Đến trấn Tây Nam, do sáng sớm chưa ăn gì mà phải bay một con đường dài khiến các đệ tử đều cảm thấy khá mệt và đói bụng.
Lãnh Kình Thiên một tay ôm bụng, nói:"chúng ta mau kiếm đại một quán nào đó vào ăn uống nghỉ ngơi chút xíu đi, ta đói sắp không trụ được nữa rồi."
Các đệ tử cùng nhau đi tìm một quán nào đó để ăn uống, nhưng hầu hết các quán ở trấn Tây Nam đều hết chỗ hoặc đông khách, điều kì lạ ở đây là nhà cửa, quán, tiệm..., đều được treo một lá bùa trước cửa, bùa này nhìn kĩ cũng khá quen mắt nhưng lại không nhớ ra được gì.
Lãnh Kình Vũ bực mình, hỏi:"đi tìm tận mấy chỗ rồi mà chẳng có chỗ nào chịu chứa chúng ta, trấn Tây Nam đông người đến thế sao?"
Lãnh Kình Thiên mệt mỏi nói:"ta sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Lãnh Mạch Thần trả lời:"huynh ráng chịu một chút, chúng ta đi tới phía trước hỏi thử xem sao."
Mặc Chiêu nói:"ta thấy hình như phía trước là quán cuối cùng rồi, còn lại toàn là nhà dân, tới đó xem thử sao!"
Phía trước là một khách điếm, bên ngoài khách điếm có một người đàn bà trang điểm lòe loẹt đứng ở đó mời gọi khách.
Bà ta nhìn thấy có nhóm người đến liền vui vẻ cười hỏi:"xin chào các khách quan! Các ngài muốn tìm phòng trọ để nghỉ ngơi sao?"
Lãnh Kình Vũ cọc cằn trả lời:"phải đấy! Quán này của bà còn chỗ chứa chúng ta không?"
"Còn chứ khách quan! Các ngài gặp may rồi đó, các ngài đi tới đây là chỗ cuối cùng rồi, đúng lúc chỗ ta còn dư vài phòng đủ để các ngài ở tạm, xin mời!"
Lãnh Kình Thiên khổ sở nói:"có thức ăn không? Ta chỉ cần thức ăn thôi, không cần phòng của bà đâu, chỉ cần có thức ăn thì bao nhiêu tiền ta cũng trả được."
"Đương nhiên là có rồi! Nhưng mà nhiều người như vậy, khách quan có bao nhiêu..."
Người đàn bà chưa kịp nói hết, Lãnh Kình Thiên đã nhanh chóng nhét vào tay bà ấy một túi bạc.
"Cho bà hết!"
Người đàn bà mở túi bạc ra xem, hai mắt bừng sáng vui mừng nói:"mời các khách quan vào trong, chúng ta sẽ tiếp đón tận tình."
Các đệ tử bước vào trong, trước mắt là cảnh tượng hết sức ô uế, nam nữ quấn quýt lấy nhau, tuôn ra những lời lẽ làm cho người khác đỏ mặt.
Người đàn bà mời các đệ tử ngồi xuống bàn, nói:"ta là Tiểu Hiên chủ của nơi này, các ngài có thể gọi ta trực tiếp bằng cái tên đó."
Mặc Chiêu nói:"chỗ của bà không sạch sẽ, chúng ta không thể ở đây."
Tiểu Hiên õng ẹo trả lời:"vị công tử này có lẽ không biết rồi, ngoài chỗ này của ta ra thì không còn chỗ nào khác có thể chứa các ngài."
Lãnh Kình Vũ hỏi:"tại sao thế?"
"Bởi vì trấn Tây Nam có rất rất rất là nhiều lữ khách tới đây ngao du, một số người muốn đi khỏi đây thì bắt buộc phải qua khỏi khu rừng phía xa kia, nhưng tiếc là khu rừng đấy lại có yêu quái trấn giữ, ai đi tới đó đều bị chúng bắt ăn thịt.
Bọn yêu quái đó cứ mỗi chiều tối là bắt đầu tới trấn này quấy rối, tìm kiếm người dân để ăn thịt, bắt hiếp nữ nhi.
Tất cả nhà dân, quán, tiệm đều phải đóng cửa rất sớm, các ngài cũng thấy đó, nhờ có những lá bùa được treo bên ngoài kia nên bọn yêu quái mới không thể xông vào trong bắt người được, nói tới thì trấn Tây Nam phải đa tạ người đã tặng chúng ta lá bùa này rồi."
Lãnh Kình Vũ hỏi:"tên tặng bùa cho các người giỏi như vậy sao hắn không tự tiêu diệt yêu quái luôn đi, để chúng tự do bắt người như thế mà coi được à?"
"Ta cũng từng có suy nghĩ như vị công tử đây, nhưng ngài ấy cứ bảo là vài ngày nữa sẽ có người tới giúp chúng ta tiêu diệt yêu quái, ngài ấy chỉ tặng cho chúng ta mỗi người một lá bùa, còn lại không nói thêm gì nữa, chúng ta cũng không ai dám hỏi."
Phùng Đình Phong kiêu ngạo hỏi:"có phải người tặng bùa cho bà là một người đàn ông cao lớn anh tuấn mặc y phục trắng không? Bên cạnh ông ấy còn có thêm hai người nữa cũng mặc y phục trắng?"
Tiểu Hiên gật đầu lia lịa, đáp:"đúng đúng! Sao công tử lại biết?"
Phùng Đình Phong khinh thường nói:"hèn gì ta thấy quen quen, hóa ra đó chính là cha ta."
Tiểu Hiên kinh ngạc, hỏi:"cha ngài?"
Các đệ tử khác cũng đều nhớ ra, đúng là Liên Đăng Phái từng có lá bùa này nhưng ít được sử dụng tới, lá bùa này chỉ có tác dụng với mấy con tiểu yêu thôi, còn đối với những con mạnh khác thì lá bùa này rất là vô dụng.
Phùng Đình Phong cười nhếch mép, trả lời:"cha ta là chưởng môn của Liên Đăng Phái, ông ấy giao nhiệm vụ cho chúng ta tới đây bắt yêu, ăn xong chúng ta sẽ xuất phát, bà cứ việc nói với những người khác là yêu quái đã được diệt trừ rồi, không cần phải trốn tránh nữa đâu." nói xong liền đưa lệnh bài đệ tử Liên Đăng Phái ra cho bà ta xem.
Tiểu Hiên mừng rỡ, nói:"tốt quá! Quán ta thật là may mắn khi có thể tiếp đón các vị thánh sống đây, ta xin đại diện cho người dân thôn Tây Nam đa tạ các vị trước!"
Lãnh Kình Thiên không còn kiên nhẫn, hỏi:"nói xong chưa? Khi nào thì ta mới được ăn?"
"Được được! Ta đi gọi tiểu nhị mang thức ăn tới ngay, các vị xin hãy đợi một lát!"
Trong lúc chờ đợi thức ăn được mang tới, vài vị tiểu cô nương õng ẹo đi tới quấn lấy các đệ tử.
"Các vị công tử nhìn thật là soái."
"Ước gì ta có thể ngủ chung được một trong số các vị thì hay biết mấy."
"Cô xem kìa, da bọn họ còn trắng hơn cả chúng ta đó."
Phùng Đình Phong rất thích, nhưng có Triệu Hinh Tịnh ở đây nên làm bộ không để ý tới những cô nương khác.
Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ mặc cho họ nói gì thì nói, cũng không quan tâm lắm.
Tử Chân sợ hãi xoay người tránh né, nhìn rất đáng thương.
Mặc Chiêu là vui vẻ nhất, giờ này còn có tâm trạng đùa giỡn uống rượu với vài tiểu cô nương.
Triệu Hinh Tịnh là nữ nhi đương nhiên là yên ổn nhất rồi.
Một tiểu cô nương xinh đẹp nhắm trúng Lãnh Mạch Thần, dịu dàng đi tới bên hắn mời rượu, giọng ngọt ngào nói:"vị công tử này thật anh tuấn, không biết chàng đã có thê tử chưa?"
Triệu Hinh Tịnh đưa mắt theo dõi họ.
Lãnh Mạch Thần khó xử từ chối rượu, trả lời:"thật ngại quá! Ta không uống rượu."
Tiểu cô nương cười mỉm bỏ rượu xuống, bắt đầu dùng tay đùa cợt sờ mó Lãnh Mạch Thần.
"Vị công tử này ta càng nhìn càng thích."
Triệu Hinh Tịnh không nhìn nổi nữa liền lên tiếng, nói:"vị tiểu cô nương này xin hãy tự trọng, đó là phu quân của ta."
Lãnh Mạch Thần nhìn nàng cười mỉm, nghe nàng nói hai chữ 'phu quân' trong lòng hắn bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc.
Phùng Đình Phong ganh tị lườm hắn.
Tiểu cô nương mặt dày trả lời:"đã làm cô nương này thất vọng rồi, ta từ lâu đã không biết tự trọng là cái gì nữa, chàng ấy soái như vậy hay là cô tặng cho ta đi?"
Triệu Hinh Tịnh định động thủ với ả ta.
Mặc Chiêu thấy thế liền giải vây, nói:"vị cô nương này ta muốn nói với cô một điều."
Tiểu cô nương vui vẻ trả lời:"công tử cứ việc nói!"
Mặc Chiêu làm vẻ mặt nghiêm túc, nói:"thật ra người mà cô nhắm tới...huynh ấy đã không thể sử dụng cái đó nữa rồi, có vẻ đã thật sự bất lực rồi."
"Huynh nói gì vậy?" Lãnh Mạch Thần xấu hổ đứng dậy nhìn Mặc Chiêu hỏi.
Ngoài Triệu Hinh Tịnh và Tử Chân ra, những người khác đều bật cười.
Mặc Chiêu nháy mắt ra hiệu với hắn, hắn thấy thế mới kìm nén tức giận ngồi lại xuống bàn, không nói không rằng.
Tiểu cô nương bị hụt hẫng, tránh xa Lãnh Mạch Thần ra, nói:"hèn gì ta thấy nghi nghi nãy giờ, hóa ra là thật, ta phải qua kia tiếp khách đây."
Lãnh Mạch Thần cúi mặt xấu hổ đỏ mặt, Mặc Chiêu như vậy là hại hắn rồi.
Mặc Chiêu giải thích với hắn, nói:"xin lỗi! Ta cũng bất đắc dĩ mới nói như thế thôi, lúc đó ta không thể nghĩ nhiều được, huynh đừng giận mà!"
Lãnh Mạch Thần vẫn cúi mặt không thèm trả lời hắn.
Mặc Chiêu hối lỗi, nói:"được rồi! Là ta sai! Lúc nãy là tình huống cấp bách, huynh cũng phải thông cảm cho ta chứ?"
"Nếu lần sau huynh còn nói như thế nữa thì đừng hòng ta nói chuyện với huynh." Lãnh Mạch Thần trả lời.
"Được được! Nội công của ta ơi!" Mặc Chiêu nhẹ nhõm trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...