- Đại sư huynh, hắn đã tỉnh lại rồi.
Hoàng Minh trong mơ màng mở mắt ra, trước mắt hắn là bóng hình của một thiếu niên 15 16 tuổi. Khi vừa thấy hắn tỉnh lại liền chạy ra ngoài hô lớn.
Không lâu sau đó thiếu niên kia trở lại, theo sau hắn chính là Ưng Dương, vị đại sư huynh này hiện giờ trên thân thể cơ hồ còn có vài vết máu. Sau đó là mấy người mà sư huynh đệ của Ưng Dương mà Hoàng Minh đã từng thấy qua.
- Các người là…
Như cố gắng nhớ lại thứ gì đó, Hoàng Minh khó khăn ngồi dậy nói.
- Ngươi bị thương đừng đa lễ.
Thiếu niên kia thấy Hoàng Minh muốn ngồi dậy thì liền bước tới đỡ hắn.
- Cảm ơn ngươi. Đúng rồi! Sư huynh đệ của ta thế nào rồi, còn người của Thanh Phong Môn, bọn hắn có đuổi tới đây hay không?
- Ngươi yên tâm, đây là địa bàn của Phi Yến Môn, Thanh Phong Môn chắc chắn không dám đuổi theo đâu. Còn về sư huynh đệ của ngươi, ta xin lỗi vì đã không tới kịp.
Ưng Dương nhìn bộ dáng đau khổ của Hoàng Minh khẽ thở dài. Khi hắn tới nơi thì đã thấy khắp nơi chỉ còn là những xác chết, việc hắn có thể làm lúc đó là cho họ một nơi an nghỉ mà thôi.
- Ngươi là ai, tại sao lại tới nơi này.
Ưng Dương cũng không phải là một người tùy tiện, cho dù hắn cứu Hoàng Minh một mạng nhưng hắn cũng không thể không điều tra về thân thế của Hoàng Minh được.
- Tại hạ Tiêu Kiếm, đệ tử của Ngọc Long Sơn Trang. Lần này ta cùng đồng môn đi tới bảo tàng nơi đây để tìm kiếm cơ duyên, thật không ngờ lại phải Thanh Phong Môn…
Nói đến Thanh Phong Môn, giọng của Hoàng Minh tràn đầy oán hận. đôi tay hắn siết lại, hai mắt căm phẫn như muốn giết người.
Những điều Hoàng Minh nói ra khiến Ưng Dương cũng cảm thông được phần nào. Dù sao, người của Phi Yến Môn bị tán mạng trong tay Thanh Phong Môn cũng không ít.
- Ngươi nói là bảo tàng ở đây sao? Chúng ta tới đây đã lâu tại sao lại không biết?
Đoạn Kiếm thấy Ưng Dương định nói gì đó thì liền lập tức cướp lời, hắn lén ra hiệu cho Ưng Dương. Mặc dù Ưng Dương cảm thấy khó chịu nhưng cũng vờ như không thấy, dù sao bảo tàng này ít đi một người tranh giành thì lại tăng cho bản thân một phần cơ hội.
Trong lòng Hoàng Minh thì âm thầm khinh bỉ. Loại tiểu âm mưu như vậy cũng có thể xuất ra trước mặt hắn hay sao? Nếu các ngươi không biết bảo tàng ở đây thì tại sao lại ở đây lâu như vậy? Hơn nữa bên cạnh còn có một Thanh Phong Môn nguy hiểm đang rình rập, các ngươi liệu nguyện ý ở lại đây hay sao? Mặc dù là vậy nhưng Hoàng Minh vẫn từ tốn trả lời.
- Ngọc Long Sơn Trang ta vì chiến đại địch mà chưởng môn và các tinh anh đều bị tổn thương nghiêm trọng. Chúng ta quyết định theo tấm tàng bảo đồ truyền thừa của sơn trang mà tới đây với hi vọng có thể tìm kiếm cơ duyên, phục hưng lại sơn trang.
Vừa nói Hoàng Minh vừa đưa tay vào trong người lấy ra một tấm bản đồ cũ kĩ đưa tới cho Ưng Dương xem.
Ưng Dương nhận lấy tấm bản đồ nhìn qua một chút rồi đưa cho Đoạn Kiếm, dù sao ở vấn đề này Đoạn Kiếm vẫn có kinh nghiệm hơn hắn.
Tiếp nhận tấm bản đồ trong tay, chỉ nhìn lướt qua đã khiến Đoạn Kiếm kinh ngạc. Tấm bản đồ này so với những gì hắn biết còn chi tiết hơn rất nhiều. Nếu như có tấm bản đồ này thì bảo tàng kia nhất định sẽ tới tay Phi Yến Môn bọn hắn.
- Ta biết bản thân vô vọng với bảo tàng. Chỉ cần các ngươi có thể dẫn ta vào bảo tàng, ta chỉ lấy một phần mười bảo vật để an ủi vong hồn của các sư huynh đệ, còn lại đều là của các ngươi.
Lời Hoàng Minh nói ra khiến cho tất cả những người ở đây đều sững sốt. Phải biết rằng sức hút của bảo tàng là rất lớn, cho dù là một phần nhỏ cũng đủ khiến người khác điên cuồng rồi.
- Được rồi, Tiêu huynh cứ nghỉ ngơi đi, việc này chúng ta sẽ an bài ổn thỏa, đến lúc đó chúng ta sẽ nhường cho huynh hai phần coi như là bù đắp cho các huynh đi của huynh.
Không chờ tới Ưng Dương lên tiếng, Đoạn Kiếm đã lập tức đồng ý. Thu tấm bản đồ của Hoàng Minh vào trong túi pháp bảo với lí do sẽ cùng mọi người trong môn phái thảo luận đường đi an toàn nhất, Đoạn Kiếm lập tức kéo tất cả rời đi.
Nhìn bóng lưng của mấy người Phi Yến Môn rời đi, lúc này Hoàng Minh liền nở một nụ cười.
Từ đầu đến cuối đây đều là hắn chuẩn bị. Những vết thương trên người hay xác chết kia đều là bùa thế thân mà hắn chuẩn bị, cũng may là có thể qua mắt được Ưng Dương. Về phần bản đồ kia hắn dựa vào trí nhớ của tàng bảo đồ trong tay mà vẽ ra, tất nhiên đã giản lược đi rất nhiều.
Vì sao hắn phải làm vậy ư? Đơn giản chính là vì hắn không thể đọc được bản đồ. Hắn không thể gọi Thạch Cơ tới để giúp hắn được, nàng ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mà cho hắn một trận mất. Hắn cũng không thể mặt dày mà trở về tìm mấy người Tử Tân giúp đỡ được, dù sao lúc đó hắn cũng đã hùng hồn tuyên bố tự mình đi tầm bảo rồi.
Hắn chọn Phi Yến Môn làm người dẫn đường vì thứ nhất bọn họ có một Ưng Dương chính trực, hơn nữa thực lực không tồi, ít nhất Thanh Phong Môn không dám làm gì bọn họ nên hắn cũng không cần phải ra mặt. Thứ hai bọn họ có một Đoạn Kiếm mưu mô xảo trá, chính vì vậy mà Hoàng Minh chắc chắn Đoạn Kiếm sẽ lấy hắn làm một cái bia đỡ đạn để độc chiếm bảo tàng, như vậy tạm thời Hoàng Minh có thể an toàn và dễ dàng lẩn trốn hơn.
Hắn cũng không lo lắng việc Đoạn Kiếm sẽ xuống tay giết hắn để chiếm lấy bản đồ, bởi vì sau lưng còn có một Ưng Dương. Mặc dù điều này hơi có lỗi với Ưng Dương nhưng Hoàng Minh tự hứa sẽ đền bù cho hắn một cách thỏa đáng.
Trở lại hoàng cung Triều Ca. Lúc này Đắc Kỷ đang một mình ngồi lặng lẽ ở Thọ Tiên Cung.
Từ khi nhập cung, Đắc Kỷ được phong làm Diễm Phi ở tại Thọ Tiên Cung. Tô Hộ mặc dù mang tội phản nghịch nhưng được tha thứ, lại còn được phong thành quốc trượng, điều này không khiến cho hắn nở mặt chút nào. Đơn giản vì cái hư danh này chính là đánh đổi bằng hạnh phúc của nhi nữ mà hắn thương yêu nhất.
Mặc dù vào cung đã lâu nhưng Đát Kỷ lại chưa một lần được Thiên Tử tới thăm chứ đừng nói là chạm tới. Những người khác đều âm thầm cười nhạo nàng. Xinh đẹp thì có làm sao? Ai bảo cha ngươi phạm tội tày trời, đến lượt người làm con như người phải hứng chịu.
Tất cả mọi người đều biết, việc trở thành phi tần nhưng lại không được Thiên Tử sủng hạnh thì thân phận cũng chẳng bằng một nô tì của các phi tần được sủng ái khác cả.
- Muội muội lại vẫn ngồi đây một mình hay sao?
Nhìn Đát Kỷ thở dài, Khương Văn Sắc không thể chịu đựng được. Mặc dù phu quân nàng đã nói không có tình cảm với Đát Kỷ nên sẽ không qua lại với nàng nhưng Khương Văn Sắc từ trước đến nay đều luôn được phu quân che chở nên nàng biết, nếu như nàng cũng như Đát Kỷ có lẽ nàng đã không được kiến cường như nàng ta.
- Diễm Phi thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế…
Đát Kỷ thoáng chốc giật mình khi thấy Khương Văn Sắc, nhưng rất nhanh nàng liền trấn tỉnh rồi cúi nguời hành lễ.
- Ngươi mặc dù là phi tần nhưng cũng là nương tử của chàng ấy, chúng ta như là chị em với nhau, không cần phải hành lễ như vậy.
Khương Văn Sắc đỡ Đát Kỷ đứng dậy. Từ trước đến nay nàng luôn luôn đối xử rất tốt với mọi người, bất kể là Dương Cửu tính tình nhút nhát hay Hoàng Phi Yến thông minh hoạt bát kia nàng đều xem như ruột thịt của mình vậy. Mặc dù nàng chỉ mới gặp qua Đát Kỷ một lần nhưng từ những gì nàng nghe được và việc nàng dám đánh đổi hạnh phúc bản thân để cứu cha khiến nàng càng muốn thu nhận người tỉ muội này nhiều hơn.
- Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, Đát Kỷ không dám.
- Có gì mà dám với không, mau ngồi xuống đây.
Khương Văn Sắc không đợi Đắc Kỷ nói tiếp, nàng đưa tay kéo Đắc Kỷ ngồi xuống bàn, tiện tay bày biện một ít bánh và trà tự làm ra.
- Hoàng hậu, thần thiếp mạo muội muốn hỏi người một thứ.
Đát Kỷ cẩn trọng nhìn Khương Văn Sắc nói.
- Ta đã bảo gọi là đại tỉ, nếu không ta sẽ không trả lời ngươi nữa.
Nhìn bộ dáng của Đắc Kỷ, Khương Văn Sắc nhớ lại bộ dạng của Dương Cửu và Hoàng Phi Yến lúc đầu cũng như vậy liền mỉm cười. Nàng có phải là ác phụ đâu sao nha đầu nào cũng làm bộ dáng sợ sệt như vậy kia chứ.
- Nhưng thưa hoàng… đại tỉ.
Đắc Kỷ chưa kịp dứt lời thì thấy ánh mắt của Khương Văn Sắc liền thay đổi cách xưng hô khiến cho nàng vô cùng hài lòng.
- Được rồi, chúng ta đều là tỉ muội với nhau, ngươi có gì thắc mắc cứ nói, ta sẽ giúp ngươi giải đáp.
- Đại tỉ, không biết đây là loại bánh và trà gì, đây là lần đầu tiên ta được nếm thử, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Đát Kỷ rất thích điểm tâm ngọt và trà, chính vì vậy nàng đã cho người đi khắp nơi để tìm những thứ bánh và trà mới lạ, nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng được thử những thứ này.
- Đây gọi là bánh ngọt socola và trà này đều do chính tay nhị sư đệ nghĩ ra, hắn chỉ dạy cho mấy người bọn ta, muội lần đầu nếm thử cũng là hiển nhiên.
- Nhị sư đệ trong lời của tỉ có phải là Tân Quốc Sư đúng không?
Đắc Kỷ nghi hoặc hỏi.
- Người có thể nghĩ ra nhiều thứ mới lạ như vậy còn có thể là ai được nữa kia chứ.
Khương Văn Sắc gật đầu khẳng định.
- Tân Quốc Sư quả thực là kì tài, không biết hắn đến từ đâu?
Đắc Kỷ lại tiếp tục hỏi.
- Ta cũng không biết nữa, chỉ nghe hắn được sư phụ của phu quân đem về.
Khương Văn Sắc lắc đầu nói. Nàng cũng không phải là người nhiều chuyện, nếu như Tử Tân và Hoàng Minh đã không nói thì nàng cũng không muốn tìm hiểu làm gì.
Tiếp sau đó câu chuyện của cả hai đều là về Tử Tân, nhưng đôi lúc như vô tình Đắc Kỷ lại hỏi về Hoàng Minh. Khương Văn Sắc vốn muốn thu nhận vị tỉ muội này nên hết lòng trả lời nàng, những điều nàng biết đều kể cho Đắc Kỷ nghe.
Bên trong Thọ Tiên Cung, sau khi Khương Văn Sắc đã rời đi.
Đắc Kỷ hiện giờ không còn bộ dáng ảo não nữa, nàng hiện giờ đang ngồi trước tấm gương, bên trên có một bóng dáng nam nhân mờ ảo.
- Thế nào rồi, nàng có bị phát hiện ra không?
Âm thanh của nam nhân kia vang vọng giống như một cỗ máy vang lên.
- Chàng còn nghi ngờ khả năng của ta hay sao? Tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Đắc Kỷ bĩu môi nói. Đối với nàng, việc đối phó với những người như Khương Văn Sắc là vô cùng dễ dàng.
- Nếu như vậy nàng có khai thác được thông tin gì về hắn hay không?
- Đều là những thứ mà mọi nguời từng truyền tai nhau nghe cả. Nhưng ta không hiểu sao chàng lại bắt ta vào cung chỉ để điều tra thân phận của tên quốc sư kia.
Đắc Kỷ giọng đầy oán trách. Nàng không tiếc mưu kế để khích động cha mình tạo phản, lại hi sinh thân mình để vào Triều Ca nhằm đánh đổ tất cả mọi thứ. Nhưng nàng không hiểu tại sao người kia lại một mực bảo nàng tìm hiểu về Tân Quốc Sư kia mà không để nàng đi quyến rũ Thiên Tử. Nàng tin với nhan sắc và sức mê hoặc của bản thân, việc này còn dễ dàng hơn là thăm dò một người như vậy.
- Nàng không biết đó thôi, ta hoài nghi Tân Quốc Sư kia chính là người đứng đằng sau tất cả thay đổi của Triều Ca.
Nam nhân kia lắc đầu nói. Mọi người đều nói nhờ công Thiên Tử, nhưng hắn tin nếu không có Hoàng Minh, Triều Ca cũng không thể phát triển vượt bật như vậy.
- Nhưng cho dù ta thăm dò được hắn thì ta phải làm gì tiếp theo đây.
- Chia rẽ hắn và Trụ Vương, tốt nhất là quyến rũ hắn.
Câu nói của nam nhân kia khiến cho Đắc Kỷ tràn đầy bất mãn. Trụ Vương dù sao cũng là một nam nhân vô cùng anh tuấn, quyến rũ hắn coi như nàng cũng không chịu thiệt. Nhưng nếu là Tân Quốc Sư kia thì nàng không dám chắc. Phải biết rằng nguời kia trước giờ đều giấu mặt sau tấm mặt nạ, rất nhiều người đồn thổi rằng do hắn quá xấu xí, hay do hắn bị lời nguyền nào đó nên mới không dám để lộ khuôn mặt. Nếu như vậy không phải nói nàng là người chịu thiệt hay sao?
Mặc dù trong lòng tràn đây oán hận nhưng Đắc Kỷ cũng không làm trái ý nam nhân kia. Nàng thầm nhủ bản thân rằng, nếu sau này có cơ hội sau khi quyến rũ được Hoàng Minh, nàng nhất định phải băm hắn ra làm ngàn đoạn làm thức ăn cho chó mới hả dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...