"Ngươi thật sự muốn đi?".
Lôi Chấn nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang có chuyển biến tốt đẹp của Trần Thành, có điểm lo lắng liệu hắn có thể ứng phó được tình huống ở đại hội hay không.
Trần Thành kiên định gật gật đầu, đại hội lần này, nàng nhất định phải đi.
Lục Trúc lập tức chen vào một câu: "Ta cũng phải đi".
"Ngươi cùng Đường cô nương ở lại trông chừng Tuyết Tình".
Trần Thành không muốn Tuyết Tình tiếp tục xảy ra chuyện.
Lục Trúc có điểm khó xử, quay đầu liếc mắt nhìn Tuyết Tình, lại nhìn thoáng qua Tiết Tử Diên, cuối cùng vẫn gật đầu, tuy rằng nàng rất muốn đi hỗ trợ, nhưng tánh mạng Nhị sư tỷ phi thường trọng yếu.
Trần Thành, Ôn Tình, cùng với Mạnh Nghị ba người xen lẫn vào đội ngũ nữ đệ tử Bích Hải cung, tuy rằng toàn bộ đều là sắc trắng, nhưng ba nười nam sinh giả dạng ở giữa một đám nữ tử vẫn có chút lộ liễu.
Ba người đi theo chúng đệ tử Bích Hải cung vào hội trường luyện võ phía sau Hành Sơn phái.
Vừa bước vào liền nhìn khắp tứ phía, chung quanh có 2 bức tường bao vây, trong hội trường có một cái trượng cao, đường kính ước chừng năm thước nằm giữa bãi đá.
Xung quanh bãi đá, đặt rất nhiều ghế, mỗi hai ghế nhựa lại đặt giữa một bàn trà nhỏ, cứ như vậy mà chỉnh tề.
Mặc dù như thế, cả hội trường bài trí không có địa điểm nào là chủ yếu hay thứ yếu, các môn phái có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi yêu thích.
Trần Thành đi đến cũng là lúc hội trường đã ngồi đầy người, tiếng người cùng tiếng động xôn xao, các môn phái đều hàn huyên, hòa khí hòa thuận vui vẻ, một cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Ba người Trần Thành các nàng chọn vị trí gần cửa ngồi xuống sau khi không tìm được vị trí tốt hơn, bắt đầu lưu ý các môn phái khác.
Đối với những môn phái này, Trần Thành cũng hiểu đôi chút, vì thế ngồi bên cạnh Ôn Tình tiện lợi làm xướng ngôn viên, hướng nàng giới thiệu các môn phái.
Đầu tiên giới thiệu môn phái ngồi đối diện phía bên trái, đặc biệt lưu ý trung niên đại hán ngồi ở giữa, lông mi giơ lên, đôi mắt nhỏ, mũi cao thẳng, môi dày rộng, thân thể tráng cường, một bộ dáng luôn tươi cười, Trần Thành liền cảm thấy đây là loại người mười phần gian trá tiểu nhân, nếu diễn trên TV cũng không cần phải hóa trang.
Bên trái Hành Sơn là Bắc Thiếu Lâm, Phương Vô lão tăng tử hai tay tạo thành hình chữ thập ngồi ở giữa, đang cùng Liêu Diệu đàm thoại gì đó.
Phía bên phải Hành Sơn chính là Hằng Sơn phái, chỉ toàn là nữ đạo sĩ, người đứng đầu là nữ đạo sĩ kia ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, tay cầm phất trần (*), vẻ mặt lặng im, không cùng kẻ nào nói chuyện, giống như đưa thân thể vào không gian không người.
Phía bên phải của Hằng Sơn lần lượt là Thái Sơn, Tung Sơn, hai chưởng môn đã xì xào bàn tán, diễn cảm vô cùng thoải mái khoái trá.
(*): Dạng cây gỗ có gắn chùm lông dài ở một đầu.
Đường Dạ cùng Đường Môn lại ngồi ở bãi đá bên kia, cách rất xa ở đây.
Chỉ chốc lát, Lôi Chấn cùng hơn mười danh đệ tử Cái Bang cũng xuất hiện tại cửa, nhìn chung quanh một vòng liền bắt gặp Trần Thành, nhanh chóng bước đến ngồi bên cạnh.
Đợi hội trường an tọa đầy người, tiếng chiêng trống rốt cục vang lên, đập vang mạnh mẽ, vang đến tận trời, truyền khắp tứ phương, còn mang theo một ít chính khí hạo nhiên.
Tiếng chiêng trống qua đi, kia Liêu Diệu đứng lên, tiêu sái phủi vạt áo xuống, đi tới giữa thạch đài, hai tay ôm quyền, dùng thanh âm to nói: "Liêu mỗ đại diện tam kiếm phái, cảm tạ các vị võ lâm bằng hữu tham gia nghị sự đại hội lần này, ta nghĩ các vị chắc đã đều nghe nói qua thảm sự diệt môn của Hoa Sơn phái, tứ kiếm phái chúng ta đồng khí liên chi, tổ chức đại hội lần này chính là cùng bàn làm sao giúp Hoa Sơn lấy lại công đạo, lấy lại chính khí võ lâm, nhưng chỉ bằng lực lượng của tứ kiếm phái là không đủ, chính khí võ lâm cần mọi người cùng nhau giúp sức, chỉ cần chúng ta chung lưng đấu tranh, diệt trừ ngoại đạo tà ma, gian trá đồ đệ, võ lâm chúng ta mới có thể trường tồn, mới có thể thái bình vô sự".
Lời này mang theo biết bao nhiêu chính nghĩa, không khỏi khiến các vũ lâm nhân sĩ vỗ tay khen hay, nhưng Trần Thành đã nổi da gà cả một thân.
Chời đợi tiếng vỗ tay nhỏ dần, khôi phục một mảnh im lặng, Liêu Diệu nói tiếp: "Trên thế gian có thể có người trong một đêm tiêu diệt phái Hoa Sơn, võ công người đó tất nhiên là không nhỏ, cũng không biết là kẻ nào gây nên, không biết mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là môn phái nào, cách ra tay âm hiểm, tàn nhẫn, bụng dạ khó lường, vì gìn giữ thái bình võ lâm, chúng ta cần liên thủ đối kháng, vạch trần âm mưu của bọn hắn, làm tan rã thế lực và làm chúng biến mất khỏi võ lâm, không những giúp Hoa Sơn lấy lại công đạo, còn giúp võ lâm bình yên".
Dứt lời, lại một tràng vỗ tay vang lên, lại một tràng tán thưởng xì xào.
Liêu Diệu nói thêm: "Ta cùng các chưởng môn Thái Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn đã bàn qua, chúng ta sẽ đề cử một người đức cao vọng trọng, dẫn dắt tứ nhạc kiếm phái, liên thủ đối địch, chúng ta không dám tham vọng quá đáng rằng toàn bộ bằng hữu võ lâm gia nhập với chúng ta, nhưng xin mọi người ở đây chứng kiến, hi vọng từ nay về sau chúng ta có thể gắn bó cùng tồn tại, hiệp trợ, giải vây khó khăn, cùng nhau gìn giữ võ lâm".
Tiếng khen ngợi vang vọng cả quảng trường, thật lâu cũng không bị đánh tan.
Liêu Diệu nhìn thấy mọi người phản ánh, vui mừng nhướng mày, diễn cảm vô cùng đắc ý, lại nói tiếp: "Các vị cũng biết Nam - Bắc Thiếu Lâm được xem là võ lâm song trụ, hai vị phương trượng đều là đắc đạo cao tăng, vô luận là nhân phẩm, võ hay đức đều là cao thượng, mọi người ai nấy đều biết rõ, mong hai vị phương trượng giúp cho chúng ta chủ trì chính nghĩa công đạo, hai vị đều là người đắc đạo, ít khi liên quan đến việc thế nhân, chúng ta chỉ mong Bắc Thiếu Lâm Phương Vô đại sư dẫn dắt, giữ gìn chính nghĩ, mọi người có gì dị nghị?".
Liêu Diệu vẫn nhìn tứ phía, bình tĩnh, yên lặng chờ mọi người phản ánh, bộ mặt như cũ vẻ đắc ý, giống như đã tính trước kỹ càng, cũng không lo lắng có quá nhiều thanh âm phản đối.
Đợi hồi lâu, trong đám người kia có người hô: "Hải Vương phái chúng ta tán thành".
Lại có người tiếp nối: "Liêu Vân phái tán thành", "Ý Gia phái tán thành", "Minh Cát phái tán thành",...Thanh âm tán thành ngày càng nhiều, nhưng phần lớn đều là tiểu phái, chờ đợi thanh âm tán thành của mọi người ngừng, Nam Thiếu Lâm mới chịu lên tiếng, thanh âm trầm ổn: "A Di Đà Phật, Nam Thiếu Lâm cũng không có ý kiến gì khác".
Tiếp theo, Long Đức Giáo cũng nói: "Đối với đại nghĩa mà nói, Long Đức Giáo hết mực ủng hộ".
Mấy đại môn phái đều tán thành, chỉ riêng Cái Bang không hề hé răng, thế lực Cái Bang lớn như thế, bọn họ tất nhiên hi vọng được sự ủng hộ.
Liêu Diệu hướng Cái Bang vái chào, lễ phép hỏi han: "Lôi lão bang chủ, không biết ý của Cái Bang thế nào?".
Lôi Chấn haha cười, cố giả bộ vui vẻ, ngượng ngùng nói: "Ngượng ngùng, ngượng ngùng.
Lão đầu ta chỉ muốn ngủ nên nhất thời không có phản ánh, đề nghị này rất tốt, phi thường tốt, vì giữ gìn thanh bình cùng chính nghĩa cho võ lâm, lão kêu hoa ta sao không đồng ý được? Còn nữa, Phương Vô đại sư đức cao vọng trọng, chắc chắn vì võ lâm chủ trì công đạo, tất nhiên là chuyện tốt".
Nói xong lại haha cười.
Nhìn thấy Cái Bang tán thành, Liêu Diệu vui vẻ không thôi, ý cười trên mặt lại tăng thêm vài phần.
Đắc ý nói: "Vậy thì chúng ta xin thỉnh Phương Vô đại sư nói vài lời".
Dưới đài lại một trận hoan hô tán thành.
Phương Vô chậm rãi đứng lên, hai tay tạo thành hình chữ thập hướng các phương hành lễ, sau đó bước lên bãi đá.
Đứng vững, hai tay lại tạo thành chữ thập thi lễ: "A Di Đà Phật", chậm rãi nói: "Nhận được sự tôn trọng của các vị võ lâm, lão nạp nhất định sẽ cố gắng hết khả năng, giữ gìn võ lâm chính khí, cũng như nhất định giúp cho Hoa Sơn lấy lại công đạo".
Trần Thành đợi nửa ngày, nghe xong nhiều thứ vô nghĩa như vậy chính là đợi giờ khắc này, chờ Phương Vô nói xong, lập tức vận chuyển chân khí trong cơ thể, để mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng: "Phương Vô đại sư đức cao vọng trọng, tất nhiên sẽ giúp cho võ lâm hủy diệt ô khí gian trá ác độc, tại hạ trong lòng luôn kính trọng Phương Vô đại sư, cho nên tại hạ muốn đại sư chủ trì một phen công đạo, giúp tại hạ không còn bị đuổi giết nữa".
Nói xong, chậm rãi đứng lên, mắt sáng như đuốc, thẳng tắp nhìn Phương Vô.
Trần Thành vừa đứng lên, ngoại trừ Bích Hải cung cùng Cái Bang, toàn bộ người ở đây đều cả kinh, lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm Trần Thành.
Liêu Diệu kia nhìn thấy Trần Thành trong đám người Bích Hải cung, trong lòng khiếp sợ không nhỏ, sắc mặt có chút biến cố nhưng vẫn có che đậy nhìn Trần Thành.
Phương Vô đại sư trong lòng cũng kinh ngạc không nhỏ, nhưng lại che dấu rất tốt, mặt không có chút biến hóa, như trước lễ phép một tiếng "A Di Đà Phật", hiền lành nhìn Trần Thành nói: "Không biết thí chủ có gì oan ức, có thể nói nghe một chút, nếu quả thật trái với nghĩa cử Võ lâm, không chỉ có lão nạp mà tất cả bằng hữu võ lâm ở đây đều vì ngươi làm chủ".
Trần Thành sải bước lên đài, đột nhiên quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, bi thanh nói: "Tại hạ là Tiết Hoàng Sanh của Tiết gia trang...".
Nghe được danh này, tất cả đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là nhị thúc Tiết Từ, Tiết Đường, Đường Dạ, Liêu Diệu kia.
Tiết Đường lại mừng rỡ, còn muốn chạy vội lên ôm Trần Thành.
Lôi Chấn cũng kinh dị không thôi, nguyên lai tiểu tử này là Thiếu chủ Tiết gia trang sao, thế sao hắn lại đi cùng đệ tử Bích Hải cung, nhưng mà hắn là đồ đệ Ngô lão đầu mà? Khi nào thì quen thuộc với Bích Hải cung? Nếu Ngô lão đầu mà biết nhất định là tức chết.
Nghĩ đến vẻ mặt thở hổn hển của Ngô Vọng Trung, trong lòng mừng rỡ vô cùng, mặt mang nét cười cười giống như Ngô Vọng Trung ở trước mặt hắn hoa chân múa tay vui sướng.
Trần Thành cũng không để ý mọi người kinh ngạc thế nào, thanh âm tiếp tục phiêu đãng: "Mấy tháng trước, tại hạ bị người ám sát, tuy rằng nhặt được mạng về, nhưng trí nhớ lại mất hết.
Thật vất vả trở về trang, rồi lại bị hắc y nhân ám sát, tại hạ may mắn có phúc lớn mạng lớn, cũng chưa bị kiếm kia làm mất mạng, bọn họ ám sát không thành, liền phái người hạ độc, tại hạ uống một chung rượu độc, đích xác đã tới Quỷ Môn quan một chuyến, nhưng may mắn được sư phó không tin chuyện tại hạ chết, nửa đêm mở trộm quan tài, mới cứu tại hạ một mạng...".
Nghe Trần Thành kể chuyện xưa, Ôn Tình mặt vô diễn cảm, tâm vô ý tưởng, cảm giác như không nghe gì, Lôi Chấn lại tưởng là việc thật, trong lòng thô tục mắng nhiết.
Phương Vô đại sư lại sợ hãi không thôi, thầm than người này quả nhiên mạng rất lớn, nhiều lần bị ám sát như vậy cũng chưa chết, nhưng đồng thời cũng khủng hoảng, bởi vì người trước mắt này có thể nắm trong tay danh sách đó, người này chưa bị trừ diệt, mạng mình cũng khó giữ, nghĩ vậy nhưng bên ngoài lại giả vờ thương cảm, từ ái đưa tay nâng Trần Thành quỳ xuống đất đứng dậy, tiếp tục giả vờ một tiếng ai thán.
Liêu Diệu nghe đến đây, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc còn mang thập phần sát ý, đồng thời thầm mắng thủ hạ đúng là bọn vô năng, giết đến vài lần cũng không đem được hắn xuống Diêm Vương.
Đường Dạ mặt mang nét cười lạnh, hắn biết nếu bản thân còn khinh địch thì chỉ còn con đường chết.
Trần Thành làm sao không biết ở đây có bao nhiêu kẻ muốn giết mình, nhưng nàng nhất định phải nói ra, nàng cũng muốn biết xem Phương Vô làm sao giúp mình chủ trì công đạo, vì thế lại vội vàng nói thêm: "Tại hạ cũng không biết vì sao cứ liên tục bị người sát hại, mấy tháng trước cũng xuống Quỷ Môn quan một lần, sau đó mất đi trí nhớ, vốn thầm nghĩ từ đó trợ giúp phụ thân xử lý việc nhà, không muốn lo chuyện võ lâm nữa, nào ngờ những người đó cũng không chịu buông tha cho tại hạ tiêu dao sống qua ngày".
Trần Thành đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt cầu xin nhìn Phương Vô, thành khẩn nói: "Đại sư là đắc đạo cao tăng, cầu đại sư giúp tại hạ chủ trì công đạo, không còn bị người hạ sát nữa".
Trần Thành cố ý nói mình mất trí nhớ, nói rằng mình không muốn lo chuyện võ lâm cốt để lòng Phương Vô an tâm.
Tiếp tục vẻ mặt khẩn cầu Phương Vô giúp nàng lấy lại công đạo, để Phương Vô nghĩ rằng hiện tại nàng cái gì cũng không nhớ rõ, bằng không giờ phút này nếu nàng có chết, không chừng có thể là do vị "đức cao vọng trọng" này gây ra cũng nên.
Phương Vô lại một tiếng "A Di Đà Phật", chậm rãi nói: "Tiết thiếu hiệp cùng lão nạp có duyên gặp nhau một lần, nhưng nhìn diện mạo của các hạ, hình như lão nạp chưa từng gặp qua!".
Thì ra vậy, Phương Vô không tin tưởng người trước mắt là Tiết Hoàng Sanh, nghe được lời này, xung quanh cũng bắt đầu xôn xao lên.
Trần Thành giơ tay lên, đem mặt nạ bỏ đi, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ tuấn tú.
Động tác vừa dừng, để lại mọi người một tràng ồ lên, quả thực chính là thiếu chủ Tiết gia trang Tiết Hoàng Sanh, không ngờ Tiết Hoàng Sanh thế nhưng lại có dung nhan đến nữ nhân cũng phải ganh tị, Mạnh Nghị cũng há hốc mồm, nguyên lai ân công lại tuấn mỹ đến vậy, chẳng trách Ôn Tình cô nương chung tình với hắn, nhưng tiếc hắn lại nông cạn không nhận ra được tình cảm của Ôn Tình cô nương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...