt tới thực lực một phần mười của lão chủ nhân thì tất cả thế giới tùy ý chủ nhân ra vào.
“Lão chủ nhân của ngươi có thực lực thế nào?” Lâm Thiên thều thào hỏi.
“Tiểu Linh cũng không quá rõ ràng, nhưng từng một có Thần Giới Thần Đế vô lễ với lão chủ nhân, bị lão chủ nhân tùy tay chỉ một cái biến thành hư vô.” Tiểu Linh nói.
“Thần Giới Thần Đế là tồn tại như thế nào?”Lâm Thiên trong lòng tò mò nói.
“Chủ nhân hiện tại không nên biết nhiều, nhưng Tiểu Linh có thể lộ ra một chút. Dưới Thần Giới có Tiên Ma các giới, dưới nữa là Tu Chân Giới. Chủ nhân đang ở Trái Đất không thông nhau với Tu Chân Giới, chỉ có thể xem như hành tinh phàm nhân.”
Lâm Thiên không nói gì, câm nín. Hỏi nửa ngày hắn ở tầng chót nhất các giới, tu vi tầng chót nhất của thế giới chót nhất. Nhưng nghe xong những điều này làm mất bức bối bị ma pháp lôi hệ của Bá Ni giết đã đọng trong lòng hắn. Biết còn có thế giới rộng lớn như thế, tâm tình Lâm Thiên trống trải rất nhiều, buồn bực nho nhỏ có là gì?
“Trong nháy mắt diệt Thần Đế diệt, một ngày nào đó ta cũng sẽ có tu vi như vậy!” Lâm Thiên thầm rít gào.
Lâm Thiên chờ bao giờ là người cam chịu làm tiểu nhân vật, nếu trời đã cho hắn cơ hội, không cố gắng tranh thủ thì có lỗi với ông trời.
“Khí thế của chủ nhân hơi thay đổi, có chút bộ dáng cao thủ.” Tiểu Linh cười tủm tỉm.
Lâm Thiên cười khẽ:
“Vậy sao?”
Ra cửa phòng, Lâm Thiên đi qua ôm Dương Thi, Dương Tuyết vào lòng:
“Thực xin lỗi, làm các lo lắng!”
“Lâm đại ca nếu có gì không vui hãy tâm sự với chúng ta, đừng để buồn trong lòng.” Dương Thi nói.
Lâm Thiên gật đầu:
“Về sau rồi tính, hôm nay là việc nhỏ, ta đã nghĩ thông suốt. Chúng ta hãy làm chuyện khác vui hơn đi.”
Đại chiến kế tiếp khỏi cần kể.
Khi Lâm Thiên ra khỏi không gian Tinh Giới đã là sáng hôm sau, hắn đi vào phòng học chung với Chu Dao. Lâm Thiên không muốn nợ khóa. Vì đã ăn bữa sáng Dương Thi làm trong không gian Tinh Giới nên hắn không đi căn tin, trực tiếp tới lớp học.
Vào lớp còn khá ít người, Chua Dao chưa tới. Lâm Thiên chiếm hai chỗ hàng ghế sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Rất nhanh phòng học đông người, tốp năm tốp ba thảo luận về diễn đàn ngày hôm qua, Liễu Thanh Nhất Lang khiêu chiến, sau đó cao thủ bí ẩn ra tay.
“Liễu Thanh Nhất Lang như vậy lợi hại đều bị đánh bại, không ngờ Hải Thiên đại học chúng ta giấu cao thủ lợi hại như thế.” Một nam sinh sùng bái nói, gã là người hệ tin tức nên rất tôn sùng ai kỹ thuật tốt, huống chi là cao thủ siêu thần bí.
“Xì, Liễu Thanh Nhất Lang đó là không biết lượng sức, chạy đến diễn đàn đại học Hải Thiên chúng ta làm càn. Không biết người tự xưng Tung Của là ai, siêu quá. Nếu ta bái người đó làm sư phụ thì không cần học lớp này nữa.” Nam sinh khác nói.
Nam sinh lúc trước nói:
“Người ta không thàm ngươi đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...