-Hoàng Minh, có chuyện gì xảy ra vậy?
Đang ở trong phòng phê duyệt tấu chương Tử Tân bỗng giật mình khi phía mật thất ở hậu viện phát ra hai âm thanh kinh thiên động địa. Nhanh chóng bay tới nơi, trước mắt hắn bây giờ mật thất giống như một đống tro tàn.
-Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ có người dám tấn công vào đây?
Tử Tân cảm thấy lo lắng, hắn đưa mắt khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Minh.
-Phu quân, có chuyện gì xảy ra vậy?
Ba người Khương Văn Sắc đang tu luyện cùng nhau cũng tức tốc chạy đến nơi này.
-Ta không biết, ta cũng vừa nghe thấy âm thanh kia là tức tốc đến đây.
Tử Tân lắc đầu nói.
-Chẳng lẽ có người truy sát Tần đệ?
Trên mặt Khương Văn Sắc thoáng hiện vẻ lo sợ.
-Rất có thể có khả năng này. Văn Sắc, Dương Cửu, hai nàng lập tức cho người phong tỏa nơi này không cho ai tới gần.
Tử Tân phân phó xong, hắn chờ cho hai người Khương Văn Sắc đi khỏi rồi mới cùng Hoàng Phi Yến tiến vào, dù sao hai người Khương Văn Sắc cũng chỉ mới tu luyện không lâu, nếu quả thật có người tới truy sát Hoàng Minh thì hai người họ ở lại sẽ càng nguy hiểm hơn.
-Tần đệ, ngươi ở đâu mau trả lời đi.
Hoàng Phi Yến nhìn đống đổ nát trước mặt gọi lớn.
-Hoàng Minh, mau lên tiếng đi.
Tử Tân cũng lo lắng không kém.
-Đại ca, tam tẩu, ta ở đây.
Dưới đống đổ nát phát ra một âm thanh quen thuộc khiến hai người chú ý. Ngay sau tiếng gọi đó, chỗ đất đá ở gần đó lập tức rung động rồi bay tứ tung giống như bị đẩy từ phía dưới. Khi bụi đất tan đi, thân hình Hoàng Minh từ từ hiện ra trước mắt Tử Tân và Hoàng Phi Yến, trông hắn bây giờ không khác gì tên ăn mày cả, quần áo rách tơi tả, cả người đầy bụi đất.
-Hoàng Minh, ngươi không sao chứ? Là kẻ nào dám tấn công ngươi? Chẳng lẽ là mấy người của Xiển Giáo?
Không đợi Hoàng Minh mở miệng, Tử Tân đã lập tức lại gần hỏi liên hồi khiến hắn chỉ biết cười khổ.
-Ta không sao, chẳng có kẻ nào dám vào cấm cung này mà làm loạn vậy đâu.
Hoàng Minh mỉm cười trấn an Tử Tân.
-Nếu vậy ngươi như vậy là.
Hoàng Phi Yến chỉ vào bộ dạng ăn mày của hắn nói.
-Hắc hắc, ta chỉ là đang thử pháp bảo mới mà thôi.
Hoàng Minh cười giảo hoạt đưa hai tay đeo Long Khải lên nói.
-Đây là thứ gì? Chẳng lẽ chính là đôi giáp tay cũ kỹ kia?
Tử Tân nghi hoặc nói.
-Đúng vậy, chính là nó.
Hoàng Minh gật đầu nói.
-Vậy nơi này là do đệ làm thành như vậy?
Hoàng Phi Yến đưa tay chỉ đống đổ nát trước mặt. Đáp lại câu hỏi của Hoàng Phi Yến, Hoàng Minh chỉ âm thầm gật đầu. Hắn không thể nói là do bản thân quá hưng phấn nên đã dùng toàn lực bắn mấy phát được.
-Ngươi nói tất cả đều là do nó? Uy lực của nó thật sự kinh khủng như vậy ư?
Tử Tân như không tin vào mắt mình kinh ngạc thốt lên. Mật thất ở hậu viện này tuy không lớn nhưng được gia cố bằng vô số bùa chú và pháp bảo, cho dù là Thần Khí thượng cấp cũng khó có thể mà công phá được. Tên khốn kiếp kia trước có Sơn Hải Thủy Linh thương, bây giờ còn thêm thứ này, thật khiến người khác ghen tị mà.
-Hắc hắc, thế nào, lợi hại lắm có đúng không?
Hoàng Minh nhìn ánh mắt của Tử Tân liền nở nụ cười trêu chọc. Lúc hắn đem thứ này về liền nhận được ánh mắt khinh thường của Tử Tân, bây giờ thì hay rồi, nhìn ánh mắt hâm mộ cùng ghen tức của Tử Tân hắn thực sự sung sướng như vừa chết đi sống lại vậy.
-Tần đệ, ta biết việc ngươi có pháp bảo lợi hại như vậy quả thực là điều đáng mừng, nhưng đệ cũng nên cẩn thận, pháp bảo như vậy không ít kẻ nhòm ngó đâu.
Hoàng Phi Yến lên tiếng nhắc nhở.
-Cảm ơn tam tẩu đã quan tâm, ta nhất định sẽ lưu ý chuyện này.
Hoàng Minh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Dù sao đây cũng là sự thật, Long Khải quả thật là thứ có thể khiến nhiều người thèm khát. Nhưng nếu như theo lời của Thanh Thanh nói thì số người sử dụng được Long Khải chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể cưỡng cầu được.
-Hoàng Minh, còn có việc này cực kì quan trọng ta muốn nhờ ngươi.
Hoàng Minh đang mải suy nghĩ thì Tử Tân lên tiếng kéo hắn về thực tại.
-Chuyện gì huynh cứ nói, chỉ cần có thể làm được ta quyết không từ nan.
Hoàng Minh nhìn khuôn mặt cực kì nghiêm túc của Tử Tân nói. Nếu là bình thường hắn sẽ đùa cợt vài câu, nhưng hiếm khi hắn thấy Tử Tân làm ra bộ mặt như vậy, chuyện ắt hẳn rất quan trọng.
Nhưng cái việc quan trọng đó của Tử Tân lại khiến Hoàng Minh chỉ muốn lấy Long Khải dùng toàn lực bắn cho hắn vài phát. Mẹ kiếp cái việc quan trọng của tên này chỉ là muốn nhờ hắn trông coi triều đình, phê chuẩn tấu chương trong lúc hắn tháp tùng đại lão bà đi ngao du. Càng quá hơn là cả Hoàng Phi Yến và Dương Cửu cũng sẽ tới Tam Tiên Đảo. Chỉ nghĩ tới việc bây giờ chỉ còn mình hắn phải xử lí hết chuyện trong triều hắn đã cảm thấy tay chân rụng rời rồi.
-Đừng lo, chúng ta đi vài ngày sẽ trở về.
Tử Tân vỗ vai hắn trấn an. Nhưng lúc này trong mắt Hoàng Minh ngập tràn sự khinh bỉ. Ngươi thì sướng rồi, tay trong tay cùng nàng đi ngao du hưởng thụ, còn ta thì phải nai lưng ra mà làm. Hắn đang có ý định tìm hiểu sức mạnh của Long Khải, theo như lời của Thanh Thanh thì Long Khải có thể sử dụng Ngũ Long Cửu Trọng nhưng hắn chỉ có thể kích phát đệ Nhị Trọng Thủy Hỏa, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thể, có lẽ phải chờ lần tới hỏi Thanh Thanh thì hơn. Hơn cả hắn cũng không muốn mấy người Khương Văn Sắc thất vọng, dù sao từ khi tới đây, mấy người Khương Văn Sắc luôn coi hắn như đệ đệ ruột thịt, các nàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Hai ngày sau khi Tử Tân đi là một cực hình với Hoàng Minh, có hàng tá văn kiện mà hắn cần xử lí, nếu không phải có Văn Trọng và Thương Dung trợ giúp thì có lẽ hắn cũng đành bỏ trốn mà thôi.
Dị tượng “Song Long xuất thế” ở hậu viện hoàng cung khiến cho khắp mọi ngóc ngách ở trong kinh thành bàn tán xôn xao. Hoàng Minh là một người không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào, hắn cho người trà trộn vào những tửu lâu, khách điếm để truyền bá, từ một đồn mười, sau đó lại thành một trăm, lợi dụng những điểm đó hắn đã ra nhiều chính sách hạn chế hoạt động của các chư hầu, mặc dù vẫn có chư hầu phản kháng nhưng không có gì đáng kể cả.
Hôm nay Chiêu Hiền Quán đưa đến một người khiến Hoàng Minh không thể không lưu tâm - Thân Công Báo. Trong nguyên tác Thân Công Báo vốn là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn nhưng vì đem lòng đố kị với Khương Tử Nha mà hết lần này tới lần khác cấu kết cùng Triệt Giáo để giúp Trụ Vương, nhưng cũng chính vì hắn mà có lẽ Triệt Giáo mới thất bại như vậy. Bây giờ Hoàng Minh đang khá đau đầu về hắn, tiêu diệt để trừ đi mối hậu họa sau này, nhưng giá trị của hắn không hề nhỏ, chưa kể tới việc Hoàng Minh có thể dùng Thân Công Báo để quấy phá Xiển Giáo thì quan hệ của Thân Công Báo vô cùng rộng rãi. Gạt đi suy nghĩ trong lòng, Hoàng Minh quyết định tới gặp hắn rồi quyết định sau, tất nhiên là với tư cách “Trụ Vương”.
Trong Chiêu Tuyên Điện, Hoàng Minh lần đầu được ngồi trên Ngai Vàng khiến hắn vô cùng hưng phấn. Mặc dù rất muốn đưa tay sờ và nghiên cứu tỉ mỉ nhưng hắn cũng đành phải kìm lại vì hiện giờ hắn đang là Trụ Vương, không thể để lộ mình được.
-Khải bẩm bệ hạ, người đã được đưa đến.
Cát Lập cẩn trọng quỳ xuống cung kính nói.
-Mau mời vị đạo trưởng ấy vào cho ta.
Hoàng Minh phất tay nói. Một lát sau, Cát Lập dẫn thêm hai người nữa vào, một người trung niên thân mặc đạo bạo trắng, ria mép, chòm râu dài trước cằm, trông rất giống những lão thầy bói mà Hoàng Minh thường thấy trong các bộ phim. Ngoài ra còn có một nam nhân nữa, mặc dù trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ khiến Hoàng Minh không thể nhìn được mặt hắn nhưng với khí chất trên người hắn tỏa ra, Hoàng Minh có thể khẳng định người này ắt không đơn giản.
-Bệ hạ vạn tuế.
Không như Cát Lập, cả hai người chỉ hơi cúi người trước hắn mà thôi. Hoàng Minh cũng chẳng để tâm chuyện này, dù sao hắn cũng biết, trong mắt mấy kẻ tu đạo, vinh hoa phú quý thật sự không phải là thứ làm bọn hắn bận tâm.
-Người đâu, ban ghế.
Hoàng Minh phất tay ra lệnh. Hắn bây giờ không còn quan tâm mấy tới Thân Công Báo nữa, người hắn muốn bây giờ chính là nam nhân đeo mặc nạ kia, mặc dù không nhìn ra tu vi nhưng Hoàng Minh có thể khẳng định, ngay cả Tử Tân cũng chưa chắc là đối thủ của người này.
-Xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị đạo trưởng đây là?
Hoàng Minh chờ cả hai ngồi xuống rồi mới nói.
-Khải bẩm bệ hạ, bần đạo gọi là Thân Công Báo.
Người trung niên kia lên tiếng nói.
-Thì ra là Thân đạo trưởng, ngưỡng mộ đã lâu bây giờ mới được gặp mặt.
Hoàng Minh làm ra bộ mặt niềm nở tiếp đón hắn.
-Ngài biết ta?
Thân Công Báo kinh ngạc đáp.
-Thân đạo trưởng là đồ đệ của Nguyên Thủy Thánh Nhân, hơn nữa ngài lại giao du rộng rãi khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.
Thân Công Báo được Hoàng Minh đưa lên tận chín tầng mây khiến mặt như nở hoa.
-Xin hỏi ta nên xưng hô với vị đạo trưởng đây như thế nào?
Tâng bốc Thân Công Báo nhưng Hoàng Minh vẫn không quên nhiệm vụ chính lúc này, kết thân với nam nhân bí ẩn kia. Nhưng hắn chỉ được đáp lại vỏn vẹn hai từ “vô danh” mà thôi, mặc dù cố gắng bao nhiêu thì hắn cũng không thể khiến cho nam nhân kia mở lời.
Chán nản Hoàng Minh lại chuyển hướng về phía Thân Công Báo. Công phu vuốt đuôi ngựa của hắn đã đạt tới mức “lô hỏa thuần thanh”, bất kì lời nào nói ra đều khiến cho Thân Công Báo vô cùng hài lòng.
-Ta cùng ngài vừa gặp mà như đã thân từ lâu, nếu không phải ta đã thề rằng cả đời này chỉ có Kiếm Quốc Sư là sư phụ thì có lẽ đã bái ngài làm sư phụ rồi.
Hoàng Minh lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
-Kiếm Tu đạo hữu có một đồ đệ như bệ hạ thật sự là không uổng một kiếp này rồi. Nhớ lúc trước ta cùng Kiếm Tu đạo hữu cũng có chút giao tình...
-Khặc…
Khi Thân Công Báo đang thao thao bất tuyệt chuyện cũ thì Nhất Lang bỗng nghe thấy một thanh âm lạ, mặc dù chỉ rất nhỏ nhưng hắn cũng có thể nhận ra, nam nhân bí ẩn kia đang cười. Mặc dù không thể xác định thanh âm là do nam nhân kia phát ra nhưng Hoàng Minh cũng không muốn dùng cái mặt nóng úp lên cái mông lạnh của người khác một chút nào.
Sau khi trò chuyện thân mật và được Hoàng Minh hứa hẹn chức Tả Thừa Tướng, Thân Công Báo tặng hắn vô số pháp bảo và tín hương để liên lạc thì liền cáo từ rời đi. Khi thân ảnh của Thân Công Báo vừa đi khuất, nam nhân kia mới bắt đầu lên tiếng.
-Ta có chuyện riêng muốn nói với bệ hạ, ngài không phiền chứ?
-Hỗn xược, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Cát Lập lập lức lên tiếng.
-Được rồi, các ngươi mau lui ra đi, ta cùng vị đạo trưởng này bàn một chút việc.
Hoàng Minh phất tay nói. Hắn cũng muốn xem rốt cuộc mục đích của người này là gì.
Khi cánh cửa Chiêu Tuyên Điện vừa đóng lại, lúc này Hoàng Minh liền cảm nhận được sự khác lạ xung quanh mình. Hắn cẩn trọng đưa mắt quan sát xung quanh, trên tay sẵn sàng đốt cháy tín hương mà Thân Công Báo vừa đưa cho hắn.
-Không cần phải cố gắng làm gì, kết giới này của ta cho dù là Huyền Tiên cũng không có cách nào tiến vào đâu,
Chậm rãi đứng dậy rời ghế, nam nhân bí ẩn nọ bước tới đứng đối diện Hoàng Minh.
-Đạo hữu, ngài đây là ý gì?
Khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Hoàng Minh lập tức cảm nhận thấy một tia nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...