Tinh Giả Luyện Linh Đến 1000 Tầng

Tại khu rừng đảo văn sanh, có một cỗ xe ngựa đang di chuyển với tốc độ khá nhanh, phía bên trong xe ngựa có hai người, một người tên là Nhân Chiêu Lan, mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt cam vàng thu hút người khác, người còn lại là Ngọc Linh Thảo, với mái tóc đen óng ả cùng đôi mắt xanh ngọc bích và một vết ngôi sao tinh tú ngay giữa phần trán.

Cả hai đang trên đường di chuyển tới phần trung tâm của hòn đảo, mục đích là đưa Nhân Chiêu Lan tới hoàng phủ. Ngọc Linh Thảo ban đầu đã nhận nhiệm vụ này, để thực hành ngay sau khi thăng lên chuyển hóa cảnh, thế nhưng mà hiện giờ cô bé đã có một chút hối hận khi gặp phải người hộ tống như thế này.

Bình thường thì cô bé khi hộ tống sẽ bị khinh thường vào lúc ban đầu, đó là điều không thể tránh khỏi đối với độ tuổi và chiều cao hiện giờ, những người ủy thác lần đầu gặp gỡ sẽ không an tâm, dù thế thì Ngọc Linh Thảo vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên Ngọc Linh Thảo gặp được cái người Nhân Chiêu Lan kia, nếu bỏ qua thân phận một bên thì cô bé ấy thật sự rất là kiêu ngạo, lại còn cố chấp nữa, điều này đã in đậm vào suy nghĩ của Ngọc Linh Thảo đối với cô bé ấy.

Về phía của Nhân Chiêu Lan cũng không hề khác biệt là bao, bởi vì hiện giờ trong mắt của cô thì Ngọc Linh Thảo lại giống như một cái kia con quái vật canh giữ, nếu là khi trước, ai ai gặp cô thì cũng phải cúi đầu, nhưng khi tới Ngọc Linh Thảo, cô ta không hề kiêng kị gì mà trực tiếp đấm Nhân Chiêu Lan một cái thật mạnh vào mặt. Thường bộc lộ tính cách khác thường, còn hay dọa cô bé sợ hãi, đây là biểu hiện của một người thường sao? Hay đây là tính cách của những tinh giả? Nhân Chiêu Lan cũng nghĩ tới, nhưng lại không muốn nghĩ nữa, nếu nghĩ nữa, cô sẽ không còn muốn ngưỡng mộ hay trở thành một tinh giả nữa mất.

Bầu không khí cứ thế im ắng, cho đến khi cái cổng thành kia tiếp theo đã hiện lên, người đánh xe nhìn vào cổng thành thì quay đầu lại nói một câu: “Sắp tới cổng thành Bào Bạch rồi.”

Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan nghe tiếng, đã đi tới thò đầu ra nhìn, đập vào mắt của bọn họ chính là một cái kia cổng thành lớn, hình thù bước tường được phủ lên một miếng thanh bích, trải dài khắp xung quanh xa đến mức mắt thường khó có thể thấy được điểm kết thúc, lại nhìn về phía độ cao, cái này đoán chừng có thể nhìn rõ, ít nhất thì cũng là hai mươi mét.

Cả hai biểu hiện vẻ mặt bất ngờ khi nhìn vào cái cổng thành uy nghiêm, mấu chốt là đều lần đầu chiêm ngưỡng cái này tòa thành lớn như vậy. Ngọc Linh Thảo thì là chạy đông chạy tây thực hiện nhiệm vụ, không có quan sát kĩ, cũng chưa từng tới hòn đảo này, Nhân Chiêu Lan thì lại khác, bởi lẽ cô ta từ nhỏ tới lớn đều là học và chơi trong thành, mà trong thành thì cũng có đầy đủ cơ sở vật chất, có ra ngoài thì cũng là theo người cha kia đi chơi mà thôi, thế nên cô bé cũng chưa từng có ý nghĩ rời khỏi nơi đó, cũng là vì vậy lần đầu trải nghiệm cảm giác mới mẻ này.

Khi cả hai đang trầm trồ như thế, biểu hiện giống nhau làm cho người đánh xe nhận thấy một cái cảm giác tương đồng: “Hai người lại biểu hiện giống nhau thật đấy, giống như chị em vậy.”

Nhân Chiêu Lan và Ngọc Linh Thảo nghe thấy người đánh xe nói vậy thì chuyển thân khán trứ đối phương, xem xét khuôn mặt hai người. Nhân Chiêu Lan cảm nhận nói trước, biểu hiện ghét bỏ: “Hừ, giống nhau cái gì cơ chứ!”


Ngọc Linh Thảo miết kiến, thấy Nhân Chiêu Lan như thế đã cạn lời chả biết nói gì thêm, đột nhiên cô bé lại nhận ra một điểm, liền hỏi: “Khoan đã, tôi đang đeo mặt nạ mà, sao ông lại biết được cái kia sắc thái của tôi cơ chứ?”. Ngôn Tình Hay

“Haha, lão phu đã lái cái xe ngựa này suốt bao nhiêu năm, bao nhiêu người đã gặp qua rồi, đeo mặt nạ hay gì cũng có, lão phu là nhìn rất dễ, lại nhìn về cô bé, biểu hiện cũng quá là lớn đi, lão phu nhìn cái một.”

Nghe người đánh xe nói thế, Ngọc Linh Thảo cũng chỉ biết cúi đầu mà chui vào lại cái kia buồng xe mà ngồi.

Chốc lát sau, chiếc xe ngựa đã tới cổng thành, lão đánh xe ngựa đưa ra giấy thân phận, sau đó thuận lợi đi vào, chiếc xe ngựa bắt đầu đi vào trong thành.

Thành náo nhiệt, đâu đâu cũng có vô số người đi qua lại nơi đây, có nơi mở sạp hàng buôn bán đồ thực phẩm, nơi lớn hơn thì bán đồ ăn, trang sức, nhưng bọn họ đều có một điểm chung, là đều cố gắng kêu gọi kéo người lui tới mua đồ.

Sau một lúc, chiếc xe ngựa đã dừng lại ở một cái kia tửu quán, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan xuống xe, đậu nơi này dừng chân nghỉ ngơi.

Ba người Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan cùng lão đánh xe ngựa bước vào trong, ngồi vào một cái kia bàn ăn, bắt đầu gọi món. Nhân viên bước tới ghi lên tờ giấy những món ăn, sau đó bước vào trong phòng bếp.

Qua vài nén hương, những món ăn đã được bày ra, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan ăn, ăn rất nhanh, những món ăn trên bàn vơi đi nhanh chóng, lão đánh xe ngựa cũng kêu gọi nhân viên đi lấy thêm nhiều món ăn hơn, nhưng tốc độ ăn thì vẫn là không giảm đi.


Cứ thế, món ăn bày ra là lại hết đi nhanh chóng, đến khi cả cái bàn đã chất đầy chén đĩa, không đựng được nữa, lúc đó thì cả hai mới ngừng lại.

Cả hai ôm cái bụng no nê xoa xoa vài cái, rồi hiện giờ mới lên tiếng: “Tính tiền!”

Nhân Chiêu Lan hét lớn, cái kia nhân viên khuôn mặt hớn hở thấm mệt bước tới, bởi vì mệt do bước đi bưng đồ ăn quá nhiều, còn hớn hở là vì bọn họ ăn quá nhiều, điều này chắc chắn là điều tốt. Ăn nhiều, đồng nghĩa với việc tiêu tiền nhiều, cũng có nghĩa là lương thêm nhân viên cũng nhiều thêm mấy phần, đối với một người nhân viên nghèo, là đại phúc lợi.

“Thưa, tổng là 15 đồng vàng ạ.”

“Tận 15 đồng vàng sao!” Nhân Chiêu Lan hét lớn.

Cô biết, cô ăn nhiều, nhưng những lần ăn cũng chỉ là từ 5 tới 7 đồng vàng, cộng thêm Ngọc Linh Thảo, cũng chỉ mới khoảng 12 đồng vàng, chưa từng cao như thế bao giờ, cô ấy nghĩ rằng, cái kia nhân viên đang bịp thêm tiền.

“Ngươi đây là đang lừa người sao?!” Nhân Chiêu Lan đập bàn hét lớn, cú đập bàn tạo ra chấn động lớn tạo ra vết nứt trên cái hàn hiển hiện khiến cho người nhân viên khiếp sợ, anh ta run rẩy nói: “Tôi, tôi nào dám, bởi vì các người ăn nhiều đến vậy, những cái kia thức ăn đều là hảo hạng, chừng này tiền là vừa đủ đấy ạ.”


“Ngươi đừng có mà làm loạn nhiều, tôi tính rồi, 15 đồng vàng kia là vừa đủ đấy.” Ngọc Linh Thảo bồi thêm lời nói, nhưng mà Nhân Chiêu Lan vẫn không tin.

“Hừ, khi trước tôi cũng từng ăn nhiều đồ ăn như vậy, cộng thêm mấy người nữa cũng vừa bằng như này, thế nhưng cộng lại vẫn là chỉ mới 12 đồng vàng, ngươi đừng có mà nói giúp tên kia!”

“Tôi là vẫn luôn ăn, cũng vẫn luôn tính cái kia đồ ăn, cô mới là cái người đang làm loạn đấy, có lẽ, khi đó cô ăn nơi ấy đã được chủ quán ưu ái, là người quen cũng nên.”

Nhân Chiêu Lan im bặt lại, đó giờ cô ấy nghĩ lại thì thấy có phần đúng, bởi vì cô bé ăn nơi đó cũng là quán ăn do cha cô cổ phần lớn bù vào, việc ưu ái ấy cũng có thể xảy ra.

Ngay lúc ấy, người nhân viên nhìn bọn họ cãi nhau thì xoa tay nói: “Cái đó, tiền…”

Người nhân viên còn chưa kịp nói hết, Ngọc Linh Thảo đã rút ra 8 đồng vàng ném cho người nhân viên, sau đó nói: “Tôi không quan tâm khi trước cô như thế nào, nhưng mà chuyện đời thì chắc chắn rằng tôi trải nghiệm nhiều hơn cô nhiều.”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo đứng dậy, bước tới gần chỗ người nhân viên nói: “Tôi trả phần tiền của tôi rồi, còn bọn họ, anh tự lo liệu.”

“Vâng.”

“À phải rồi, phòng của tôi ở đâu nhỉ?”

Người nhân viên nghe vậy thì luống cuống nói: “À vâng, để tôi đi chuẩn bị liền.”


Dứt lời, người nhân viên liền chạy nhanh đi chuẩn bị phòng, Ngọc Linh Thảo nhìn vậy thì cười trừ. Về phần Nhân Chiêu Lan thì cô ấy đang biểu hiện khuôn mặt bất mãn, ánh mắt tràn đầy sự tức giận hướng tới phía Ngọc Linh Thảo.

Vào buổi tối, Ngọc Linh Thảo ở phía trên lầu lan can quan sát xuống phía dưới lầu, ngắm nhìn những vị khách quan bên kia đang uống rượu trò chuyện vui đùa. Rồi đột nhiên Ngọc Linh Thảo nhìn thấy Nhân Chiêu Lan đang đi tới nói chuyện gì đó với những tên to lớn bên kia, sau một lúc thì bọn họ biểu hiện giống như đã đồng ý về điều gì đó. Sau khi bọn họ bỏ đi, Nhân Chiêu Lan quay người lại nhìn lên trên thì thấy Ngọc Linh Thảo đang đứng đó, nhưng trái với cái kia biểu hiện tức giận thường thấy, bây giờ Ngọc Linh Thảo lại nhìn thấy cô ấy đang nhếch môi cười.

Ngọc Linh Thảo suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt lo âu: Cô ấy lại muốn làm cái gì nữa đây.

Sáng hôm sau, đã tới giờ xuất phát đi tới điểm tiếp theo, đồ cũng đã chuẩn bị xong, Ngọc Linh Thảo đang đứng ngoài xe ngồi chờ Nhân Chiêu Lan bước ra ngoài tửu quán.

Sau một lúc, cô ấy cuối cùng cũng đã bước ra, nhưng sau lưng cô ấy lại có thêm những cái kia người to cao bước tới.

Chưa kịp để cho Ngọc Linh Thảo hỏi gì, Nhân Chiêu Lan đã trực tiếp nói: “Bất ngờ không, đây chính là những người mà tôi mới mời vào để bảo vệ tôi trên đường đấy, hiện giờ tôi sẽ không cần cô bảo vệ nữa!”

Ngọc Linh Thảo nhìn vậy, vẻ mặt bất lực nói: “Cô muốn làm gì thì làm.”

Dứt lời, Ngọc Linh Thảo đã bước vào trong khoang xe, ngồi lên trên đấy, khuôn mặt hiện ra vẻ lo lắng, trong đầu suy nghĩ về cái kia cuộc hành trình sau này.

Có vẻ như sẽ mệt mỏi thêm rồi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui