Tôi là Cao Viễn Thành.
Cũng là một kẻ hèn nhát yêu Quách Phương suốt mười sáu năm và có lẽ sẽ là cả đời. Tôi xin được phép để trời đất chứng giám rằng tôi yêu Quách Phương nhiều hơn bất kỳ một ai trên đời này kể cả Tần Duật.
Thứ tình yêu muộn màng đó của anh ta tôi ngàn lần khinh thường. Nhưng tôi cũng vô cùng ghen tỵ với Tần Duật vì cho đến cuối cùng người Quách Phương yêu là anh ta chứ không phải là tôi.
Tôi là người đến trước, là người xuất hiện xuyên suốt trong tuổi thơ của em, ấy vậy mà không thể thắng nổi số phận xoay vần, không thể thắng nổi cảm xúc của trái tim.
Năm mười tuổi, tôi gặp em. Một cô nhóc yếu ớt cứng đầu, bị người khác bắt nạt cũng không dám đánh lại. Em nói không phải là em không muốn đánh mà em sợ mẹ nuôi biết sẽ buồn.
Con nhóc này đúng là ngốc nghếch.
Thế cũng được thôi, Cao Viễn Thành thay em đánh, chuyện xấu cứ để tôi thay em làm.
Thật ra tôi là kẻ không thích xen vào việc của người khác. Nhưng vào một khoảnh khắc bất ngờ, ông trời cho tôi bắt gặp đôi mắt bồ câu ấy. Tôi mới nghĩ sao trên đời có đôi mắt đẹp quá thể đáng thế nhỉ?
Nếu có một con nhóc xinh xắn bầu bạn cũng không tệ đâu. Ai mà ngờ, con nhóc xinh xắn vô tình ra tay tương trợ này lặng lẽ đánh cắp trái tim tôi đi mất, đến lúc em đi rồi cũng không chịu trả lại cho tôi.
Quách Phương, có ai nói em biết em là người tàn nhẫn đến mức nào chưa?
Hồi nhỏ Quách Phương khá sợ tôi, cũng tại tôi hay độc miệng. Nhưng em cứ hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngốc nghếch khiến tôi vui vẻ. Tỉ như lúc ăn cơm, sẽ chừa lại món em thích nhất bỏ vào phần cơm của tôi. Tỉ như bắt gặp thứ gì hay ho sẽ kể cho tôi nghe đầu tiên.
“Viễn Thành, hôm nay mình mới thấy một cơm bướm to như này này, lớn hơn cả bàn tay mình cơ.”
“Đồ ngốc, tôi nghe nói đó là bướm chúa do người chết biến thành đó, nhóc con cậu xác định là xui xẻo cả đời rồi.”
Quách Phương ngỡ ngàng nhìn tôi, đôi mắt bồ câu bắt đầu xuất hiện nước mắt. Thề với trời khi đó tôi thật sự muốn đánh bản thân một bạt tai. Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp đó ngấn lệ tim tôi cũng muốn vỡ nát theo, đau đến chịu không nổi.
“Thật sao? Mình còn định bắt về cho cậu xem. Nhưng may là mình không làm nếu không Viễn Thành sẽ gặp xui xẻo.”
Lần này đến lượt tôi ngỡ ngàng. Những đứa con gái khác trong cô nhi viện mỗi lần gặp tôi đều tránh như tránh tà, chỉ có duy nhất Quách Phương muốn cùng kẻ khó gần như tôi chơi đùa. Chỉ có Quách Phương mới bằng lòng nghĩ cho tôi.
Em quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức ông trời không muốn em ở lại dương gian quá lâu.
Quách Phương là một cô nhóc rất kỳ lạ, không ít người thấy em ấy đáng yêu mà ngỏ ý nhận nuôi. Nhưng em lại lắc đầu nguậy nguầy. Hỏi ra mới biết Quách Phương đang chờ cha mẹ ruột đến đón, em vẫn luôn tâm niệm bọn họ có nỗi khổ riêng nên mới để em ở lại cô nhi viện. Nếu em đi rồi bọn họ muốn quay lại đón em về nhà thì phải làm sao?
Cao Viễn Thành tôi lần đầu tiên biết trên đời có người ngây thơ đến vậy. Ngây thơ đến đau lòng.
Sau này, tôi và em đều lớn lên, khoảng cách tâm sinh lý giữa nam và nữ khiến tôi và em không còn thân thiết như trước đây. Nhưng tôi lúc nào cũng hướng về em, lần nào đi học về cũng sẽ âm thầm theo sau một đoạn cẩn thận không để em phát hiện.
Đối với chuyện học tập, Quách Phương thật sự rất thông minh lại còn chăm chỉ nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần. Tôi chỉ biết nhìn mà tặc lưỡi, thật ra tôi không phải là loại người thích học tập. Nhưng tôi không muốn mình bị tuột lại phía sau thế nên tôi bắt đầu cày ngày cày đêm bất kể thời gian. Chỉ để cùng em đứng chung một bảng vàng, để em không lãng quên tôi.
Quách Phương, em nói đúng chúng ta có thể thay đổi thành tích, thay đổi gia cảnh nhưng rất khó để thay đổi trái tim của một người luôn hướng về người khác.
Cao Viễn Thành tôi rất ghét Tần Duật. Bởi vì anh ta chẳng cần làm gì cũng được Quách Phương quan tâm, được Quách Phương yêu nhưng Tần Duật lại không hề trân trọng điều đó, anh ta nhẫn tâm chà đạp trái tim của em thứ mà tôi đến mơ cũng ao ước có được.
Lúc còn học cấp ba, Tần Duật xuất hiện ở đâu sẽ có Cao Viễn Thành ở đó. Anh ta chơi bóng rổ cho đội đỏ chắc chắn tôi sẽ chơi cho đội trắng. Khắp nơi đều kiếm chuyện với Tần Duật, mấy lúc còn chơi xấu.
Chịu thôi từ trước đến giờ Cao Viễn Thành tôi chưa từng thừa nhận là người có đạo đức, tôi chỉ có đạo đức với em.
Thế nhưng có một lần, lúc hai đội nghỉ giải lao giữa giờ tôi nhìn thấy Quách Phương lén lút bỏ băng cá nhân cùng thuốc khử trùng vào ba lô của Tần Duật. Từ đó về sau tôi cũng không còn chơi bóng rổ nữa.
Tôi ghen tỵ đến phát điên.
Lại kể đến buổi lễ trưởng thành, khắp nơi đều rầm rộ màn tỏ tình của Tần Duật và Nhan Tĩnh. Quách Phương trốn ở một góc lặng lẽ rơi nước mắt mà tôi chỉ có thể âm thầm đưa khăn giấy cho em.
Trước giờ Cao Viễn Thành tôi chưa từng ngại đánh nhau với người khác nhưng lại không có dũng khí nắm tay người con gái mình yêu. Bởi vì khi đó em đã là tiểu thư của Ngô gia, cao sang quyền quý còn tôi chỉ là một kẻ không cha không mẹ.
Tôi cảm thấy khoảng cách vô hình giữa tôi và em giống như đã hóa thành một chiều không gian vô cùng vô tận, tôi chạy mãi chạy mãi cũng không rút ngắn được nó.
Trong cuộc đời của Cao Viễn Thành có ba khoảnh khoắc đau đớn nhất. Lần thứ nhất là nghe tin Quách Phương kết hôn cùng Tần Duật. Lần thứ hai là sau ba năm gặp lại nghe chính miệng em nói em mắc bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Cuối cùng là nhìn thấy em ra đi trong đêm giao thừa pháo hoa rực rỡ.
Em mãi mãi không biết, thời gian nhìn em điều trị từng ngày đều trải qua thống khổ tôi đã khó chịu thế nào, sợ hãi ra sao. Mỗi đêm canh chừng em ngủ say tôi đều căng thẳng kiểm tra hơi thở của em. Sợ em ngủ rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cao Viễn Thành chưa từng tin trời tin Phật, chỉ tin vào năng lực của bản thân lại vì Quách Phương mà lén lút đi chùa, thắp nhan cầu nguyện quỳ đến mấy tiếng liền.
Nhưng em vẫn cứ bỏ tôi mà đi.
Em chết rồi, trái tim tôi cũng chết theo.
Năm đầu tiên sau khi em mất, tôi trở lại cô nhi viện nhìn thấy một cặp anh em rất giống chúng ta còn bé. Anh trai cắt tóc húi cua, trên người là áo thun ba lổ dính đầy vết bẩn. Em gái nhỏ nhắn đáng yêu có đôi mắt bồ câu giống hệt em.
Tôi hỏi tên con bé: “Cháu tên gì?”
“Tiểu Phương ạ!”
“Trùng hợp thật, vợ của chú tên là Quách Phương. Chúng ta có duyên lắm đấy.”
“Vợ của chú sao không đi cùng chú ạ?”
Tôi nghĩ thầm con nhóc này tích cách cũng thật là tài lanh quá đi: “Vợ của chú đang ở một nơi rất xa. Cô ấy đang bảo vệ thế giới để mấy đứa có cuộc sống tốt hơn đó.”
“Vợ của chú là siêu anh hùng sao?”
“Đúng vậy!”
Tôi quyết định nhận nuôi hai đứa bé này. Anh trai bảy tuổi tên Tiểu Hạo, em gái năm tuổi tên Tiểu Phương.
Năm thứ hai sau khi em mất, Lâm Mỹ cũng kết hôn rồi. Hiện tại còn đang mang thai ba tháng. Tôi thay em thực hiện nguyện vọng trước đây, trở thành cha nuôi của bé con Lâm Mỹ.
Năm thứ ba sau khi em mất, tôi nhận một ca cấp cứu vì nhòi máu cơ tim. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người phụ nữ đó thật sự có xúc động muốn làm trái lương y của một thầy thuốc.
Là bà Ngô, còn có ông Ngô hoảng loạn kế bên.
Tôi đã định từ chối ca bệnh này nhưng nghĩ đi nghĩ lại bọn họ dù sao cũng là cha mẹ em là người sinh ra người con gái tôi yêu nhất trên đời. Quách Phương ở trên trời chắc cũng muốn tôi chăm sóc tốt cho cha mẹ của em ấy.
Suốt đời là vậy, em chưa bao giờ nghĩ cho bản thân một khắc nào.
Bà Ngô tạm thời qua cơn nguy kịch nhưng sức khỏe rất yếu, ông Ngô cũng chỉ biết nhìn mà lau nước mắt. Con chết vợ lại lâm bệnh dường như tất cả những gì xúi quẩy nhất đều đổ dồn lên Ngô gia. Ngô gia bây giờ chướng khí mù mịt, làm lòng người không yên.
Bà Ngô vẫn còn nhận ra tôi. Lúc khỏe hơn một chút bà ấy bắt đầu nói rất nhiều, giống như giải bày hết uất nghẹn kể từ khi Quách Phương mất.
“Quách Phương là đứa bé rất trầm mặc, khi con bé về Ngô gia đều cố gắng thu lại sự tồn tại của mình. Còn Nhan Tĩnh từ nhỏ đến lớn đều rất hoạt bát, nghịch ngợm. Nhưng Quách Phương lại trưởng thành rất nhiều, có mấy lần con bé lén lút học làm món bánh mà bác thích thấp thỏm dâng cho bác. Khi đó bác thật sự chỉ chú ý đến bộ dáng nhút nhát, lấy lòng của con bé nghĩ nó không có cốt cách của một tiểu thư thật sự.”
“Sau khi con bé chết, bác mới nhận ra mình đã đối xử bất công với con bé như thế nào. Viễn Thành, cháu biết không mỗi một bộ quần áo, mỗi một thứ bác mua cho Quách Phương con bé đều ghi lại ngày tháng từng món một còn gói lại cẩn thận cất trong tủ quần áo.”
Bà Ngô nói rất nhiều, tôi chỉ im lặng không đáp. Đúng hơn là không biết nói gì. Tôi chẳng cách nào thông cảm cũng như tha thứ nổi cho bà ấy.
Năm thứ năm sau khi em mất, Tần Duật tự sát rồi tôi cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải. Quách Phương, ở thế giới bên kia nếu em gặp lại Tần Duật liệu có tha thứ cho anh ta không?
Kiếp sau, em nói trả nợ cho tôi thì nhất định phải nói được làm được.
Rất nhiều năm sau này, vợ chồng Ngô gia cũng đều đã mất vì tuổi già mà Cao Viễn Thành cũng đã không còn trẻ nữa.
Tiểu Hạo và Tiểu Phương cũng dần trưởng thành, hiểu được người vợ mà Cao Viễn Thành nói đã mất từ lâu.
Họ thường xuyên được Cao Viễn Thành dẫn đi tảo mộ, lần nào cũng cúi chào gọi một tiếng mẹ. Cao Viễn Thành nghĩ Quách Phương thích trẻ con như vậy chắc chắn sẽ rất vui.
Năm Cao Viễn Thành bảy mươi hai tuổi, ông nằm thoi thóp trên giường bệnh dặn dò Tiểu Hạo khi nào ông chết phải đem chiếc hộp nhung trong phòng chôn cùng.
Ngày Cao Viễn Thành mất, Tiểu Hạo tò mò mở hộp nhung ra xem nhìn thấy một chiếc khăn quàng đan dang dở cùng một chiếc nhẫn điêu khắc tỉ mỉ.
Khoảnh khắc đó cậu đã biết cả đời này của cha nuôi cậu chưa từng quên người phụ nữ tên Quách Phương dù chỉ một khắc.
Đời người có mấy ai yêu một người sâu nặng như vậy?
P/s: Thế là chúng ta đã hoàn chính văn lẫn ngoại truyện. Sắp tới mình muốn viết một bộ truyện thanh xuân có ngọt có ngược kết HE hay SE thì tùy tâm trạng tác giả =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...