Được Lôi Chấn cho phép, Trần Thành một thân kích động, vội vàng đem toàn bộ tin tức mình thám thính được nói ra.
Mặt Lôi Chấn có biểu tình biến hóa vô cùng phong phú, chờ khi Trần Thành nói xong Lôi Chấn nhảy dựng lên mắng: "Gia gia của ngươi(*), tên họ Liêu kia cũng không phải kẻ đơn giản, đường đường là người xuất gia nhập đạo thế nhưng lại cấu kết làm việc bại hoại, gia gia của ngươi, cái gì mà tứ đại giai không, là một lão già xuất gia làm chuyện thương thiên hại lý thì có".
Vừa mắng vừa không ngừng đi tới đi lui trong miếu, cả người tản ra tức giận.
(*): Đại khái là một câu chửi bậy, dịch sát nghĩa sẽ mất hay nên mình giữ nguyên Hán Việt.
Trần Thành thấy đã đúng thời cơ, lại lập tức châm dầu vào lửa: "Tiền bối, trước mắt tam đại môn phái trong võ lâm đều đã quy thuận, lão nhân ngài cũng không thể làm tội nhân thiên cổ được đâu! Chúng ta có chết cũng phải chết có tôn nghiêm, bằng không sau này không còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông".
Lôi Chấn liên tục gật đầu, không ngớt lời đáp: "Nói rất đúng, nói rất đúng, gia gia của hắn, ngày mai chính là đại hội, trước tiên chúng ta nên làm thế nào cho phải đây".
Câu hỏi này cũng đã khiến cho Trần Thành bất đắc dĩ.
Đúng vậy! Ngày mai chính là đại hội, nếu không thu thập được chứng cứ chứng minh Phương Vô của Bắc Thiếu Lâm có tội thì không thể ngăn cản Phương Vô làm chủ Tứ Nhạc được.
Lôi Chấn trong miếu suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước lại: "Trước mắt, chúng ta vẫn không nên cùng bọn họ trở mặt, tam đại kiếm phái đều gia nhập bọn họ thì thế lực đã không thể xem thường, hơn nữa chúng ta đang ở thế đơn thân độc mã, nếu mạo muội đem sự thật nói ra thì chẳng những người khác không tin, trái lại sẽ bị nói là kẻ vu tội, như vậy không có chút tác dụng nào mà còn đả thảo kinh xà, để bọn hắn có thế phản công, đến lúc đó chúng ta còn tìm không ra chứng cứ chắc chắn càng bị bọn họ làm khó dễ".
Trần Thành gật gật đầu, cảm thấy lời nói vô cùng hữu lý, bây giờ chẳng khác nào đang ngồi trên lưng cọp, nếu bọn hắn thuyết phục được tam đại kiếm phái thì khẳng định thế lực càng mạnh hơn.
Trần Thành mang trong lòng lo lắng hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta có nên đi không? Làm cho kế hoạch bọn họ không thể thực hiện được, nếu lỡ tam phái còn lại gia nhập bọn họ, thế lực sẽ càng cường đại"
Lôi Chấn ngưng mi trầm tư: "Ngươi làm sao biết tam đại kiếm phái sẽ toàn bộ gia nhập tổ chức? Còn nữa, coi như bọn hắn nhường cái tên đầu bóng lưỡng Phương Vô làm chủ, cũng sẽ không thể nhanh như vậy được lòng tất cả, tất nhiên vẫn có kẻ phản đối, có chết cũng không gia nhập, nếu là hạng người nhát gan thì coi như lần này không có đại hội bọn họ cũng sẽ sớm khuất phục chẳng phải sao?.
Nghe được lời này, ba người ở đây cùng gật gật đầu.
Trần Thành lại hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta không làm gì cả sao?".
Lôi Chấn phiền não dùng sức gãi gãi ót: "Ngày mai còn có thể làm được gì chứ, chúng ta chứng cớ gì đều không có, nói cái gì cũng trở thành bất lợi".
Trần Thành có điểm không cam lòng, nhưng Lôi Chấn nói không phải không có lý, trong lòng vô cùng thất vọng, đột nhiên Trần Thành lại nhớ tới Mạnh Nghị, vui vẻ nói: "Đúng rồi tiền bối, đệ tử Hoa Sơn chưa chết, hắn được chúng ta cứu, hắn có thể làm chứng đám hắc y nhân công giết Hoa Sơn có vài tên sử dụng công phu của Hành Sơn".
Lôi Chân cả kinh hỏi: "Đệ tử Hoa Sơn vẫn còn sống?".
Trần Thành gật gật đầu.
Lôi Chấn liền vui vẻ nói: "Hắn ở đâu? Mau dẫn ta đi xem".
Trần Thành trả lời: "Hắn hiện tại được chúng ta an bài trong thành, tạm thời rất an toàn, thỉnh tiền bối an tâm".
Lôi Chấn lôi kéo tay Trần Thành chạy ra khỏi miếu, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi nhanh lên đi nhanh lên, mang ta đi nhìn xem".
Chỉ chốc lát, bốn người liền xuất hiện ở hậu viện Khách Nguyên điếm, Trần Thành gõ cửa phòng Mạnh Nghị, rất nhanh cửa liền mở, Mạnh Nghị vui vẻ kêu: "Trần công tử".
Bởi vì bây giờ Ôn Tình đang là một nho sinh, Mạnh Nghị muốn chào hỏi cũng phải ẩn nhẩn.
Lôi Chấn vừa thấy Mạnh Nghị, kinh hỉ nói: "Ngươi là con trai Mạnh Tuyệt?".
Mạnh Nghị đúng là nhi tử của Hoa Sơn chưởng môn.
Mạnh Nghị nhận ra người này là bang chủ Cái Bang - Lôi Chấn, nhanh chóng cung kính trả lời: "Vãn bối kính chào Lôi tiền bối, tiên phụ (*) đúng là Mạnh Tuyệt".
Nghĩ đến phụ thân, Mạnh Nghị trong lòng lại thương tâm cùng thống hận.
(*): Người cha đã qua đời nhưng gọi theo cách kính trọng.
Lôi Chấn vừa buồn vừa vui, kích động nói: "Được, được, Mạnh lão đệ vẫn còn hậu tôn, được, được".
Mạnh Nghĩ cũng kích động ôm quyền, hai gối quỳ xuống đất: "Cầu tiền bối thay vãn bối làm chủ".
Lôi Chấn nhanh chóng nâng hắn dậy: "Đứng dậy đi, tên kia là loại người không bằng cầm thú, lão tử ta xem thường nhất chính là loại người vô sỉ như vẩy, tất nhiên sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo"
Mạnh Nghị cảm động lưu lại nước mắt, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối".
Trần Thành hỏi Lôi Chấn: "Tiền bối, ngươi nói xem nếu chúng ta để Mạnh Nghị làm chứng, phần thắng bao nhiêu?".
Lôi Chấn trầm tư, hỏi Mạnh Nghị: "Ngươi có bằng lòng làm chứng vạch tội không?".
Mạnh Nghị nhanh chóng gật gật đầu: "Điều đó là đương nhiên, chỉ cần có thể báo được thù, cho ta làm gì ta cũng nguyện ý".
Lôi Chấn dạo bước trong phòng, trầm ngâm nói: "Chỉ sợ đến lúc đó tên họ Liêu lại nói cả thiên hạ ai cũng biết chiêu thức của bọn hắn, nói có kẻ cố ý giá họa cho Hành Sơn, đem trách nhiệm chối bỏ không còn một mảnh".
Trần Thành tuy rằng hiểu lời của Lôi Chấn hoàn toàn có lý, phần lớn Liêu Diệu sẽ chối bỏ nhưng nàng chính là không cam lòng, vì thế lên tiếng: "Cho dù là một tia hi vọng, chúng ta cũng không nên buông tha, nếu mất đi cơ hội này chúng ta sẽ như thế mà bó tay, cái gì cũng không thể làm được nữa".
Nhìn Trần Thành có chút không bình tĩnh, Ôn Tình ở phía say khẽ chạm vào tay Trần Thành, Trần Thành quay đầu nhìn nàng chỉ thấy nàng nhẹ lắc đầu, Trần Thành thầm than thở, nhưng trong lòng vẫn không muốn buông tha cơ hội lần này.
Mạnh Nghị lôi kéo ống tay áo của Lôi Chấn: "Tiền bối, ta thấy Trần công tử nói rất đúng, cho dù là cơ hội một phần vạn đi nữa ta cũng nên thử".
Nghe cả Trần Thành cùng Mạnh Nghị đều nói như vậy, Lôi Chấn nhíu mày, trong lòng xảy ra đấu tranh.
Trong đầu Trần Thành đột nhiên nảy ra ý tưởng, vì thế nói ra ý kiến của mình cho mọi người biết.
Ôn Tình là người đầu tiên tán thành, nàng biết nếu lần này không làm, Trần Thành sẽ không cam lòng, càng sẽ lo lắng, bởi vì bọn họ đã chú ý đến Tiết gia trang, nếu lần này kế hoạch bọn họ thuận lợi, Tiết gia trang rất nhanh sẽ rơi vào khốn cảnh.
Tuyết Tình thì lo lắng, nàng sợ Trần Thành đem chính mình vào nguy hiểm.
Lôi Chấn trầm tư một lúc sau vẫn là đáp ứng Trần Thành.
Năm người bắt đầu trao đổi cụ thể tình huống, với kế sách ứng phó, thẳng đến khi mặt trời lặn thì Vương Đan Vũ lên gõ cửa phòng.
Trần Thành mở cửa nhìn Vương Đan Vũ, hỏi: "Vương thúc, có phải có tin tức gì không?".
Vương Đan Vũ đưa mắt nhìn Tuyết Tình: "Thiếu chủ, vừa rồi người của Hành Sơn đem đến cho Tuyết Tình cô nương"
Vương Đan Vũ lại nói: "Bọn họ có nói rằng thỉnh Bích Hải cung ngày mai dự đại hội, bảo ta phải tận tay giao cho Tuyết Tình cô nương".
Nói xong liền đưa phong thư ghi hai chữ thiệp mời trao cho Tuyết Tình.
Tuyết Tình nghi hoặc nhìn phong thư kia, đưa tay nhận lấy, đột nhiên Lôi Chấn nói: "Như vậy càng tốt, các ngươi có thể danh chính ngôn thuận đi vào đại hội, không cần phải giả mạo".
Trần Thành nghĩ mãi không thông: "Hành Sơn hẳn là phải sợ chúng ta tham gia mới đúng a! Chẳng lẽ bọn hắn không lo rằng chúng ta sẽ quấy rối?".
Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào thiệp mời trong tay Tuyết Tình, cảm thấy có điểm kỳ quái.
Mắt Lôi Chấn đổi tới đổi lui, một lúc sau hai tay vung ra, một bộ dạng chết thì chết: "Mặc kệ mặc kệ, phỏng chừng bọn hắn cảm thấy tất cả môn phái nên được mời đến, không mời Bích Hải cung cũng không hợp tình thế nên mới phát thiệp mời! Ngươi mau mở ra xem".
Mọi người nghe Lôi Chấn nói thế, cảm thấy có chút đạo lý.
Tuyết Tình tay trái cầm lấy phong thư, tay phải bắt đầu xé phong thư, sau đó lấy ra một tờ giấy gấp màu đỏ, mở ra thiệp mời, bề mặt được dùng nguyên liệu màu vàng để viết: Xin mời chúng đệ tử Bích Hải cung tham gia nghị sự đại hội của Tứ Nhạc kiếm phái, bên dưới góc phải có đề tên: Hành Sơn phái.
Xem xong, Tuyết Tình hai tay đóng lại, chuẩn bị đem thiệp mời thu vào lòng, ai ngờ hai ngón tay Tuyết Tình cấp tốc biến thành màu đen, tất cả mọi người đều kinh hoảng, giống như bị lôi điện bổ trúng, chấn động hốt hoảng cùng hô to: "Có độc, thiệp mời kia có độc".
Tuyết Tình vội vàng đem thiệp mời ném xuống, nhưng độc đã tràn rất nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng thì cả bàn tay đã đen một mảnh.
Ôn Tình thấy vậy liền nhanh chóng chắn trước mặt Tuyết Tình điểm đại yếu huyệt ngăn ngừa độc tố chảy vào lục phủ ngũ tạng.
Huyệt đạo bị đóng, Tuyết Tình chậm rãi ngất đi, Ôn Tình đưa tay nắm lấy eo Tuyết Tình thuận thế ôm ngang nàng lên, đưa đến giường, Trần Thành nhanh chóng đi đến, lo lắng hỏi han.
Ôn Tình xem thử mạch đập, kiểm tra thương thế.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh dị thường, mọi người khẩn trương nhìn lên tay của Ôn Tình đang để trên cổ tay Tuyết Tình, ai cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua đi, đôi mi Ôn Tình khẽ nhíu, mọi người lại càng lo lắng, trong phòng đột nhiên có vẻ áp lực, có dũng khí làm cho người ta chết ngạt.
Ôn Tình rốt cục cũng rút tay ra khỏi cổ tay Tuyết Tình, Trần Thành nhanh chóng hỏi: "Như thế nào?".
Ôn Tình nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng lại ngơ ngác thâm thúy, giống như là trầm tư điều gì.
Tất cả mọi người đều đang chờ kết luận từ Ôn Tình, tâm tình như đang lao xuống dốc.
Một giây lại một giây trôi qua...
"Độc này, ta tạm thời không biết gọi là gì, ta đã đọc qua rất nhiều sách thuốc như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua".
Ôn Tình liều mạng lục tung trí nhớ nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể kết luận như vậy.
Kết luận này đối với mọi người mà nói chính là chuyện kinh thiên động địa không thể nghi ngờ, mọi người đều hiểu rõ, kết luận này có ý tứ gì.
Chấn động chưa dứt thì Ôn Tình quay sang nói với Trần Thành: "Ta trước hết giúp nàng bứt độc, có thể bức ra bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta viết cho ngươi đơn thuốc, ngươi mau đi lấy thuốc trước đã, tạm thời cứ ngăn không cho độc tố tiến vào lục phủ ngũ tạng rồi tiếp tục nghĩ biện pháp".
Trần Thành nhanh chóng gật đầu.
Ôn Tình bật người viết tên các loại thuốc, sau đó đem đơn thuốc đưa cho Trần Thành, hai mắt chăm chú nhìn hắn, đơn giản nói: "Phải nhanh chóng".
Trần Thành gật gật đầu, tiếp nhận đơn thuốc, quát lên: "Vương thúc, chúng ta đi".
Hai người liền xông ra ngoài.
Ôn Tình dời mắt nhìn Lôi Chấn, nhẹ nói: "Trong lúc này ta không hi vọng có ai quấy rầy".
Lôi Chấn gật gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta ở bên ngoài giúp ngươi canh chừng, ngay cả ruồi bọ cũng không thể dẫn dụ đến một con".
Nói xong liền đưa tay kéo Mạnh Nghị ra khỏi phòng, thuận tay đem cửa phòng đóng chặt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...