Lý Phượng Lai ngây người, lưng dậy lên hàn ý.
Hắn liền nhớ ra, lúc trước hắc y nhân kia dùng kiếm tay trái, kiếm pháp xảo quyệt quỷ dị, quỷ thần khó lường. Nguyên lai, đây mới là thực lực chân chính của Lục Cảnh!
Đúng rồi, người trước mắt này là Lục thiếu hiệp nổi danh giang hồ, hai mươi tuổi có thể độc chiến đánh bại tam đại cao thủ, đoạt được Bạch Ngọc kiếm, hai mươi hai tuổi giết chết đại ma đầu, báo tẫn huyết hải thâm cừu, sao có thể là kẻ yếu đầu đường xó chợ?
Chỉ có thể trách mình bị ái tình che mắt, bị bề ngoài ôn hòa vô hại của hắn lừa gạt.
Nghĩ vậy, trường kiếm trong tay Lục Cảnh đã xa xa chỉ đến, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Tuy Lý Phượng Lai tinh thần không yên, nhưng cũng không thể không toàn lực ứng chiến, chỉ là không hiểu sao, sau khi hắn tránh đi trường kiếm Lục Cảnh đâm đến, huy chưởng đánh lại, Lục Cảnh lại không tránh, ngạnh cứng nhận một chưởng kia.
“Ngươi……” Lý Phượng Lai ngẩn người, hồ đồ không hiểu, “Vì sao?”
Lục Cảnh nâng tay lau đi vết máu bên môi, không vội không chậm đáp: “Chúng ta đi lâu như vậy, Nhược Thủy hẳn sắp đuổi đến, mà ta đương nhiên phải bị thương mới đúng a.”
Lại là Trầm Nhược Thủy!
Nam tử trước mặt vô luận làm gì, đều chỉ vì ba chữ này.
Nguyên bản Lý Phượng Lai cũng không có ý định liều mạng với Lục Cảnh, nhưng khi nghe lời này, ghen tỵ khắc cốt lại mãnh liệt dâng lên, cuối cùng không khống chế được lý trí của mình. Chiết phiến trong tay mở ra, bất chấp tất cả lao hướng Lục Cảnh.
Lục Cảnh vừa rồi tuy đã trúng một chưởng, nhưng hành động vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn như cũ thân hình quỷ dị, vận kiếm như gió. Trái lại Lý Phượng Lai hai mắt đỏ đậm, đánh thẳng về trước, khắp nơi bị dồn xuống hạ phong.
Chỉ qua một lát, thắng bại đã được xác định.
Lục Cảnh trường kiếm thẳng tắp chỉ trụ ngực Lý Phượng Lai, nhưng không vội xuống tay, chỉ quay đầu liếc nhìn đại thụ bên cạnh, cười nói: “Nếu các hạ còn không hiện thân, ta sẽ thật muốn giết người diệt khẩu.”
Vừa dứt lời, một bóng người từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng dừng trước mặt hai người.
Dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt người nọ có chút mơ hồ, thân ảnh thon dài cao ngất rất giống Lục Cảnh.
“Lâm Trầm?” Lý Phượng Lai kinh ngạc, bật thốt lên, “Sao ngươi theo tới đây?”
Lâm Trầm cúi đầu, không liếc nhìn hắn chút nào, đôi mắt thủy chung nhìn chăm chú Lục Cảnh, nói: “Lục thiếu hiệp, ta cùng ngươi tuy không có giao tình, nhưng tốt xấu cũng qua vài lần gặp gỡ. Có thể mong ngươi nể mặt ta, để việc hôm nay dừng ở đây?”
“Lâm công tử là ái tử của võ lâm minh chủ, Lục mỗ sao dám không tặng ngươi nhân tình?” Khi nói chuyện, không chút do dự thu hồi trường kiếm, khẽ cười nói, “Lý huynh, đi thong thả.”
Ngữ khí mềm nhẹ, tươi cười vô tội, tựa như hắn cho tới bây giờ chưa từng động sát ý với Lý Phượng Lai.
Lâm Trầm nhất thời không biết hắn nói thật hay giả, chỉ nhanh kéo tay Lý Phượng Lai, vội mang y lên ngựa.
Lý Phượng Lai còn đang thất thần, mãi đến khi bị Lâm Trầm lôi lên ngựa, mới quay đầu lại nhìn thẳng Lục Cảnh, môi chậm rãi nhếch lên mỉm cười, nói giọng khàn khàn: “Lục Cảnh, ngươi thật đủ ngoan độc! Bất quá, ta chính là thích ngươi thế này. Cáp, ha ha ha!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Trầm lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, cắn răng, giơ roi thúc ngựa.
Tuấn mã chạy đi xa rồi, nhưng gió vẫn đứt quãng truyền đến tiếng cười to của Lý Phượng Lai.
Lục Cảnh có chút đau đầu đè thái dương, đứng dựa vào đại thụ, nhẹ nhàng thở dài. Không bao lâu sau, liền thấy một khoái mã từ hướng Thu Thủy Trang chạy đến.
Người ngồi đó….. chính là Trầm Nhược Thủy.
Thời gian sắp xếp vừa đúng.
Lục Cảnh khẽ cười cười, đáy mắt vô thức dâng lên nhu tình.
Trầm Nhược Thủy nghiêng người xuống ngựa, rồi lập tức lao tới Lục Cảnh, ôm chặt thắt lưng hắn kêu to: “Sư huynh!”
“Ngoan, ta ở đây.”
“Sao ngươi đứng một mình dưới cây? Họ Lý dâm tặc kia đâu? Hắn trốn chỗ nào?”
“Vừa có chút việc, hắn về Độc Long Bảo trước rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn có thể dễ dàng thả ngươi như vậy?”
Lục Cảnh liếc mắt đưa tình, nghiêng người hôn Trầm Nhược Thủy một cái, nói: “Ta khuyên hắn, phải biết hảo hảo quý trọng người trước mắt.”
Mặt Trầm Nhược Thủy đỏ lên, nhưng lập tức nhíu mày kêu: “Gạt người! Trên người sư huynh có thương tích, nhất định đã đánh một trận với hắn đi! A, ngươi hẳn sẽ không lại lấy mạng mình uy hiếp hắn chứ?”
Vừa nói, vừa đưa tay lau lau vết máu dính bên môi Lục Cảnh, bộ dáng vừa đau lòng vừa tức giận ảo não.
Lục Cảnh đều nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy Trầm Nhược Thủy như vậy cực kì đáng yêu, nên không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.
“…… Sư huynh?”
“Hư, đừng nhúc nhích. Để ta dựa vào một lát.”
Nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại, tận tâm cảm thụ ôm ấp ấm áp kia.
Lý Phượng Lai nói, Trầm Nhược Thủy căn bản không đáng được hắn đối đãi như vậy.
Kỳ thật, những lời này nên ngược lại mới đúng.
Thế giới của hắn cho tới bây giờ đều là hắc ám.
Vì báo thù, luyện võ công bàng môn tà đạo, nói dối không chớp mắt, làm việc tiếu lí tàng đao……
Vào thời khắc hắn tuyệt vọng nhất bất lực nhất, duy chỉ có Trầm Nhược Thủy đưa tay với hắn.
Người kia mới là duy nhất.
Cho nên, vô luận tốn công thế nào, cho dù dùng bao nhiêu thủ đoạn ti tiện, hắn đều phải nhốt Trầm Nhược Thủy bên người, vĩnh không buông tay.
Nghĩ vậy, hít sâu một hơi, khôi phục thành bộ dáng ôn nhu mỉm cười bình thường, nói: “Giờ đã không còn sớm, chúng ta mau về Thu Thủy Trang đi.”
Trầm Nhược Thủy gật gật đầu, cầm tay Lục Cảnh, biểu tình nghiêm túc nói: “Sư huynh, về sau ngươi phải hứa sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này. Ta thà chết ngàn lần trăm lần, còn hơn nhìn ngươi đi cùng người khác! Ngươi cũng không được tùy tiện đánh nhau, càng thêm không được cắn lưỡi tự sát……”
Hắn nói liên miên lảm nhảm không dứt, Lục Cảnh chỉ im lặng nghe, cười nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Trầm Nhược Thủy đột nhiên bật ra một câu: “Ai nha, hôm qua hai ta không nói gì trốn đi, không biết phụ thân sẽ nghĩ thế nào? Vạn nhất bị hắn phát hiện liền không xong rồi.”
“Ngu ngốc.” Lục Cảnh cười liếc hắn một cái, nói, “Ngươi thật tưởng sư phụ không biết gì hết?”
“Ai? Cha đã phát hiện chuyện của chúng ta? Hắn hắn hắn……”
Lục Cảnh nhéo nhéo mặt Trầm Nhược Thủy, như cũ chỉ cười: “Chuyện này giao cho ta là được, về sau cho dù xảy ra việc gì, ngươi cũng không cần để ý.”
“Không được! Không thể chuyện gì cũng để sư huynh ngươi ứng phó!” Trầm Nhược Thủy lắc lắc đầu, nói, “Vạn nhất cha ta phản đối, ta liền……”
“Liền như thế nào?”
“Ta liền bỏ trốn cùng ngươi!”
“A?”
“Đúng vậy.” Trầm Nhược Thủy cắn chặt răng, rất chân thành trung thực nói, “Chỉ cần có thể ở bên sư huynh ngươi, cho dù bỏ chạy đến chân trời góc biển cũng không vấn đề.”
Lục Cảnh ngẩn ra, đầu tiên là cảm thấy buồn cười, sau đó lại cảm thấy tim đập loạn lên, đầu choáng váng chóng mặt. Hắn đưa tay ra, ôm Trầm Nhược Thủy vào trong lòng, trong con ngươi đen ám quang lưu chuyển, từng chữ từng chút nói: “Trầm Nhược Thủy, ngươi là của ta.”
Vẻ mặt kia ôn nhu như nước, lại cố tình dữ tợn đến cực điểm.
Trầm Nhược Thủy nhất thời không nghe rõ, vội hỏi: “Sư huynh, ngươi nói gì?”
Lục Cảnh buông tay ra, chỉ qua chớp mắt thần sắc đã khôi phục như thường, cười lớn đáp: “Vô luận chân trời góc biển, ta đều theo ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...