Ngày hôm sau, Đường Mịch thật sự đi đến Thiên Nhất để tìm Lục Trúc, Lục Trúc thừa cơ hội liền mời nàng đi chèo thuyền ở bờ hồ, lần này không chỉ đem Đường Mịch đi dạo không thôi, mà còn để tìm tin tức.
Thì ra Đường Dạ năm 6 tuổi lén ra khỏi U Cốc chơi, gặp một gã có chòm râu dê, thoạt nhìn là một nam tử trung niên, người kia thấy Đường Dạ võ học thiên phú, vả lại bộ dạng lại đáng yêu, liền gửi thư đến Đường Môn, còn mình đem Đường Dạ thu nhận làm đệ tử.
Trước năm 16 tuổi, Đường Dạ ít khi quay lại Đường Môn, thời gian đa phần đều đi theo bên cạnh nam tử kia.
Đến năm 16 tuổi, Đường Dạ chính thức quay về Đường Môn, ngày đêm miệt mài chế tạo độc dược, thẳng đến một năm trước, Đường Dạ thường xuyên xuất cốc, nhưng lại đi cùng với hơn mười hạ nhân của Đường Môn.
Đường Dạ nói với Đường Mịch rằng hắn đang giúp sư phụ làm một việc, chỉ cần việc này hoàn thành, Đường Môn lại có thể ngạo nghễ đứng trong giang hồ, không cần lẩn trốn trong cốc nữa.
Đường Mịch dạo gần đây đi cùng Đường Dạ mới biết, Đường Dạ còn có một thân phận khác, tuy cụ thể là gì nàng không rõ lắm nhưng mọi người đều gọi hắn là thiếu chủ.
Thiếu chủ? Lại là một thiếu chủ, nhưng mà thiếu chủ gì mới được? Lục Trúc tìm mãi cũng không ra môn phái nào khác lại có xưng hô thiếu chủ.
Từ khi Ôn Tình tìm ra mật đạo đó, nàng luôn luôn tìm cơ hội lẻn vào trang viện bí ẩn kia.
Lại là một đêm gió lớn, Ôn Tình một thân y phục đen, ở ngoài nhà gỗ chờ thật lâu, chờ đến nhiều canh giờ thấy không có động tĩnh gì mới lặng lẽ vào nhà, tiếp tục đi vào cơ quan trước kia, thăm dò mật đạo, nhìn thấy không có ai mới thi triển khinh công, chỉ một trận gió thổi qua Ôn Tình đã dừng lại trước cửa mật đạo.
Phía trước vẫn là cảnh vật thông thường, Ôn Tình lẩn vào trong chỗ tối của trang viện chờ đợi thời cơ.
Trang viện này cực kỳ chặt chẽ, nơi đâu cũng có người tuần tra, muốn tìm chỗ trọng yếu trong viện này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trang viện này rốt cục là cất giấu bí mật gì, tại sao lại canh giữ nghiêm ngặt như vậy? Một chốc lại liền có người tuần tra đi ngang qua lại, Ôn Tình không thể hành động được gì, trong lòng lại buồn bực.
Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng ngay cả trang viện còn không thể tới gần nổi.
Dựa vào trời tối, cùng với khinh công thượng thừa của mình, Ôn Tình lần lượt đi qua từng gian phòng trong viện, cuối cùng nàng cũng phát hiện một chỗ có người tuần tra so với nơi khác nhiều hơn, nàng biết nhất định đây là nơi nàng cần tìm.
Trong phòng chỉ có đèn đuốc sáng trưng, bóng người chớp động, Ôn Tình trong lòng vui vẻ, thả người lên nóc nhà, mái ngói cùng y phục của nàng dung hòa làm một.
Chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, một giọng nam trầm: "Sự tình tiến triển có vẻ chậm, Thiếu chủ đã không còn kiên nhẫn nữa".
Một giọng nam khác lại nói: "Cái này cũng không trách chúng ta được, tiểu tử đó mạng lớn, năm lần bảy lượt đều không chết".
"Bất kể như thế nào, để ngăn ngừa hắn hồi phục trí nhớ phá hư đại sự của chúng ta, hắn phải chết"
"Hiện tại Bích Hải cung đã nhúng tay vào, còn phái người vào ở Tiết gia trang, muốn ám sát hắn lại càng khó"
Giọng nam kia tức giận nói: "Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, hắn nhất định phải chết, trong tay hắn nắm giữ danh sách, nếu để hắn phá chuyện tốt của Thánh quân, tất cả chúng ta đều phải chết".
"Thiếu chủ trước tiên phải cứu người kia, sau này còn có thể lợi dụng được"
"Việc này phải được Thiếu chủ đồng ý, hơn nữa người đó cũng chỉ nghe phân phó của thiếu chủ"
"Việc này ta sẽ cùng thiếu chủ bàn sau, ngươi ra ngoài trước đi"
Chỉ chốc lát, một gã trung niên từ trong phòng đi ra, Ôn Tình nhìn kĩ mới nhận ra đúng là Chưởng môn Hoàng Thiên của Hải Vương phái.
Ôn Tình ở lại trang viện vòng vo một hồi, sau đó mới phi thân rời đi.
Quay về khách điếm trong Ngưu sơn trấn, Ôn Tình thay y phục ra, nằm trên giường suy nghĩ: Người mà bọn hắn đang nói nhất định là Tiết Hoàng Sanh, trong tay hắn rốt cục là nắm giữ danh sách gì? Thiếu chủ của bọn hắn là ai? Thánh quân là ai? Bọn hắn đang âm mưu chuyện gì? Việc mất "Khải tâm kiếm phổ" có liên quan đến bọn hắn không?
Suy tư nửa ngày không ra đáp án, Ôn Tình nhắm mắt ngủ không thèm suy nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Ôn Tình hóa thân thành một nho sinh trung niên, nhanh nhẹn rời điếm.
Nàng chạy qua hàng người trên đường, Dương Nhuế cũng một thân nam trang vừa bước vào khách điếm, hai người cùng chen qua nhau, Dương Nhuế bỗng ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Nghi hoặc trầm tư một chút, giống như nhớ ra gì đó, liền quay người tìm tòi, trên đường già trẻ lớn bé, nàng nhìn cũng không quen một ai.
Dương Nhuế lại nghi ngờ, chẳng lẽ ta lầm người?
Mà bên kia Trần Thành, ban ngày nằm trên giường dưỡng thương, để Tuyết Tình trị liệu.
Buối tối liền cố chấp chống đỡ thân thể đến Nguyệt Lâu môn học hỏi kỹ xảo.
Nàng không phải tra tấn bản thân, nhưng nàng chỉ muốn nhanh chóng biết được tin tức sự tình, nàng không muốn phải chết lần nữa, trúng kiếm một lần mùi vị không hay ho gì.
Sau một trận bận rộn, bất tri bất giác ước định lại thời gian, thân thể tổn thương cũng tốt hơn phân nửa.
Đêm nay, Trần Thành đúng hẹn đi tới phòng luyện công, đến nơi chỉ thấy gian phòng kia đúng là phi thường rộng lớn, bên trong chỉ bày trí đơn giản kiếm cùng các cọc gỗ.
Nhìn chung quanh một vòng, thì ra nàng còn chưa đến, Trần Thành cõi lòng chờ mong lựa một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, không kiềm nổi sự hưng phấn, bỗng hát lên: " Ta không muốn ta không muốn lớn lên, lớn lên thế giới không có hoa, ta không muốn ta không muốn lớn lên, ta tình nguyện vĩnh viễn ngu ngốc...".
Hát vừa xong, người ở trên xà ngang xém chút thì té xuống, đáy lòng không khỏi mắng: Quả nhiên là vĩnh viễn ngu ngốc.
Vì phòng ngừa đồ ngốc kia tiếp tục hát, nàng nhanh chóng phi thân nhảy xuống.
"Ta không muốn ta không muốn.....Aaaaaaa".
Đang hát lúc hứng khởi, đột nhiên hắc y nhân rơi trước mặt, Trần Thành sợ đến mức hét to một tiếng.
Tiếng kêu rất thảm thiết, làm người nọ cũng hoảng hồn, phản xạ liền bay ra một trượng xa.
Thét xong, Trần Thành bỗng nhìn lại, mặc dù là một thân y phục đen, nhưng nhìn dáng người cùng với khí tức, Trần Thành liền hưng phấn nhảy dựng lên, chạy đến: "Ôn Tình, ngươi tới rồi?" Ngươi làm ta sợ muốn chết".
Ôn Tình là người rất đúng hẹn, nghe nàng vừa nói như thế, trong lòng cũng buồn bực: "Còn không biết ai dọa ai, đã hẹn trước rồi mà, ngươi còn gào cái gì".
Nói xong, Trần Thành lập tức nghĩ tới mình vừa la thảm thiết, xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Xem mặt Trần Thành có vẻ quẫn bách, Ôn Tình cũng không biết nàng xấu hổ cái gì, trong lòng đối với nàng bất đắc dĩ đến cực độ, xoay người không thèm nhìn nàng.
Trần Thành chứng kiến Ôn Tình xoay người đưa lưng về phía mình, lại không nói một lời, nổi lên nghi hoặc vừa định kêu nàng, lại phát hiện, Ôn Tình thân mặc y phục tối nhưng thân người lại sáng sủa, thân thể rất thướt tha, vô cùng lộng lẫy lại xa hoa.
Trần Thành si mê chăm chú nhìn bóng lưng Ôn Tình, trong lòng không khỏi tán thưởng: Dáng ngươi đẹp thật a! Bất giác, đột nhiên muốn ôm nàng vào lòng, nâng niu nàng từng chút một.
Trần Thành bị niệm lực trong lòng thổi lên, bất tri bất giác từng bước đi đến chỗ Ôn Tình, một bước, hai bước, ba bước,...Khi tay chỉ còn một tấc nữa liền chạm được, Ôn Tình đột nhiên xoay người, vốn muốn hỏi nàng, đột nhiên nhìn thấy nàng si ngốc ngơ ngác, lại thấy kì quái, nhịn không được liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?".
Trần Thành đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện ý muốn bản thân liền hoảng hồn, dưới đáy lòng đem mình mắng không thương tiếc, nàng luôn nghĩ tư tưởng tình cảm đơn thuần vô sắc, sắc đẹp nữ nhân chỉ như mưa bụi, thật không ngờ mình lại có tư tưởng này, thật là đáng khinh bỉ, đáy lòng lại một trận mắng nhiết.
Mắng xong lại bắt đầu tự an ủi mình, chắc chắn là không phải ta sai, đều do nàng, ai bảo dáng nàng đẹp quá làm chi, dụ dỗ ta phạm tội, ta vô tội, được rồi, chính là như vậy...
Xem mặt Trần Thành biến hóa phong phú, ngọn lửa trong lòng Ôn Tình bắt đầu tán loạn, này đồ ngốc, ta hỏi ngươi, ngươi còn chưa đáp, lại còn ở trước mặt ta không kiêng sợ mà còn như lên tiên, thật là không cho ta mặt mũi:"Này, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?".
Bị nàng kêu, Trần Thành lại bị hoảng sợ, sau đó ngẫm lại, nghĩ linh tinh gì vậy chứ! Vươn tay gãi gãi ót, liền ngây ngốc cười.
Ôn Tình thực sự bị tên trước mặt này đánh bại, trong lòng không khỏi luyên thuyên: nguôi giận, nguôi giận, nguôi giận, ta nhất định sẽ không tức giận, đây không phải là tức giận, nhất định là không phải tức giận...
Một hồi lâu, tâm liền bình tĩnh, Ôn Tình khôi phục lại vẻ lãnh đạm:"Ngươi đang giữ danh sách gì sao?".
"Danh sách? Danh sách gì vậy?".
Trần Thành liền nghi hoặc.
Câu trả lời này của Trần Thành cũng không có gì sai, vốn là không nên tức giận, nhưng nàng không biết vì điều gì, Ôn Tình cảm thấy tính tình của mình lại bất thường.
Vì thế lời nói ra khỏi miệng lại có vẻ tức giận: "Đồ ăn".
Trần Thành tuy rằng không biết danh sách kia là vật gì, nhưng cũng không ngu ngốc đến nổi tin đó là danh sách đồ ăn, nàng biết, Ôn Tình tức giận hơn nữa là do mình làm cho nàng giận.
Vì thế chỉ đáng thương đứng đó, không dám nói thêm gì, nàng sợ lại tiếp tục làm đối phương sinh khí, đối phương lại không đế ý mình nữa.
Xem bộ dạng này của Trần Thành, lửa giận của Ôn Tình cũng tiêu tan, trong lòng đột nhiên không đành lòng, chứng kiến bộ dạng đáng thương của hắn, trong lòng nàng lại sinh ra một loại cảm giác không thể lí giải, lời nói ra lại toàn mang ôn nhu: "Không nhớ rõ cũng không sao, không có gì nghiêm trọng".
Nhưng trực giác Trần Thành nói cho nàng biết, sự thật nhất định là nghiêm trọng.
"Từ hôm nay trở đi, mỗi đêm ngươi đều phải đến đây".
Ôn Tình nhu thuận nói.
Trần Thành mừng rỡ gật đầu: "Được được được, nhất định".
Mỗi đêm?! Nghĩ vậy, nội tâm Trần Thành như pháo hoa chực nổ, hận không thể bay ra ngoài chạy lòng vòng hét to vui sướng.
"Đầu tiên ta sẽ truyền cho ngươi một ít nội công tâm pháp, cho ngươi có thể khống chế chân khí trong cơ thể mình, nhưng dù sao sở trường của ngươi không phải nội công tâm pháp, cho nên nhiều nhất chỉ có thể vận dụng được 5 thành công lực".
Ôn Tình nói.
"Thật sao? Thật tốt quá, Ôn Tình, ngươi thật tốt quá".
Trần Thành hai tay cầm lấy bả vai Ôn Tình, không ngừng hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Thành, Ôn Tình quả thực sợ ngây người, nguyên lai là đệ nhất thiên hạ trang thiếu chủ nhưng lại giống một tiểu hài tử.
Xem mặt Trần Thành ôm lấy bả vai mình, vốn định mở miệng mắng, nhưng giây lát lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương đó, tâm lại mềm nhũn, nên đành thôi! Trái lại trong lòng mình cũng không tức giận.
Nếu nói Tiết Hoàng Sanh là võ học kỳ tài, thì Trần Thành chính là kỳ tài của kỳ tài, ưu điểm lớn nhất của nàng chính là rất nhanh chóng tiếp thu, chỉ cần dạy một lần liền có thể nắm bắt được, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là hay quên, như vậy nàng nhất định phải luyện tập nhiều lần, đến nổi muốn quên cũng không thể quên được.
Ôn Tình đối với năng lực học tập của Trần Thành cũng kinh ngạc, nếu dựa vào tốc độ học như này mà suy tính, hắn có thể thành thạo rất nhanh, chẳng thể trách giang hồ kỳ nhân Ngô Vọng Trung thu làm đệ tử.
Nhưng Ôn Tình đâu biết rằng, Tiết Hoàng Sanh trước kia và bây giờ không phải là một.
Chờ Trần Thành thành thạo vận dụng nội công, Ôn Tình cũng truyền dạy lại cho Trần Thành môn tuyệt học khinh công "Diệp lạc phiêu diêu", nếu sư phụ ở trên cao mà biết, không chừng có thể đạp tung quan tài ra bóp chết nàng, lúc trước sư phụ nàng đã dặn đi dặn lại, khinh công này không thể truyền ra ngoài, nhưng lần này Ôn Tình lại không nghĩ ngợi nhiều, đem lời của lão nhân gia ném đến chín tầng mây.
Ôn Tình ngay lúc này cũng không hiểu sao nhìn Trần Thành tiếp thu nhanh võ công lại cảm thấy vui vẻ, nàng còn hạ quyết tâm, ngày mai quyết định sẽ truyền thụ hắn một ít chiêu thức kiếm pháp để hắn có thể phòng thân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...