Tình Duyên Trái


Phương Vô lại "A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.

Quả thật là Tiết thí chủ, lão nạp cùng Tiết gia trang vốn có giao tình riêng, nay Tiết thiếu chủ gặp nạn này, lão nạp tự nhiên sẽ cố gắng hết khả năng".

Ở đây có rất nhiều môn phái cùng Tiết gia trang có giao tình không nhỏ, giờ phút này thiếu chủ Tiết gia trang có việc muốn nhờ, rất nhiều người trong lòng đều quyết định muốn giúp đỡ.

Trần Thành lại nói: "Thuộc hạ của tại hạ đã điều tra nghe ngóng, ông trời quả không phụ lòng người, rốt cục tại hạ đã tra được ai đã hạ độc mình".

Lời này vang lên, xung quanh một trân xôn xao, tất cả mọi người đều muốn biết là kẻ nào đã gây ra.

Liêu Diệu giờ phút này không thể giữ nổi bình tĩnh, tâm đã có điểm kích động, sợ hắn tra ra người nọ là mình, như vậy danh dự của hắn cùng Hành Sơn xem như tiêu tan.

Ngược lại, Đường Dạ chỉ nhìn Trần Thành đầy lãnh ý, trong lòng bĩnh tĩnh như nước trong ao, không thấy nửa điểm gợn sóng, bởi vì Đường Môn không có nửa điểm địa vị nào trong giới võ lâm, hơn nữ hắn cũng chắc chắn Trần Thành sẽ tìm không ra bất cứ chứng cớ gì tố cáo hắn.
Tâm ý Phương Vô cũng ngẩn ra, trong lòng có chút lo lắng, không biết Trần Thành sẽ chỉ điểm kẻ nào, nhưng bất kể người nọ là ai thì cũng là người cùng tổ chức, như vậy hắn có nên giúp Trần Thành lấy lại công đạo? Mặc kệ nội tâm cân đo đong đếm thế nào, biểu tình Phương Vô vẫn tiếp tục duy trì vẻ mặt thiện lương, giả vờ thân thiện hỏi: "Tiết thiếu chủ mau nói ra, lão nạp cùng các vị bằng hữu võ lâm ở đây đều muốn giúp ngươi lấy lại lẽ phải".

Các môn phái nhân sĩ khác cũng phụ họa theo, nháy mắt lại ồn ào nhộn nhịp.
Chờ đợi mọi người bình tĩnh trở lại, hội trường đã trở về vẻ im lặng, Trần Thành dùng đan điền vận khí, thanh âm dù không lớn nhưng đủ để mỗi người ở đây đều nghe rõ: "Là Tứ Xuyên Đường Môn".

Bốn chữ Tứ Xuyên Đường Môn vừa thốt ra, cơ hồ náo nhiệt còn lớn hơn trước kia, tất cả mọi người lớn tiếng bàn luận, suy đoán, khinh bỉ, mắng nhiết,...
Liêu Diệu nhất thời trong lòng yên tĩnh, lập tức lại lo lắng, sợ Đường Môn bị các môn phái đuổi giết sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lớn, hơn nữa Đường Dạ còn là thiếu chủ.
Tâm ý Phương Vô khiếp sợ không nhỏ, khuôn mặt giây lát liền lướt qua biểu tình kinh ngạc, trong lòng do dự không biết nên ứng phó thế nào.
Nhìn thấy Phương Vô không nói gì, Trần Thành trong lòng cười lạnh, trên mặt cố tỏ ra cương nghị: "Khẩn cầu Phương Vô đại sư giúp tại hạ lấy lại công bằng".

Nhãn cầu Phương Vô xoay động, chậm rãi nói: "Không biết Tiết thí chủ có chứng cớ gì không?"
Chứng cớ thì không có, nhưng ông nội nhà ngươi biết tạo ra, trong lòng liền đắc ý, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc gật gật đầu, cao giọng: "Ngày tại hạ bị trúng độc, chính là Khô Vong Tán vốn đã tuyệt tích vài thập niên qua, loại độc này do Đường Môn sở chế, không có thuốc nào chữa khỏi, ngấm vào trong dạ dày, tại hạ hôm nay có thể đứng được nơi này cũng có thể coi là kỳ tích".

Trần Thành dừng một chút, đưa mắt nhìn qua Đường Dạ, sau đó lại nói: "Hai ngày trước khi tại hạ bị trúng độc, người của Đường Môn đột ngột xuất hiện tại Phán Thành, chuyện này có thể xem là trùng hợp nhưng tại hạ có nhân chứng, người này chính là kẻ mà Đường Môn đã phái đi hạ độc, thực quá xảo quyệt, người này chính là...".

Trần Thành liếc mắt nhìn nhị thúc Tiết Từ một cái, từng chữ một nói ra: "...Tiết Tử Diên, chính là đường muội của tại hạ".

Lời này vừa nói ra, dưới kia lại xao xao lên.

Đường Dạ đang lãnh tĩnh bỗng hiện lên một mảng lo lắng, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ Tiết Tử Diên sẽ phản bội mình, sẽ vì Tiết Hoàng Sanh chỉ điểm hắn.

Nhưng hôm qua, Tiết Tử Diên chỉ đi đến Bích Hải cung đưa thuốc, lúc đó nàng cũng không nói với Tiết Hoàng Sanh chỉ điểm mình, vậy thì không có khả năng.
Ôn Tình luôn luôn mặt lạnh nhìn chăm chú vào tình tiết trước mắt, trong lòng thời thời khắc khắc đều để ý Phương Vô, Liêu Diệu cùng với Đường Dạ, mỗi ngôn hành cử chỉ đều để vào mắt, nàng lo lắng bọn hắn đột nhiên sẽ gây khó dễ cho Trần Thành, thể xác lẫn tinh thần của nàng đều trong tư thế chuẩn bị.
Đường Dạ lạnh lùng "hừ", ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi đừng vu khống Đường Môn, nếu có người làm chứng, thì mau bảo nàng ra đây đối chất".
Trần Thành không đế ý tới hắn, nói tiếp: "Đêm qua, Bích Hải cung nhận được thiệp mời, Tuyết Tình cô nương trực tiếp mở thiệp, không ngờ đột nhiên thân mang kịch độc, đường muội của tại hạ vì cứu Tuyết Tình cô nương đã mạo hiểm trộm giải dược từ Đường Môn, hiện tại đang ở cùng Tuyết Tình cô nương giải độc trị thương".

Trần Thành nói bừa, dù sao là cải biên từ sự thật mà ra, không oan uổng ai, chỉ là biến Tiết Tử Diên thành kẻ trộm mà thôi.
Hội trường lại líu ríu tiếng nghị luận, tất cả mọi người không nghĩ tới Bích Hải cung lại nhận được thiệp mời có độc, một nửa trực thuộc tổ chức kia, trong lòng lại rất bình tĩnh, chỉ là bên ngoài giả bộ kinh ngạc mà thôi.
Đường Dạ chăm chú nhìn thật sâu vào Trần Thành, chậm rãi nói: "Đây là ngươi vô căn cứ chỉ tội Đường Môn, nói đường muội của ngươi có chứng cứ nhưng lại không xuất hiện, chắc chắn là do ngươi ăn nói bừa bãi, không hề có chứng cứ.

Còn nữa, Khô Vong Tán không chỉ có mỗi một Đường Môn có".
"Diên muội đã nói với ta, chủ ý sát hại Sanh đệ chính là Đường Môn".


Tiết Đường nãy giờ vẫn chú ý nhìn Trần Thành, lúc này thấy Đường Dạ muốn chống chế, không hề nghĩ ngợi liền đứng lên hỗ trợ chứng minh.
Trần Thành cảm thấy kinh hỉ, không thể ngờ Tiết Đường thế nhưng lại ở đây giúp mình, trong não đột nhiên nhớ lại quang cảnh nơi ngõ hẻm nọ, chẳng lẽ Tiết Đường thích Tiết Hoàng Sanh thật sao?
Đường Dạ nhìn thoáng qua Tiết Đường, sau đó liếc nhìn Tiết Từ.

Tiết Từ bắt gặp ánh mắt kia liền căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo Tiết Đường ngồi xuống, quát khẽ: "Đường nhi, đừng nói hưu nói vượn nữa".
Tiết Đường mở tay Tiết Từ đang nắm lấy mình, căm hận nói: "Ta không nói hưu nói vượn, Diên muội chính miệng nói với ta".
Tiết Từ mặt lộ rõ vẻ xấu hổ cùng tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Đường, đối với hắn, muốn đánh muốn mắng lại không làm được, cảm giác bất đắc dĩ cực kỳ.
Trần Thành mặc kệ phụ tử nhà nọ gian nan thế nào, tiếp tục kể chuyện xưa của nàng: "Trừ bỏ đường muội của tại hạ, còn có một người có thể làm chứng".

Mọi người đều an tĩnh, chờ đợi chứng nhân tiếp theo của Trần Thành.
Trần Thành nhìn chung quanh dưới khán đài, ánh mắt rơi xuống trên mặt Ôn Tình, sau đó mới dời đến trên người Mạnh Nghị, chậm rãi nói: "Người đó đã may mắn thoát khỏi họa diệt môn của Hoa Sơn, Mạnh Nghị".

Những lời này vừa nói ra, cả hội trường như bị ném bom, âm thanh kinh dị không dứt bên tai, mọi người đều dựng thẳng sóng lưng, hướng nhìn chung quanh tìm kiếm Mạnh Nghị.
Mạnh Nghị từ từ đứng lên, nhìn không chớp mắt, thẳng tắp hướng người đi về bãi đá.

Nhìn thấy Mạnh Nghị, mọi người ở đây giật mình không ít, nhưng vui thì không có, lo lắng thì nhiều.

Liêu Diệu chính là kẻ kinh ngạc nhất, mở to hai mắt không cách nào tin nổi người kia chính là Mạnh Nghị, hắn nằm mơ cũng không ngờ đến Hoa Sơn vẫn còn một chân chứng sống.
Mạnh Nghị bước tới bãi đá, trước tiên hướng đến Phương Vô vái chào, sau đó hướng Trần Thành vái chào, xoay người xuống đài, mặt lộ vẻ bi thương không giấu được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại hạ Mạnh Nghị, là đệ tử phái Hoa Sơn, có lẽ do tại hạ phúc lớn mạng lớn, ông trời có mắt muốn ta đứng ra chứng minh hung thủ, vạch trần bọn xấu xa gian trá".


Ở dưới mọi người lại xì xào bàn tán, đang thảo luận xem hung thủ rốt cục là người nào, đương nhiên, chỉ là giả bộ không biết mà thôi.
"Đêm đó, tại hạ cùng với mấy sư huynh đệ vừa luyện công xong, chuẩn bị nghỉ tạm thì đột nhiên ngửi được một cỗ hương khí, tiếp theo liền cảm thấy có điểm mệt mỏi, thân thể dần dần mềm nhũn, ngay lúc này bên ngoài xông tới rất nhiều người bịt mặt, rút kiếm hướng trên người chúng ta mà chém, một phần vì đã thấm độc một phần lại vì đã thấm mệt do liên tục tiếp chiêu nên ta đã ngất xỉu, bọn hắn lại nghĩ ta đã chết, sau khi ta thanh tỉnh thì phát hiện sư huynh đệ đều bị giết, nhất thời ta mơ hồ nghe thấy: "Thuốc độc Đường Môn lần này chưa hiệu quả lắm,bọn hắn vẫn còn sức lực phản kháng, phí phần lớn công phu chúng ta thế này".

Nói xong còn không quên trừng trừng nhìn Đường Dạ, hận không thể lột da, róc xương, uống máu của hắn.
Đường Dạ chỉ lạnh lùng cười, hắn biết dược tính sẽ không để cho người khác có thể phản kháng nhiều như vậy, nhưng hắn lại không tưởng tượng ra được người được phái đi lại nói quá nhiều như thế.
Các môn phái quay đầu nhìn Đường Dạ, tâm tư rối loạn.
Phương Vô cũng cảm thấy khó dễ, Đường Dạ là thiếu chủ tổ chức, lợi ích của hắn cùng bản thân có quan hệ, nhưng trước mặt nhiều môn phái như vậy mà vẫn bao che, vũ lâm nhân sĩ sẽ cho là hắn bất công, như vậy rất bất lợi với thanh danh của Phương Vô.

Hắn gia nhập tổ chức kia bất quá chỉ vì muốn bảo trụ thanh danh của mình, nếu như vậy thì có bao che hay không đều ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, Phương Vô có điểm khó khăn.
Mạnh Nghị tiếp tục nói: "Không những vậy, đêm đó lúc tại hạ giao thủ cùng vài tên hắc y nhân, võ công của hắn chính là võ công của Hành Sơn".

Lời này vừa ra càng làm cho người khác kinh ngạc không thôi.

Liêu Diệu "loảng xoảng" trong đầu, đứng như trời trồng, hắn không nghĩ tới đối phương đột nhiên hướng mũi nhọn về phía mình.

Trần Thành trong lòng cười đắc ý, vì bản thân vừa bịa ra chuyện khiến mình rất hài lòng, dám chọc giận ta, ta sẽ đào cho ngươi mấy cái hố, cho ngươi không đứng dậy nổi.
Liêu Diệu vừa định mở miệng phản bác, liền bị Mạnh Nghị cướp lời: "Tối hôm qua Tuyết Tình cô nương do nhận thiệp mời từ Hành Sơn mà thân trúng kịch độc của Đường Môn, hai chuyện này rõ ràng có quan hệ, không lẽ lại là trùng hợp sao?".

Mạnh Nghị vừa nói ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm Liêu Diệu.
Liêu Diệu trong lòng hốt hoảng không dứt, trán chảy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng giải thích: "Mạnh thiếu hiệp hiểu lầm, Hành Sơn cùng Hoa Sơn từ trước đến nay giao tình không nhỏ, như thế nào lại giết hại Hoa Sơn, ngươi không nên nghe lời tiểu nhân gièm pha...".

Lời còn chưa nói xong, đệ tử Bích Hải cung đột nhiên đứng cả dậy rút kiếm ra, mắt nhìn chằm chằm vào Liêu Diệu.

Liêu Diệu lần này có điểm hoảng loạn, lời định nói đều nuốt cả xuống, đảo mắt chăm chú vào Đường Dạ, hi vọng hắn có thể giúp đỡ nhưng trong lòng lại nghĩ, Đường Dạ còn khó bảo toàn bản thân, sao lại giúp hắn.


Ngay sau đó, hắn tiếp tục nhìn Phương Vô cầu sự giúp đỡ, ai ngờ Phương Vô vì tự bảo vệ mình cũng không muốn nhìn hắn.

Trong lòng liền biết sự tình không thể cứu vãn, cân não nhanh chóng muốn tìm lí do thoái thác, lời chưa kịp nói lại bị Trần Thành đoạt trước.
Trần Thành trong lòng đắc ý, trên mặt lại cố giả bộ giận dữ, nhìn Liêu Diệu: "Còn nữa, lúc Tuyết Tình trúng độc sau khi nhận thiệp mời của ngươi, ta liền đến tiệm thuốc trong Hoành Sơn tìm thuốc giải nào ngờ toàn bộ tiệm thuốc đều nói có người mua hết toàn bộ giải dược, theo một điếm lão bản nói thì là do người phái Hành Sơn mua đi, bất đắc dĩ tại hạ mới tìm Hành Sơn phái để xin thuốc, ai biết ở đó lại đặt bẫy, dẫn tại hạ đến một ngôi nhà gỗ phía sau núi, để tại hạ đi vào trong liền bỏ thuốc độc, khiến tại hạ trúng độc, may mắn trong người tại hạ có Ngưng Hương hoàn của Bích Hải cung, tạm thời áp chế được độc tính, miễn được cái chết.

Chuyện này, thực sự là do Liêu chưởng môn sao? Ngươi đừng nói lời tại hạ là giả, chuyện này chính xác là do ngươi, vật chứng còn đó, toàn bộ đệ tử Bích Hải cung ở đây có thể chứng minh".
Lúc này, đệ tử Bích Hải cung đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, trừng mắt nhìn chằm chằm Liêu Diệu.

Tất cả chuyện này, Trần Thành trước đó đã an bài sẵn, chính là tạo áp lực cho Liêu Diệu.
Thấy tình cảnh này, Liêu Diệu trong lòng không hoảng không được, vội vã vì chính mình biện giải: "Ngươi nói dối,...ta căn bản không phái ai đi mua thuốc, ta chỉ giúp cư dân Hành Sơn buôn bán vậy thôi...".

Lời vừa nói ra hắn vừa biết mình nói bậy, mở to mắt đứng như trời trồng.

Trần Thành không nhịn được khóe miệng giơ lên, trong mắt mỉm cười nhìn hắn.

Phương Vô thầm than một mạch, thầm mắng: Đúng là một tên ngu.

Đường Dạ mặt không biến sắc nhìn hắn, đột nhiên đứng lên, bỏ ra ngoài.
-----------------------------------------------
Xin chào, lâu quá không gặp mọi người huhu ~ ʕT﹏Tʔ
Chợt nhớ ed ủ bộ này đã hơn 1 năm rồi đó mọi người (´Д') Đến ed còn phục độ lười của bản thân (´.o﹏o。')
Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là do lười đâu ( ⋅ ̯⋅ ) Là do ed năm nay cuối cấp nên thời gian không nhiều, mà đã hứa là không drop thì chắc chắn là không drop đâu, chỉ là lâu lâu tranh thủ thời gian mới ngồi edit được nên mong mọi người thông cảm cho, nhân dịp được nghỉ Tết nên mình sẽ tranh thủ up chương đều đều mấy ngày này, mọi người nhớ vote ủng hộ tui hihi (〃^▃^〃)
Năm mới chúc mọi người có nhiều sức khoẻ, vui vẻ, hạnh phúc ahh
(๑ˇεˇ๑)•*¨*•.¸¸♪.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui