Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo vang lên, Ngọc Linh Thảo tại bên trong phòng tu luyện dừng lại việc hấp thu linh rồi từ từ mở mắt: “Sáng rồi sao.”
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu, một hồi sau cô bé đứng lên, bắt đầu thay đồ mặc lên thứ y phục của học viện này.
Xoay người một cái, Ngọc Linh Thảo xem qua chiếc váy nhỏ đung đưa theo luồng gió cùng chiếc áo dài hình dáng bồng bềnh.
“Thật đẹp, quả không hổ là y phục của học viện.”
Ngọc Linh Thảo thay đồ đã xong, cô bé bước ra ngoài sân thấy bên kia Mạch Âm Lạc đang tỉa lại cỏ cây, cười chào một tiếng.
Mạch Âm Lạc bên kia cũng phát hiện ra Ngọc Linh Thảo, nhanh chóng cúi chào cô bé rồi tiếp tục tỉa cây.
Cô bé cũng không nói gì, bắt đầu đi qua không gian truyền tống trận tới nơi giảng dạy.
Đương nhiên rằng cô bé tới bên kia phòng học trận pháp trước, gặp lại người thầy ấy, mà lúc này phòng học vẫn chưa đông đúc lắm.
Ngọc Linh Thảo bước tới, ngồi lại chỗ hôm qua mà cô bé ngồi, sau đó thời gian trôi qua cũng là nhiều người bước vào bên trong hơn, lúc này vị thầy giáo cũng bắt đầu giảng dạy.
Ngọc Linh Thảo chăm chú lắng nghe, dường như cô bé cảm nhận được thứ gì đó huyền diệu bên trong, trong đầu cảm nhận được vô số xiềng xích đang buông lỏng, đến khi mà thứ đó xiềng xích nới lỏng được hoàn toàn, dần dần tan đi, thoát hẳn ra hoàn toàn.
Cô bé bên ngoài cũng như cảm nhận được điều gì đó, não hải có nhiều phần thông tin lí giải huyền diệu dễ dàng hơn rất nhiều.
“Ể, sao mà lại đột nhiên học dễ hơn thế nhỉ?”
Ngọc Linh Thảo chợt vô ý buông lời, chốc lát phía xung quanh chấn kinh một đợt.
Sở dĩ bọn họ biểu hiện như vậy là vì bọn họ hiểu được sự khó khăn trong việc học hỏi trận pháp là rất lớn, điều đó tương đương với việc dồn nén nhiều tệp thông tin trong cùng một mục. Mà thứ người tên Ngọc Linh Thảo này lại nói là thứ này dễ dàng, ai cũng không thể không chấn kinh.
Dường như tam quan của bọn họ có thứ gì đó rạn nứt, vỡ lỡ ra ngoài.
Ngay tại lúc đó, Huyền Cơ hiện lên đáp: “Chủ nhân người học hiểu dễ dàng hơn, đây là vì người hiện tại đã là nhị trận sư, việc học một loại trận pháp thấp hơn một bậc lại không phải thứ khó khăn.”
Nhị trận sư? Không phải thứ đó phải rất khó hoặc là đạt được một loại thành tựu nhất định mới được sao?
“Điều đó không sai, bất quá vì người có ngộ tính rất cao, thế nên việc người đột phá lên nhị trận sư cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.”
Ra là vậy.
Ngọc Linh Thảo tỏ ra một chút bất ngờ, song cô bé cũng quay người chợt nhận ra xung quanh đang nhìn chằm chằm cô bé.
Ngọc Linh Thảo thấy vậy, có chút hoang mang: “C-có chuyện gì sao?”
“Này, muội muội thật sự cảm thấy nó dễ à?”
Một cô gái kế bên mở lời, Ngọc Linh Thảo thấy cô gái đó hỏi thì cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói: “Tỷ là…?”
“À phải rồi, ta là Chuyên Tu Hạ, học viên lam sắc gia nhập năm ngoái.”
“Ra là Chuyên sư tỷ, muội mới gần đây bước vào nên có hơi bỡ ngỡ, mong sư tỷ tha thứ.”
Chuyên Tu Hạ nghe thế thì cười cười phẩy tay: “Có chuyện gì đâu, ta không quan tâm đâu, nhưng mà muội chưa trả lời câu hỏi ban nãy của ta đâu?”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy quay sang nhìn một cái, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy a, sư tỷ có chuyện gì sao?”
“Vậy ra là thật à, bọn ta cũng đều được gọi là học nhiều hiểu rộng, cũng là đã nhập môn học đã lâu, thế nhưng chưa từng tìm ra được cái dễ mà sư muội nói đâu.”
Dứt lời, Chuyên Tu Hạ tỏ ra một chút buồn man mác trên khuôn mặt, mà những người bên kia cũng hiểu hiện như thế.
“Thế nên là, muội có thể giúp đỡ giải đáp cho bọn ta được hay không? Điều này thật sự giúp đỡ chúng ta rất nhiều!”
Toàn bộ người xung quanh hưởng ứng, đều gật đầu theo, Ngọc Linh Thảo thấy vậy, cũng không giấu diếm định mở miệng thì chợt phát hiện ra mà chỉnh lại tư thế nhanh chóng, quay người về phía trước xong giơ tay biểu hiện ngừng tại đây.
Mà Chuyên Tu Hạ thấy vậy thì cảm thấy tức tối nói: “Muội không muốn chia sẽ thì thôi đi, làm động tác như thế là có ý gì cơ ch_!”
Chưa kịp nói hết, một viên phấn lập tức bay thẳng tới phía người đó ấn thẳng vào đầu khiến cho cô gái té ghế ngã xuống, xong cô ấy cố gắng gượng dậy, hơi choáng váng nhìn về phía thầy giáo, chỉ thấy người đó đang tức giận.
“Trò Chuyên Tu Hạ, hẳn là trò đã hiểu rõ về trận pháp này nên mới dám nói chuyện đấy nhỉ, lên đây giải đáp trận pháp này cho tôi!”
Tiếng quát lớn phát ra, âm thanh lớn khiến cho Chuyên Tu Hạ sửng sốt, tiếp theo đó là hoảng hốt, rồi tới hoang mang lo sợ, đôi chân dường như nặng trĩu mà bước chậm tới.
Ngọc Linh Thảo nhìn thế thì chỉ biết lắc đầu cái, bởi lẽ cô bé biểu hiện như thế thì phải chắc chắn rằng có chuyện gì đó, nhưng mà người này đã không nhanh chóng giải đến, chỉ có thể chịu ủy khuất.
“Thật xin lỗi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...