Đứng đầu tứ đại chính phái là Liên Đăng Phái, tiếp theo lần lượt là Hắc Địa Cung, Tịnh Tâm Uyển, Huyền Độc Cốc.
Bốn phái này ngoài trấn giữ bốn viên ngọc thần ra còn sở hữu thêm mỗi phái một pháp khí, nếu có được hai pháp khí hợp lại thì có thể tạo ra được một thần khí có sức mạnh kinh người, còn nếu ba hoặc bốn pháp khí hợp lại thì sức lực của thần khí tạo ra càng mạnh hơn.
Có điều tứ đại phái luôn giữ gìn pháp khí rất kĩ, không phái nào chịu nhường phái nào.
Pháp khí thứ nhất là Liên Hồn Châu có màu đỏ máu, hình dạng tròn, xung quanh có mọc những gai nhọn, được trưởng lão Liên Đăng Phái là Lãnh Hữu Lập cất giữ, phái này trấn giữ ngọc Chu Tước.
Pháp khí thứ hai là Hắc Ngọc Tỷ có hình dạng Rồng đen ngậm ngọc, được cung chủ Hắc Địa Cung cất giữ, phái này trấn giữ ngọc Huyền Vũ.
Pháp khí thứ ba là Tịnh Thiên Lôi, có hình dạng Lôi Công trên tay cầm búa thần, được tông chủ Tịnh Tâm Uyển cất giữ, phái này trấn giữ ngọc Thanh Long.
Pháp khí cuối cùng là Huyền Tôn Thú, có hình dạng Kỳ Lân một chân trước dẫm lên ngọc, được cốc chủ Huyền Độc Cốc cất giữ, phái này trấn giữ ngọc Bạch Hổ.
Tại sảnh chính ở Liên Đăng Phái.
Phùng Dã chưởng môn chắp hai tay ra sau lưng đứng nhìn trận mưa xối xả không ngừng ở bên ngoài.
"Ta sống đến từng tuổi này rồi chưa từng chứng kiến một trận mưa nào kéo dài tới tận bảy ngày bảy đêm như bây giờ, đúng là kì lạ!"
Công Tôn Đục cười mỉm, trả lời:"sư huynh chớ có lo lắng! Thời tiết thay đổi bất thường là đều không thể tránh khỏi, trận mưa này chắc nay mai sẽ hết nhanh thôi, huynh yên tâm!"
Phùng Dã gật đầu, thở dài nói:"dạo gần đây ta cũng thường hay gặp một số chuyện không vui, thật chán nản quá!"
"Nếu sư huynh không chê ta phiền thì ta nguyện ý cùng huynh giải bày tâm sự."
Phùng Dã trả lời:"sao ta lại chê đệ phiền được chứ? Có thể cùng đệ giải bày tâm sự là vinh hạnh của ta."
Ngay lúc này, tại thủ tọa Trúc Lâm Thiên của Liên Đăng Phái, phu nhân của Lãnh trưởng lão lại sắp sửa sinh thêm người con thứ ba, mọi người đều vô cùng bận rộn.
Bà mụ vừa đỡ đẻ vừa trấn an, nói:"phu nhân! Hãy thả lỏng người, hít thở đều vào, ta đã nhìn thấy đầu của đứa bé, gắng thêm một chút là sẽ không đau nữa."
Bên ngoài Lãnh Hữu Lập sốt ruột đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại hết lần này tới lần khác, hai vị đại công tử đứng kế bên cũng sốt ruột theo.
Lãnh Hữu Lập không nhịn được tự hỏi:"tại sao ở trong đó lâu như vậy rồi mà vẫn chưa sinh được?"
Lãnh Kình Vũ nghe cha hỏi vậy liền trả lời:"cha cứ bình tĩnh trước đã! Chúng ta chịu khó ở đây đợi một lát nữa xem sao."
Khoảng một lúc sau rốt cuộc cánh cửa cũng đã mở ra, bà mụ vui mừng bế đứa bé ra bên ngoài.
"Chúc mừng Lãnh trưởng lão! Là một tiểu công tử."
Lãnh Hữu Lập nhanh tay đi tới bế đứa bé vào lòng, trong thâm tâm lại lóe lên một tia hạnh phúc, quả thật đứa bé này vừa sinh ra đã có nét anh tuấn trên khuôn mặt, cũng có vài phần giống cha.
Hai ca ca nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình cũng tỏ ra thích thú.
Lãnh Hữu Lập bế đứa bé vào trong, đến ngồi trước giường vợ mình, trên gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.
"Phu nhân! Nàng xem đứa con này của chúng ta có phải rất đáng yêu không?"
Phan phu nhân vừa mới sinh xong nên có hơi mệt, trên miệng nở nụ cười hạnh phúc nhìn đứa bé.
"Chàng vui như thế sao?"
Lãnh Hữu Lập không do dự đáp:"tất nhiên là ta vui rồi!"
"Chàng đã nghĩ ra cái tên nào để đặt cho nó chưa?"
Lãnh Hữu Lập ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nở nụ cười nhìn đứa bé trong lòng.
"Tiểu tử này vừa mới ra đời cũng đúng lúc đó bên ngoài trời liền tạnh mưa.
Nàng nói xem! Đứa con này của chúng ta có phải rất đặc biệt không?"
Phan phu nhân bật cười, trả lời:"đúng là rất đặc biệt!"
Lãnh Hữu Lập cười nói:"tên nó sẽ là Lãnh Mạch Thần! Lãnh trong họ của ta, Mạch Thần cũng được xem là tài lộc của trời cao ban tặng cho chúng ta, nàng thấy gọi nó như thế có được không?"
"Lãnh Mạch Thần? Tên này rất hay!"
Lãnh Kình Thiên thích thú nói:"Mạch Thần tam đệ! Đệ thật đáng yêu!"
Lãnh Kình Vũ đưa tay sờ sờ vào má tam đệ của mình, nói:"quả thật rất đáng yêu!"
Chuyện Lãnh trưởng lão và Phan phu nhân có thêm một tiểu công tử không lâu sau cũng được đồn ra khắp tu chân giới, ai nấy đều đến chúc mừng và khen ngợi đứa bé đủ điều.
Lãnh Mạch Thần càng lớn càng thông minh xuất chúng, học đâu nhớ đó, những người cùng đồng trang lứa với hắn đều thua xa.
Phan phu nhân rất yêu chiều hắn, ngày ngày đều dành thời gian dạy hắn đạo lý, lẽ sống, lễ nghĩa...còn kể cho hắn nghe nhiều chuyện cổ tích trong nhân gian.
Những chuyện của Phan phu nhân từng dạy, hắn luôn ghi nhớ rõ trong lòng.
Năm Lãnh Mạch Thần lên chín, hôm nay là lần đầu tiên được cha hắn đưa ra ngoài núi mở mang tầm mắt.
Lãnh Hữu Lập đưa con trai đến thăm một vị bằng hữu sống trong một căn nhà tranh cũ nát dưới chân núi Bất Kỷ.
Người bằng hữu này tên Mặc Hãn, là y sư giỏi nhất tam giới, không có loại bệnh nào mà ông ta không thể chữa khỏi.
Mặc Hãn sở hữu khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, thường khoác lên mình bộ y phục màu xanh lam.
Nếu ông ta không nói thì cũng không ai ngờ được ông ta lại có một đứa con trai tới nay đã được mười ba tuổi tên là Mặc Chiêu, hiện tại con trai ông ta đang là đại đệ tử của Liên Đăng Phái.
Mặc Hãn đang đứng bên ngoài phơi thảo dược, nhìn thấy có người quen đến thăm mình liền nở nụ cười.
"Lãnh huynh đến rồi sao?"
Lãnh Hữu Lập cười trả lời:"Mặc huynh! Lâu quá không gặp!"
Mặc Hãn dừng việc phơi thảo dược, đưa tay mời hai cha con họ vào trong.
"Vào rồi nói!"
Lãnh Hữu Lập dắt tay con trai vào trong.
Mặc Hãn rót một chén rượu đưa cho Lãnh Hữu Lập, hỏi:"hôm nay Lãnh huynh tới đây không biết có điều gì dạy bảo?"
Lãnh Hữu Lập đưa tay nhận lấy chén rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
"Không dám! Chỉ là muốn tới đây thăm huynh một chút thôi."
Mặc Hãn nhìn Lãnh Mạch Thần, hỏi:"đây là..."
Lãnh Hữu Lập nở nụ cười, nhìn con trai nói:"Mạch Thần! Đây là Mặc Hãn thúc thúc, bằng hữu tốt của cha!"
Lãnh Mạch Thần lập tức đi tới trước mặt Mặc Hãn cúi mình thi lễ.
"Bái kiến Mặc Hãn thúc thúc! Con là Lãnh Mạch Thần!"
Mặc Hãn cười gật đầu, trả lời:"thì ra đây chính là tam công tử, quả thật nhìn rất có khí chất."
Mặc Hãn như nhớ ra điều gì đó, nhìn Lãnh Hữu Lập hỏi:"Kính Văn nhà ta có khỏe không? Nó dạo này thế nào rồi? Có người nào ức hiếp nó không?"
"Mặc huynh yên tâm đi! Hắn vẫn khỏe, không một ai dám ức hiếp hắn đâu, mấy hôm trước còn được đại sư huynh của ta khen lấy khen để, nhưng mà...hắn không đến thăm huynh sao?"
Mặc Hãn cầm chén rượu lên uống cạn, thở dài đáp:"tên tiểu tử này có khi nào chịu về thăm ta chứ? Chắc vẫn còn giận ta về chuyện của mẹ nó đây mà.
Thôi! Nói chuyện của huynh đi!"
Lãnh Hữu Lập hiểu ý liền chuyển sang chủ đề khác nói, còn Lãnh Mạch Thần chỉ ngoan ngoãn đứng kế bên nghe cha và thúc thúc nói chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...