Đám thần quan thê thảm bay về liền bẩm báo lại chuyện vừa xảy ra với đế quân.
"Bẩm đế quân! Hàn ma quân thật sự tồn tại, chính chúng thần đã tận mắt nhìn thấy hắn là từ tảng băng ở núi Tích Đô hiện thành, công chúa cũng bị hắn bắt đi rồi, chúng thần đã cố gắng hết sức nhưng không đánh lại hắn, còn để hắn giết thêm vài thần quan khác..."
"Nếu chúng thần không nhanh chân bỏ chạy kịp, e là cũng sẽ bị hắn giết chết ngay tại đó, đế quân! Xin ngài hãy làm chủ cho chúng thần."
"Bên cạnh hắn còn có hung thương rất lợi hại, chúng thần không phải là đối thủ của hắn."
Đám thần quan lần lượt báo cáo lại sự việc cho đế quân biết, vừa mới diệt được một tên ma đầu mà bây giờ lại có thêm một tên mới khiến đế quân đau đầu ngán ngẩm.
"Được rồi! Các ngươi mau về điện chữa trị vết thương đi, chuyện này từ từ ta sẽ nghĩ cách."
"Rõ!"
"A Tịnh! Cháo này vừa mới nấu, nàng ăn một chút đi!" tên nam nhân đưa cho nàng bát cháo.
Nàng đưa tay nhận lấy bát cháo, cảm tạ trả lời:"đa tạ!"
Nhìn người trước mắt cặm cụi ăn bát cháo, tên nam nhân nhịn không được hỏi:"tại sao đám người của thiên giới lại vây bắt nàng?"
Nàng bỗng bất động một lúc, sau đó lấy lại bình tĩnh đáp:"không có gì! Chỉ là một chút ân oán cá nhân mà thôi."
Thấy nàng có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này nên tên nam nhân cũng không hỏi nữa liền chuyển sang chủ đề khác.
"Nghe nói ngày mai ở phàm gian có một lễ hội lớn, nàng có muốn cùng ta tới đó dạo chơi một lần cho biết không?"
Nàng vô thức nở nụ cười, đáp:"trong sách có nói phàm gian là một nơi rất náo nhiệt, rất có tình người.
Từ lâu ta đã có ý định tới phàm gian dạo chơi nhưng không thể, ngày mai ta nhất định sẽ đi với ngươi."
Hắn bị nụ cười của nàng thu hút đến mức không thể rời mắt được nàng.
"A Tịnh! Nàng thật xinh đẹp! Từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như nàng cả."
Nàng ngại ngùng cúi mặt không trả lời hắn.
Hắn bật cười, nói:"vậy ngày mai ta sẽ đưa nàng tới phàm gian một chuyến."
"Ùm!"
"Nàng nghỉ ngơi đi! Ta ra ngoài đây!"
Hôm sau hắn đưa nàng tới một nơi gọi là trấn Kim Tuyền, đây là lần đầu tiên nàng tới phàm gian, nơi đây đúng thật rất náo nhiệt.
Người ở phàm gian nhìn không khác gì với thiên giới là mấy, người ở nơi đây y phục đủ loại sắc màu cũng theo đó thêu dệt trước tầm mắt nàng, phú quý có, bần hàn có, lộng lẫy có, nhạt nhòa cũng có.
Tiếng đàn tỳ bà nâng lên một bậc ngày càng réo rắt, tiếng bàn luận của người dân trong trấn lại càng hăng say hơn, vài tiểu hài tử chạy giỡn đùa vui trên đường mang theo bánh ngọt và kẹo hình thú tung tăng khắp nơi, thì ra ở phàm gian vui vẻ thoải mái biết chừng nào.
"A Tịnh! Đây là bánh xảo quả ta vừa mới mua, nàng ăn thử xem có ngon không?" tên nam nhân nở nụ cười đưa bánh cho nàng.
Bánh xảo quả được nặn theo những hình dạng khác nhau, còn bánh xảo quả mà tên nam nhân đưa cho nàng được nặn hình hai trái tim kề nhau.
Nàng đưa tay nhận lấy bánh, đưa lên miệng cắn một cái, mùi vị thật sự rất ngon, bánh vừa mềm vừa ngọt lại vừa thơm, trước giờ nàng chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy cả.
Nàng mỉm cười nhìn hắn, trả lời:"thật sự rất ngon!"
Hắn đưa nàng đi dạo khắp nơi trong trấn, nhìn thấy ở phía xa có một đám đông tụ lại reo hò giống như đang xem một cái gì đó rất thú vị.
Hắn và nàng cùng đến gần xem thử, hóa ra là một người đàn ông đang ngồi đó biểu diễn khúc tiêu du dương, được mọi người bu đông tán thưởng.
A Tịnh chăm chú nghe người đàn ông thổi tiêu, không tự chủ được tán thưởng.
"Tiếng tiêu này nghe thật êm tai, âm thanh trầm ấm, làm cho ta có một cảm giác yên bình dễ chịu."
Hắn nghe nàng nói vậy liền có chút bất mãn, trả lời:"ta thấy tiếng tiêu này nghe cũng bình thường thôi, không có gì đặc sắc, nàng thích nghe tiếng tiêu sao?"
"Ùm! Cũng có một chút!"
Thấy người trước mặt mãi say sưa nhìn gã đàn ông đang thổi tiêu kia, hắn liền tự thề trong lòng sau này nhất định phải biết thổi tiêu, còn phải thổi hay hơn gã đàn ông này gấp trăm vạn lần.
"Đừng xem nữa! Ta đưa nàng đi xem thứ khác còn hay hơn."
Nàng chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo ra khỏi đám đông, chỗ hay hơn mà hắn nói chính là kịch hát ở phàm gian.
Hắn chọn một chỗ ngồi trên lầu để tiện vừa uống trà vừa thưởng thức vở kịch.
Nhìn thấy nàng chăm chú xem kịch, hắn cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi xem hết vở kịch, hắn lại tiếp tục đưa nàng đi dạo, chỉ và giải thích cho nàng biết những thứ mới lạ của phàm gian.
Trấn Kim Tuyền khi về đêm bóng người dần tụ tập đông hơn, lồng đèn đủ mọi hình dạng được vẽ hình tỳ bà cầm, khắp dãy phố xôm tụ ngày càng nhiều người, văn nhân, lữ khách tề tụ...!
Hắn nhân cơ hội này nắm lấy tay nàng, nói:"nàng lần đầu tới nhân gian, nơi đây đông người qua lại nếu để bị lạc thì ta cũng khó tìm nàng, chi bằng cứ như thế này..."
Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với một nam nhân như vậy, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn và nàng nắm tay cùng nhau dạo phố, tiếng tỳ bà huyền ảo xao động không gian đầy tiếng nói cười, đi ngang qua mấy tửu lâu phảng phất trong hương rượu thơm có thể tinh tế nhận ra được mùi hương của hoa quế.
Nơi này hiện tại thật sự quá đông người khiến nàng cảm thấy không còn thoải mái.
"Ta đưa nàng đến nơi khác!"
"Được!"
Hắn đưa nàng bay đến một nơi không có bóng người qua lại.
Nơi đây có lẽ là một lỗ hổng giữa ma giới và thiên giới lúc xảy ra chiến tranh vô tình tạo ra, người phàm không vào được.
Chỗ này cũng khá rộng, ngoài tiếng gió thổi nhẹ ra thì tương đối yên ắng, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi khắp cả nơi này.
Ngồi một chỗ ngước lên trời có thể nhìn thấy được mặt trăng và những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời.
Phong cảnh nơi đây quả thật có thể làm cho người ta có cảm giác thoải mái, yên bình.
Thấy nàng mãi mê nhìn lên bầu trời, hắn mỉm cười, hỏi:"thích không?"
"Thích!"
"Nơi này do ta vô tình phát hiện ra, ta đã tạo kết giới cho nơi này, nếu không phải ta và nàng thì sẽ không có bất kỳ người nào vào được đây."
Nàng bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn hắn hỏi:"ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, chẳng phải bấy lâu nay chàng đều ở một chỗ trên núi Tích Đô sao? Vậy tại sao chàng lại hiểu rõ mọi chuyện như thế?"
Hắn nở nụ cười, đáp:"trước khi sắp sửa thành người, nguyên thần của ta đã đi khắp nơi trong tam giới du ngoạn, cho nên...nàng cũng hiểu rồi đấy."
Nàng gật gật đầu, trả lời:"hóa ra là vậy, tảng băng lớn! Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên ta cảm thấy vui vẻ đến thế, đa tạ chàng!"
"Ta đã dặn nàng sau này đừng khách sáo với ta nữa rồi mà? Nàng lại quên rồi sao?"
Nàng ngại ngùng nở nụ cười không biết phải trả lời hắn thế nào.
Hắn nhìn nàng, nói:"nếu nàng thích! Sau này ta có thể đưa nàng đi khắp nơi trong tam giới, chỉ cần nàng vui là được."
Nghe hắn nói vậy nàng rất cảm kích trong lòng.
"Tại sao chàng lại tốt với ta như thế?"
Hắn không do dự liền đáp:"vì ta thích nàng, lần đầu nhìn thấy nàng ta đã động lòng, thật đó!"
Nàng im lặng không trả lời, tim nàng bỗng 'thịch' một tiếng.
Hắn dùng hết can đảm tiến tới ôm nàng vào lòng, nói:"A Tịnh! Ta thật sự rất thích nàng, nếu nàng không chê...ta đảm bảo từ nay về sau sẽ luôn ở bên nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng suốt đời không bao giờ thay đổi."
Đây là cái ôm ấm áp nhất từ trước đến giờ mà nàng có được, nàng cảm động đưa tay ôm lại hắn.
"Chàng tốt như thế! Sao ta lại chê được, đa tạ chàng!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...