Tình Định Duyên Khởi


"Mặc huynh! Con ta sao rồi?" Lãnh Hữu Lập nhìn con trai nằm trên giường bệnh lo lắng hỏi.

Vẻ mặt Mặc Hãn có chút khó hiểu, đáp:"lệnh lang không sao rồi! Ta đã dùng pháp lực trị nội thương cho hắn.

Vài hôm nữa là sẽ tỉnh, cũng may là phát hiện hắn kịp lúc, nếu chậm trễ thêm chút nữa thì hắn coi như xong đời."
Lãnh Hữu Lập nghe vậy thở phào một hơi, cảm thấy người nhẹ nhõm bớt phần nào, nói:"cũng may nhờ có huynh ra tay cứu, ơn này Lãnh Hữu Lập ta sẽ không bao giờ quên!"
Mặc Hãn xua xua tay, trả lời:"Lãnh huynh đừng khách khí! Có điều..."
"Có điều thế nào?" Lãnh Hữu Lập nhìn sắc mặt Mặc Hãn có chút khó hiểu hỏi.

"Trên ngực trái của lệnh lang có một vết thương, đây chính là Huyền Sát Ấn.

Có lẽ Lãnh huynh cũng biết uy lực của Huyền Sát Ấn này như thế nào."
Lãnh Hữu Lập kinh ngạc tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại:"Huyền Sát Ấn?"
"Phải! Huyền Sát Ấn sau này sẽ trở thành một vết thẹo mãi mãi in trên ngực lệnh lang không có cách nào có thể xóa bỏ được.


Điều làm ta khó hiểu nhất bây giờ là tại sao lệnh lang lại có thể vượt qua khỏi chiêu này? Từ trước đến giờ chưa từng có một người nào sống sót khi bị trúng Huyền Sát Ấn cả, đúng là kì lạ."
Lãnh Hữu Lập nghe vậy liền đi tới vạch y phục con trai ra xem thử, quả nhiên là Huyền Sát Ấn, chẳng phải ngàn năm trước Huyền Sát Phái đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Chuyện này sao có thể?
Lãnh Hữu Lập đau lòng nhìn lên trời chắp tay cảm tạ.

"Đa tạ ông trời đã không mang con ta đi, nếu không thì ta sẽ bị lương tâm dày vò cho đến chết."
Mặc Hãn thở dài, nói:"còn một chuyện nữa, ta phát hiện lệnh lang đã bị người khác dùng thuật tẩy não, nếu nhẹ thì hắn sẽ không còn nhớ những chuyện xảy ra gần đây, còn nếu nặng e là hắn sẽ quên hết tất cả...thuật này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn sau này."
Lãnh Hữu Lập buồn bã ngồi xuống bên giường, dùng tay vuốt vuốt đầu con trai.

"Nó bị như vậy một phần cũng do ta không trông coi cẩn thận...thôi bỏ đi! Nó không sao là tốt rồi.

Sau này dù có thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là đứa con mà ta yêu thương nhất."
Mặc Hãn nghe vậy có hơi chột dạ, nói:"nghe Lãnh huynh nói thế ta thật cảm thấy áy náy, dù gì chuyện này cũng một phần là lỗi của ta."
Lãnh Hữu Lập liền trả lời:"Mặc huynh đừng hiểu lầm! Ta không có ý trách huynh."
"Ta biết! Nhưng ta vẫn rất cảm thấy áy náy với huynh."
Lãnh Hữu Lập nhìn con trai đang nằm trên giường, nói:"không biết ở núi Bất Kỷ đã xảy ra những chuyện gì, tại sao lại có người nỡ ra tay độc ác với một đứa trẻ như thế chứ? Khi về ta nhất định sẽ nói lại chuyện này cho đại sư huynh biết, để huynh ấy và các phái khác còn cẩn thận đề phòng."
Mặc Hãn nghe vậy lập tức ngăn cản, nói:"không được! Huynh không thể nói ra chuyện này cho người khác biết, nếu họ biết được một đứa trẻ bị trúng ấn mà vẫn còn sống thì họ sẽ nghĩ thế nào? Xem lệnh lang là quái nhân hay là yêu ma? Chưởng môn các phái sẽ tha cho hắn sao?"
Lãnh Hữu Lập tán thành lời nói của Mặc Hãn, nếu để họ biết được Lãnh Mạch Thần trúng ấn nhưng không chết, thế nào họ cũng đem hắn ra kiểm nghiệm, như vậy có khác gì sống không bằng chết?
Mặc Hãn nói tiếp:"việc bây giờ chúng ta cần làm là phải bảo đảm an toàn cho lệnh lang, chuyện của Huyền Sát Phái khoan hãy nhắc đến đã, tới đâu hay tới đó."
Lãnh Hữu Lập hoang mang, hỏi:"vậy lỡ như người của Huyền Sát Phái lại làm ra chuyện mất tính người gì nữa thì sao?"
"Sẽ không đâu! Bọn chúng sẽ không ngốc đến nỗi lựa thời cơ bây giờ để ra tay."
Lãnh Hữu Lập nghi ngờ hỏi:"sao huynh lại chắc chắn như vậy?"
"Huynh không thấy sao? Hiện tại Tứ Đại Phái có giao tình rất tốt với nhau, Huyền Sát Phái mà ra tay ngay bây giờ thì có khác gì chui đầu vào rọ?"
Lãnh Hữu Lập gật gật đầu, trả lời:"huynh nói phải! Nhưng bây giờ bọn chúng không ra ta tay, vậy sau này thì thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến! Bây giờ sự an toàn của lệnh lang là trên hết."
Lãnh Hữu Lập tán thành, trả lời:"được! Ta nghe theo lời của Mặc huynh."
Vài ngày sau khi Lãnh Mạch Thần tỉnh lại, quả nhiên hắn không còn nhớ gì đến những chuyện từng xảy ra ở núi Bất Kỷ, cũng may hắn vẫn còn nhớ đến những người thân của mình.


Từ lúc tỉnh lại cho đến nay, hắn cứ như người mất hồn, luôn bị mất tập trung vào mọi việc, đọc bao nhiêu sách vẫn không hiểu, đến cả pháp lực cơ bản đơn giản nhất mà luyện mãi cũng không thông.

Đường đường là tam công tử của Trúc Lâm Thiên mà đến cả pháp lực cơ bản nhất học mãi nhưng vẫn không thông được, hắn càng ngày càng sa sút, thua xa các đệ tử đồng trang lứa khác.

Không lâu sau cả tu chân giới đều truyền tai nhau bàn tán rằng tam công tử Lãnh Mạch Thần là một kẻ tư chất kém, không có tiền đồ, làm mất mặt Liên Đăng Phái, thật đáng khinh thường.

Lãnh Mạch Thần biết rõ chuyện này, hắn chỉ biết xấu hổ nhốt mình trong phòng tự trách không dám ra ngoài gặp ai.

Phan phu nhân thấy con mình như thế cũng rất xót xa, khi có thời gian rảnh bèn đích thân tới phòng con trai an ủi.

Phan phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt Lãnh Mạch Thần, nở nụ cười chỉnh sửa lại y phục cho hắn.

"Mạch Thần ngoan! Có chuyện gì làm con không vui có thể nào nói cho mẹ biết không?"
Lãnh Mạch Thần buồn bã hỏi:"mẹ! Có phải con rất vô dụng không?"
Phan phu nhân nghe con trai hỏi vậy liền làm bộ tức giận, trả lời:"tên nào dám nói con trai của mẹ vô dụng?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại không nhớ gì hết? Tại sao trên ngực con lại có một vết thẹo? Từ khi có nó con như biến thành một người khác, con cảm thấy mình thật sự rất vô dụng."
Phan phu nhân không kiềm được lòng, trả lời:"bọn người kia chẳng qua không bằng con nên mới đi bôi xấu con.


Tiểu Mạch Thần! Đối với cha mẹ cho dù con có thế nào đi nữa thì con vẫn là đứa con mà cha mẹ yêu thương nhất, những lời dơ bẩn của người khác nói về con đều không phải sự thật, con không cần để tâm đến những lời đó.

Tuy cha mẹ luôn bận nhiều công việc không có nhiều thời gian để ở bên quan tâm con nhưng con cần phải hiểu một điều là cha mẹ mãi mãi đứng về phía con, nhất định sẽ không để người khác làm tổn thương đến con.

Ngoan, nghe lời mẹ! Không được buồn nữa, cười lên một cái cho mẹ xem nào!"
Lãnh Mạch Thần nghe mẹ nói vậy liền nở nụ cười, trả lời:"đa tạ mẹ! Con sẽ không buồn nữa, con cũng thương cha và mẹ nhất nhất nhất trên đời."
Phan phu nhân bật cười, xoa đầu con trai, nói:"hứa rồi đấy nhé! Vậy mẹ không làm phiền con nữa, cũng trễ rồi, con mau ngủ sớm đi!"
Lãnh Mạch Thần làm bộ chấp tay cúi mình, cung kính trả lời:"tuân lệnh mẫu thân đại nhân!"
Phan phu nhân búng nhẹ vào trán con trai một cái, cười nói:"đúng là đứa trẻ ngốc!
Lãnh Mạch Thần xoa xoa trán, nở nụ cười nói:"mẹ ngủ ngon!"
Phan phu nhân gật đầu, trả lời:"ngủ ngon! Mẹ về phòng đây!"
Sau khi Phan phu nhân rời khỏi, Lãnh Mạch Thần liền thu hồi lại nụ cười, hắn làm sao có thể bỏ qua được những lời lẽ của bọn người kia chứ? Hắn tự trách bản thân mình, đúng là hắn đã làm mất mặt cha mẹ, làm mất mặt cả Liên Đăng Phái.

Dần dần Lãnh Mạch Thần trở nên trầm tính ít nói, hắn luôn tự nhốt mình trong phòng, hai ca ca cũng dần xa cách hắn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui