Tình Địch Nói Xong Rồi


Thiên phú hay kỹ năng của Đặng Dĩ Manh đều không phải bắt nguồn bởi thơ từ ca phú.

Mặc dù giọng nói không hề tồi, nhưng lời nhạc bị cô nhớ tới thần điêu thác loạn, có một số đoạn hoàn toàn nhớ không nổi cũng không nhụt chí, liền dùng mấy từ hừ hừ ha ha thay thế vào.

Sau khi cô hát xong, nhận ra được người ở bên dưới đang hơi run run.

Bỏ tay ra, quả nhiên, tiểu tỷ tỷ người ta đang cười đến hoa chi loạn chiến [1]!
Nghe tới 'hoa chi loạn chiến' cũng hình dung ra đây là một trạng từ chỉ động tác kèm theo biên độ rất lớn.

Kỳ thật tại Khương Tự Uyển mím môi, nghẹn cười nên đầu vai mới có chút run rẩy.


Nhưng so sánh với dáng vẻ nhã nhặn lịch sự thường ngày của nàng, cái động tác trước mắt này xác thực được gọi là 'Hoa chi loạn chiến'.

Đặng Dĩ Manh mặt đỏ tai hồng, hai tay ôm lấy nhau lùi ra xa mấy bước, ngập ngừng nói: "Em hát khó nghe vậy hở?".・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Khương Tự Uyển cong cong khóe miệng, thu liễm ý cười tràn đầy trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Làm sao lại vậy được, rất đáng yêu"
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu: "Chị gạt em, xem xem đi, chị càng nghe càng tỉnh này" Khổ thân cho cái người hoàn toàn làm trợ công như cô, công tác cơ bản thật sự vội.

( ; ω ;)
Khương Tự Uyển nằm trên gối nói: "Lại hát thêm một lần"
Đặng Dĩ Manh nghe xong, thực tốt, không ngừng cố gắng.

Người nào đó lại tới gần, giơ tay muốn che lại đôi mắt của nàng.

Tiểu tỷ tỷ trên giường lần này hơi hơi nghiêng đầu, vô cùng linh hoạt tránh đi móng vuốt của ai đó, lại còn hỏi: "Vì sao lại muốn che mắt của tôi?"
Mặt của Đặng Dĩ Manh có chút đỏ: "em, em sẽ bị căng thẳng"
Ánh mắt Khương Tự Uyển thật bình tĩnh, lời nói thấm thía giống một vị lão sư: "Đặng Dĩ Manh, cô cần rèn luyện, phải học tập cách thể hiện chính bản thân mình"
Mặc dù thái độ của tiểu tỷ tỷ thật quyết đoán, nhưng ngữ khí dịu dàng, thanh âm lành lạnh, lọt vào lỗ tai cực kì mang tính thuyết phục, một chút cũng không cảm thấy nàng đang lên mặt dạy đời, mà làm cho người tự thấy được, chị ấy muốn tốt cho mình.

Ưu điểm của Đặng Dĩ Manh không nhiều lắm, biết phải biết trái được xem như là một cái.

Đắn đo một chút, cô lùi xuống hai bước, mu bàn tay để đằng sau mép áo, được rồi, không che mắt của đối phương nữa, hoảng loạn nhắm hai mắt lại.


Hai tay nắm chặt giống như tiểu học sinh đang làm bài kiểm tra, câu chữ thật rõ ràng, đem lời nhạc thần điêu thác loạn mà mình nhớ được trong 《 bảo bối 》hát lại thêm lần nữa.

Khương Tự Uyển nhẹ nhàng lật người, nằm nghiêng mà xem vật nhỏ đang nhắm mắt hát ru nàng ngủ, biểu tình trên mặt dần dần trở lên sung sướng.

Đặng Dĩ Manh hát xong, vỗ vỗ ngực, mở mắt ra nhìn cái người đối diện, tức khắc cảm thấy cả người đều không tốt rồi: "Chị....!Vì sao chị vẫn chưa ngủ nữa hả...." Thanh âm mang theo chút nức nở.

(╬ Ò﹏Ó)
Thật không thể trách vì sao cô không có kiên nhẫn.

Lúc còn nhỏ, khi em trai em gái mải chơi đến quá ồn ào, Lưu a di sẽ bế họ giao cho Đặng Dĩ Manh, làm cô dỗ dành.

Chỉ cần cô tùy tiện hát đoạn đầu của một khúc hát ru nào đó, tiểu hài tử sẽ thỏa mãn mà không ầm ĩ nữa, lặng lẽ đi vào giấc ngủ sâu.

Vài lần đều như vậy, thậm chí Lưu a di còn hoài nghi có phải tâm địa ác độc của cô trỗi dậy, đánh hôn mê mấy đứa nhỏ không.....!có phải ý đồ nhất lao vĩnh dật [2] không.......!Sau đó còn ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt như thẩm phán nhìn cô, quan sát ở vị trí thật gần, tận mắt nhìn cô hát một bài liền ru được cả hai đứa nhỏ ngủ, lúc này mới dẹp bỏ nghi ngờ.


Không những vậy mà còn gọi cho ba của cô, sung sướng chuyển đạt tin tức lớn này: "Lão Đặng này, con gái lớn nhà anh ấy, chỉ sợ là sâu ngủ chuyển thế rồi"
Từ lúc đó Đặng Dĩ Manh không thích mẹ kế nữa.

Trời ạ, bà nói thần ngủ chuyển thế không được à.

Sâu ngủ là cái quỷ gì.

(#'Д')
Con sâu ngủ như cô đến cái nơi chứa đựng vị tiểu tỷ tỷ kiêm nữ thần này, uy lực biến mất hết, hát hai lần bài 《 bảo bối 》rồi nhưng nhân gia người ta vẫn vô cùng phấn chấn, nhìn nhìn còn có thể chơi thêm một hiệp game tiêu tam quốc sát [3].

Quả nhiên, nữ nhân xấu xa thì vẫn là nữ nhân xấu xa, sẽ không thay đổi! 。゚・ (>﹏.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận