Ba ngày sau, phía bên trong một cái hang động, Nhân Chiêu Lan đang ngồi co ro một góc, khuôn mặt bặm bụi cùng những cái đất dính trên đôi chân trần, trông có chút dơ.
Cô ấy ngồi đó, trong đầu luôn suy nghĩ về những việc bên ngoài, về Ngọc Linh Thảo hiện giờ thế nào, về những người bên ngoài có còn đuổi theo nữa hay không, liệu cô ấy có bị giết hay không.
Sau một lúc, cơ thể co rúm của Nhân Chiêu Lan đột ngột dừng lại, cô ấy cảm thấy một cái sự tồn tại của một người ở bên ngoài hang động, lập tức thủ thế chuẩn bị.
Người đó bước vào, Nhân Chiêu Lan nhanh chóng lao tới tung ra hết lực bình sinh cú đấm, giống như muốn đồng quy vu tận với người đó. Thế nhưng một quyền của cô ấy nhanh chóng bị chặn lại, phủ định hoàn toàn cái khả năng chết chung khi nãy.
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc phát ra, Nhân Chiêu Lan chú ý hơn thì phát hiện ra đó chính là Ngọc Linh Thảo, có chút băn khoăn hỏi: “Làm thế nào …?”
“Cô là muốn hỏi tôi sao lại tìm được cô, hay là vì sao tôi chưa chết?”
“Là vế trước.” Nhân Chiêu Lan đáp.
“Thật ra là cũng không có gì lớn, chỉ là trước khi chúng ta chia tách ra thì tôi đã gắn lên trên người cô một kí hiệu nhỏ linh lực của tôi, từ đó dễ dàng tìm được.”
“Ra là vậy.”
Nhân Chiêu Lan quan sát kĩ hơn, thấy Ngọc Linh Thảo hiện giờ tan tác, một phần cơ thể bị thương nặng, bộ đồ rách rưới, cái mặt nạ thường đeo cũng một chút nứt ra mảng nhỏ, biểu hiện ra một người từng trải qua một trận chiến lớn.
“Cô, hiện giờ cô có sao không?”
“Cái này hả, quả thật là có chút có sao, nhưng không quá lớn.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo đi vào bên trong hang động, ngồi xuống một góc nói: “Tôi cần nghỉ ngơi một chút.”
Nhân Chiêu Lan nhìn cô bé, cũng không biết nói gì thêm, nhưng vẫn có sự lo lắng nơi đó.
“À phải rồi, tôi đã phá hủy cái kia thám linh trắc khí rồi, nhất thời bọn họ cũng không thể tìm thấy được.”
Khúc mắc này đã được giải tỏa, nhưng mà Nhân Chiêu Lan không phải lo lắng cái này, cái cô ấy lo lắng là thương tích bên kia của Ngọc Linh Thảo, muốn giúp cô bé ấy điều gì đó, nhưng lại không thể giúp được cái gì, bởi lẽ, cô ấy chỉ cần ở yên một chỗ, chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với Ngọc Linh Thảo hiện giờ.
Ngọc Linh Thảo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô bé cứ thế ngồi ngủ, tư thế khó chịu này khó vào giấc, nhưng mà sự mệt mỏi bao trùm hiện giờ đã lấn át cái sự khó chịu ấy. Ngọc Linh Thảo từ bao giờ chưa thật sự được nghỉ ngơi lần nào, vẫn luôn nhanh chóng cứu Nhân Chiêu Lan cùng giúp cô ấy trốn thoát, chưa ngủ suốt mấy ngày qua cho dù thể lực và linh lực gần như cạn kiệt, sớm đã phải gục ngã rồi.
Chiều tối, đôi mắt của Ngọc Linh Thảo từ từ chậm rãi mở ra, trước mặt của cô bé chính là Nhân Chiêu Lan đối mặt từ dưới lên. Cô ấy từ lúc nào đã chỉnh tư thế Ngọc Linh Thảo gác đùi cô ấy, ngủ ngon không hề biết được cái gì.
Thiết nghĩ một người đang làm nhiệm vụ hộ tống người lại có thể ngủ ngon như thế trong tình thế này, chính là một cái chí mạng sự tình, sẽ không biết chết thế nào, là sự thất bại của một người hộ tống, nhưng cũng không thể đổ lỗi hết cho Ngọc Linh Thảo, bởi vì cô bé đã quá mệt mỏi hiện giờ, dù là nghỉ đi một chút cũng không hề nói được cái gì chỉ trích lớn.
Nhân Chiêu Lan nhận thấy Ngọc Linh Thảo đã thức giấc, nhanh chóng hỏi: “Cô tỉnh rồi à, vết thương thế nào rồi?”
“Ổn hơn nhiều rồi.”
Ngọc Linh Thảo nhanh chóng ngồi dậy, Nhân Chiêu Lan thấy vậy hỏi: “Sao cô không nghỉ tiếp đi?”
“Không sao, tôi đã ngủ đủ rồi, hơn nữa, sự việc vẫn chưa kết thúc, tôi cũng không thể nào cứ ngủ như thế được.”
Nhân Chiêu Lan nghe thế, cũng có một chút đồng tình.
“Còn nữa, cảm ơn.”
Nhân Chiêu Lan nghe Ngọc Linh Thảo nói vậy, trong lòng hiện lên một chút vui mừng, dù cái sự việc nhỏ này là Nhân Chiêu Lan tự nguyện làm, cũng không cần cái gì báo đáp, nhưng việc cô bé nhận được lời cảm ơn cũng như đã nói được một cái gì đó Nhân Chiêu Lan có thể làm hiện giờ.
“Cơ mà cô tìm kiếm được cái hang động nơi đây lại một cái may mắn sự tình, có lẽ cô vẫn chưa thể chết được đâu.”
“Cô đang trù cho tôi chết đấy à?” Nhân Chiêu Lan hỏi, khuôn mặt có chút hậm hực.
“Không phải, xin lỗi, nhưng mà tại sao cô lại không bước vào sâu hơn, có lẽ trong đó sẽ khó phát hiện ra bên ngoài hang động này chứ nhỉ?”
“Tôi ban đầu cũng dự định như thế, nhưng mà bên trong có một cái thứ gì đó đáng sợ tỏa ra, tôi mà bước vào có lẽ sẽ chết hẳn luôn chứ không phải là bị những người kia bắt đi nữa.” Nhân Chiêu Lan nói, khuôn mặt có chút sợ hãi hiện hữu.
Ngọc Linh Thảo cảm nhận, đôi mắt có chút ngưng trọng. Cảnh giác một cái xem xét: “Tôi sẽ vào xem thử.”
“Đừng, lỡ như đi vào có chuyện gì, tôi thật sự mà khó sống sót sau đó.” Nhân Chiêu Lan sợ hãi nói.
“Không sao đâu, tôi sẽ không dễ chết như thế đâu.” Ngọc Linh Thảo nói một cách chắc chắn.
Nhân Chiêu Lan nghe vậy, cũng không ngăn cản nữa, chỉ có thể đi theo. Ngọc Linh Thảo nhanh chóng bước vào, không gian tối tăm nơi đây cái khó khăn, cô bé buộc phải dùng linh lực tỏa ra phát sáng nhẹ, bước vào từ từ.
Một lúc sau, có một ánh sáng nhỏ từ trong hang động hiện lên. Ngọc Linh Thảo bước tới nhanh hơn một chút, dần dần ánh sáng càng hiện rõ, đến khi mà nó hiện lên hoàn toàn chính là một cái hang động lớn, cũng là nơi tận cùng của cái hang động này.
Phía bên kia, có một con yêu thú to lớn ngủ say, cô bé nhìn vào một cái, sự uy áp đáng sợ tỏa ra dù cho không tỉnh giấc đã khiến cho Ngọc Linh Thảo cảnh giác, nhanh chóng cô bé ra hiệu rằng đừng gây nên tiếng động.
Quan sát kĩ hơn, đằng sau con yêu thú ấy là một cái hồ nhỏ, đằng giữa là một cái ốc đảo nhỏ, trên cái ốc đảo ấy là một cái cây, phía dưới là những cái thảo dược tồn tại.
Cô bé lại gần hơn một chút, sau đó cùng Nhân Chiêu Lan bước đi từ từ sang bên kia ốc đảo, lội qua dòng nước nhẹ nhàng di chuyển, động tĩnh từ mặt nước hiện lên, không quá lớn tác động con yêu thú sự tình.
Sau khi qua tới cái ốc đảo ấy, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm một chút. Bước tới gần gốc cây, Ngọc Linh Thảo khuỵu xuống đầu gối nhổ một gốc thảo dược.
Huyền Cơ, đây là cái gì?
Huyền Cơ hiện lên một cái, cô ấy xem qua nói: “Đây là tinh lam ngân thảo, một cái thảo dược hoàng phẩm.”
Cái gì?! Là hoàng phẩm thật sao?
“Là thật, tinh lam ngân thảo này một lần linh chuyển động, cơ duyên thay đổi có thể giúp cho chủ nhân nhanh chóng đột phá một lần, hơn nữa còn có thể củng cố cảnh giới lên thiên định lập tức mà không cần thời gian.”
Đúng thật sự công dụng ngang với hoàng phẩm, vậy thì mình nên hái một chút.
Vừa xong, Ngọc Linh Thảo ra hiệu lần nữa chính một cái hái vài gốc này, Nhân Chiêu Lan nhìn hiểu cũng làm theo. Một lúc sau hai người hái mười ba gốc, cũng chính là một nửa phần thảo dược của nơi này, để tránh bứt dây động rừng, cả hai đã dừng hái. Đột nhiên, Ngọc Linh Thảo nhìn lên thấy cái kia một cái quả đang mọc trên cây, vóc dáng tròn trịa lại có hình thù lẫn lộn không cùng một loại màu khiến cho cô bé chú ý.
Cái kia chính là cái quả gì?
“Đó là hỗn độn quả.” Huyền Cơ đáp.
Hỗn độn quả?
“Là hỗn độn quả, công dụng huyền bí, nhưng lại rất mạnh mẽ, chủ nhân có thể nói là cần thiết cái này mạnh mẽ hơn sự tình, chắc chắc nên lấy.”
Thật không ngờ rằng lại có thứ ngươi không thể hiểu hết.
“Đúng là cái này Huyền Cơ không có thông tin, mấu chốt bởi vì thế giới này không có thông tin.”
Ngọc Linh Thảo ngơ ngác một lúc, rồi lại hiểu ra, nhưng lại không hiểu một vấn đề khác.
Ngươi không hiểu cái này, là vì thế giới này không có thông tin, thế thì làm thế nào ngươi không có thông tin ở ngoài thế giới sao?
“Bởi vì một cái ngăn cản hình thức, tiểu nữ chỉ có thể tiếp nhận tất cả thông tin trong thế giới này, còn bên ngoài thế giới, chỉ khi người bước ra bên ngoài đó mới có thể tiểu nữ mở rộng ra thông tin.”
Ra là vậy.
Xem xét một lúc, Ngọc Linh Thảo đã quyết định nhanh chóng hái xuống cái đó hỗn độn quả, cũng không ăn ngay mà cất vào trong nhẫn không gian, trữ vật đến khi về chấp pháp hội sẽ tính sau.
Xong việc ở nơi này, cả hai nhẹ nhàng nhanh chóng ra ngoài, bước khỏi hang động, tiến hành lộ trình đã được Ngọc Linh Thảo bàn trước ổn thỏa nói với Nhân Chiêu Lan sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...