[1] Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác (Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi): Đây một câu nói nổi tiếng trong Tam Quốc Chí, ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.
Đây vốn là câu nói của nhân vật được coi là "hữu dũng vô mưu" Lữ Mông, một vị tướng bên Đông Ngô.
[2] Nhân tiện đây mình sẽ giải thích luôn một ít thuật ngữ trong giới giải trí bên trung nha
Tiểu hí cốt: có thể hiểu là sao nhí tiềm năng.
Ảnh hậu: Nữ diễn viên xuất sắc nhất bên phim điện ảnh
Ảnh đế: Nam diễn viên xuất sắc nhất bên phim điện ảnh
Thị hậu: Nữ diễn viên xuất sắc nhất của phim truyền hình
Thị đế: Nam diễn viên xuất sắc nhất bên phim truyền hình
[3] Có 3 thứ không thể che giấu được, đó là nghèo đói, cơn ho và tình yêu: Câu này được trích trong tiểu thuyết "Lolita" của Vladimir Vladimirovich Nabokov.
Tác phẩm này được viết bằng tiếng Anh và xuất bản vào năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York.
Câu nói trên được tác giả cải biến từ lời quost của Benjamin Franklin, nguyên văn là: Love, cough, and a smoke, can't well be hid (Tức: Tình yêu, cơn ho, và khói là những thứ không thể giấu được).
Trong Lolita, Vladimir Nabokov có viết như sau:
Con người có ba thứ không thể giấu đó là nghèo đói, cơn ho và tình yêu, người muốn giấu thì càng che càng lộ.
Con người có ba thứ không nên tiêu xài đó là thân thể, tiền tài và tình yêu, người muốn xài thì càng xài càng mất.
Con người có ba thứ không thể giữ lại đó là thời gian, sinh mệnh và tình yêu, người muốn giữ lại thì dần từng bước cũng đến cuối.
Con người có ba thứ không nên hồi ức đó là tai nạn, tử vong và tình yêu, người muốn nhớ lại thì càng nhớ càng đau khổ.
(Mình có tìm đoạn trích này bằng bản dịch Việt nhưng không thấy.
Vậy nên mình dịch bằng tiếng Trung, có thể câu từ sẽ không hoàn toàn khớp với bản dịch tiếng Việt của tác phẩm nha)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều Đặng Dĩ Manh thi xong, trong lòng nóng như lửa đốt mà đuổi tới cổng trường.
Lưu Điềm phái xe đến đón cô đang chờ ở nơi đó.
Tài xế là người trước kia cô đã gặp qua, từng thay Uyển tỷ lái xe, gọi là Tiểu Võ.
Võ tiên sinh nhìn gương chiếu hậu cười với cô: "Bạn học Tiểu Đặng, kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng con mắt khác [1] nha."
Đặng Dĩ Manh thẹn thùng mà cười một cái.
Không nhiều lời.
Cô biết bản thân ăn nói rất vụng về.
Ở trước mặt người thân quen, không lựa lời với nhau thì thôi.
Ở bên ngoài cô vẫn nên im lặng là vàng đi.
Không bao lâu đã tới trụ sở chính của Hoa Dung,
"Chị Điềm." Đặng Dĩ Manh đứng ở ngoài văn phòng của Lưu Điềm gõ cửa, "Em có thể đi vào sao?"
"Mời vào."
Lưu Điềm ngồi ở chỗ kia hút thuốc.
Thấy Đặng Dĩ Manh chần chừ ở cửa, cười một cái, đem thuốc lá ấn vào gạt tàn.
Mắt Đặng Dĩ Manh sáng như đuốc: "Chị Điềm, chị trộm hút thuốc đúng không."
Lưu Điềm hừ một tiếng: "Nói bậy.
Hút thuốc thì có cái gì mà trộm."
"Phu nhân của chị nhất định không cho chị hút đúng không." Đặng Dĩ Manh tự quen thuộc mà đi vào, giúp chị ấy mở cửa sổ.
Lưu Điềm thấy đứa nhỏ này đi vào cái, còn chưa bắt đầu nói chủ đề chính, đã thắng trước nàng một nước cờ rồi, tự nhiên có chút buồn cười, chỉ cái ghế dựa đối diện, "Manh Manh, em tới đây, ngồi xuống, chị có chuyện muốn nói với em."
Đặng Dĩ Manh ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, dáng ngồi thập phần đoan chính.
"Có một tin tức tốt, và một tin tức xấu, em trước muốn nghe cái nào." Lưu Điềm hỏi.
"Tin tức tốt." Đặng Dĩ Manh thích cái trình tự này.
Trước nói tin tức tốt, có thể vui vẻ được lâu hơn một chút.
Nếu nói tin xấu trước, như vậy thì thời gian thương tâm chẳng phải sẽ càng lâu sao, không có lời.
Lưu Điềm ho khan một tiếng, "À thì, kịch bản trước mắt thì không nhận được cái nào mới, nhưng có một cái quảng cáo, là quảng cáo đồ uống, mục tiêu của thị trường này là thanh thiếu niên, đối phương nhìn trúng khí chất điềm mỹ của em, mời em đảm nhiệm nữ chính của bộ quảng cáo đợt này, chị làm chủ giúp em tiếp rồi."
Thần sắc hết sức băn khoăn của Đặng Dĩ Manh bị người đại diện thu vào trong đáy mắt.
Lưu Điềm không khỏi có chút buồn cười, đem hiệp ước đẩy trước mặt cô, cố ý lấy bút dạ quang đánh dấu ở mục thù lao, cười nói: "Manh Manh em xem đi, chị tranh thủ được mức giá này có thích hợp không."
Mặt của Đặng Dĩ Manh lập tức đỏ lên.
Ngay sau đó vành mắt cũng đỏ.
Lưu Điềm buồn bực một chút: "Không hài lòng?"
Đặng Dĩ Manh gần như là sắp khóc tới nơi rồi, "Không phải."
Lưu Điềm thở dài, "Em không thể đi so với chị Uyển của em.
Với cái già vị kia của người ta.
Em ngẫm lại thời gian vào nghề của người ta rồi chịu thua đi, chị Uyển nhà em ấy, từ lúc biết ăn cơm đã làm diễn viên rồi.
Khi còn nhỏ là tiểu hí cốt [2], trưởng thành là ảnh hậu.
Em chỉ mới bỏ ra một chút thời gian thì sao có thể so nổi hả.
Không thể đua đòi cái này, hiểu chưa?"
Đặng Dĩ Manh lau đôi mắt, "Chị hiểu nhầm ý em rồi.
Em không phải muốn đua đòi với người khác.
Đặc biệt là Uyển tỷ.
Em nào dám so cùng với chị ấy chứ."
Lưu Điềm cười ha hả một tiếng.
Đặng Dĩ Manh không rõ vì sao chị Điềm lại cười lạnh, tiếp tục giải thích cho bản thân, "Ý em là, chị sắp biến em thành người xấu rồi đó.
Con số này có thể gấp năm lần thu nhập một năm trong nhà em.
Hiện tại em phát hiện ra mỗi lần thấy tiền mắt mình sẽ sáng lên.
Cảm giác không ổn chút nào."
Lưu Điềm gật đầu: "Những lời em đang nói là vấn đề của riêng em.
Chị chỉ là người đại diện của em, phụ trách giúp em khai quật tài nguyên, mang đến cơ hội kiếm tiền cho em.
Còn những loại cảm xúc khác, bản thân em tự chỉnh đốn lại mình là được rồi.
Nếu như quá mức yếu ớt, thì không thể sống được lâu trong cái vòng này đâu."
Đặng Dĩ Manh nhéo lấy vạt áo lông, không nói.
"Vấn đề này coi như tạm kết thúc, chúng ta đã nói xong rồi.
Chị sẽ gửi em thời gian và địa điểm sau.
Lần đầu tiên em quay quảng cáo, chị sẽ tự mình mang em đến, chống lưng cho em." Lưu Điềm lại muốn hút thuốc, nhưng rồi chần chờ, chung quy vẫn từ bỏ, lui một bước cầm cái ly đựng cà phê đen đã nguội lạnh uống hết sạch.
Đặng Dĩ Manh chớp đôi mắt, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn.
Cô có một loại ảo giác rằng, phảng phất như Lưu Điềm coi cái thứ đồ kia là rượu để tự chuốc say bản thân vậy.
Lưu Điềm uống cà phê xong, đôi lông mày trên khuôn mặt u buồn nhíu chặt, kéo cái ngăn kéo trên bàn làm việc của mình ra.
Tiếp theo chính là tin tức xấu.
Hai tay của Đặng Dĩ Manh đan vào nhau, vô cùng khẩn trương, "Chị Điềm."
"Chị có một vài bức ảnh." Lưu Điềm ho khan một tiếng, "Chị tự biện hộ một chút, không phải là chị thuê người chụp, mà là có người để ý đến mặt mũi của chị, gửi tới đây uy hiếp, yêu cầu đưa tiền để giải quyết, chị hơi chút, dùng ít thủ đoạn, gậy ông đập lưng ông.
Nhưng lần này ngăn được, không có nghĩa là lần sau cũng có vận khí tốt như vậy."
Đặng Dĩ Manh sợ tới mức đầu có chút mê mang.
Lưu Điềm đẩy đống ảnh hướng về phía cô một chút, "Em tự xem đi."
Đặng Dĩ Manh cúi đầu đọc.
Không phải thứ khác.
Là hình ảnh của tối hôm qua, cô và Đại Uyển ngồi trên sopha hôn nhau, hai người ôm nhau, cực kì thân mật và hài hòa.
Đặng Dĩ Manh có chút kinh ngạc.
Cô cầm đống ảnh kéo gần về phía mình thật cẩn thận.
Thì ra khi ở cùng với Uyển tỷ, chị ấy có dáng vẻ như này.
Con ngươi hết sức trong trẻo.
Thuần khiết như ánh mắt của một đứa nhỏ.
Khó trách có người nói rằng, chỉ có ba thứ không thể che giấu được.
Đó là nghèo đói, cơn ho và tình yêu [3]
Xem ra cô thật sự trúng phải độc của Đại Uyển rồi.
Lưu Điềm ngồi bên kia táo bạo gõ bàn: "Manh Manh, em có nghe chị nói không đấy?"
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu, vẻ mặt không rõ nguyên do.
Thấy gương mặt của người đại diện hết sức táo bạo, gãi ót, nóng lòng xin lỗi: "Thật ngại quá, chị Điềm, em mới thất thần."
Lưu Điềm hít sâu, mặc niệm ba lần trong lòng "Đây là nghệ sĩ dòng chính của mình, là dòng chính dòng chính dòng chính, là con dê béo con dê béo dê béo."
Sau khi bình ổn được cảm xúc, Lưu Điềm lặp lại lần nữa: "Em và Đại Uyển, hai người đang ở độ tài hoa, công việc lại cô đơn quạnh quẽ, yêu cầu được an ủi, chị có thể lý giải.
Nhưng mà, làm ơn mấy đứa khắc chế một chút đi, cần phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ."
Đặng Dĩ Manh nhíu mày, "Em và Đại Uyển, không phải như những gì chị nói."
Lưu Điềm cười nhạo: "Vậy là loại nào?"
Đặng Dĩ Manh khoa tay múa chân hai cái: "Em với chị ấy, thật sự yêu nhau.
Chúng em đã ở bên nhau rồi."
Đầu của Lưu Điềm muốn bùng nổ, ".....Em lặp lại lần nữa."
"Tụi em đã cái kia rồi.
Sau này vẫn sẽ tiếp tục cái kia." Đặng Dĩ Manh vốn dĩ cảm thấy loại chuyện như thế này rất riêng tư, không hợp để nói với người ngoài, cũng không nên nói với người ngoài.
Nhưng việc chiếm Đại Uyển làm của riêng, là việc đáng kiêu ngạo cỡ nào chứ! Lưu Điềm Điềm không phải cũng hay khoe vợ sao.
Cô cũng muốn.
Lưu Điềm đỡ đầu kịch liệt muốn áp máu muốn tăng xông lên não, "Manh Manh, nghe chị nói, tém tém lại một chút, bảo trì khoảng cách với chị Uyển của em đi, chị không phải không ủng hộ người trong vòng yêu nhau, cũng rất vui vì em và Đại Uyển có thể thành đôi, nhưng hai đứa vẫn còn rất trẻ có được không, có thể suy nghĩ cho tiền đồ và tương lai của mình một chút sao?"
Đặng Dĩ Manh bĩu môi, "Chị Điềm, chị bắt nạt em."
Lưu Điềm: ".........Gì?"
"Đây rõ ràng là việc của cả hai người tụi em." Đặng Dĩ Manh căm giận, "Chị lại bắt nạt em, vì sao chị không tìm Uyển tỷ chứ? Chỉ gọi em đến nói những lời này, bảo em cách xa Đại Uyển, nếu Đại Uyển không biết nguyên nhân, không phải sẽ vì chuyện này mà thương tâm sao? Chị ấy sẽ không coi em là kẻ bội tình bạc nghĩa sao? Chị có phải thấy em dễ bắt nạt không đó?" Lưu Điềm thật sự sắp bị cái logic thần kì của em ấy nói nghẹn chết.
Lại tiếp tục mặc niệm "Con dê béo con dê béo con dê béo", thở đều đều, điều hòa lại hơi thở, mỉm cười khuyên bảo: "Manh Manh à, em sao lại không lí giải khổ tâm của chị như vậy, nha? Chị tìm em, vì yêu quý em.
Hai đứa em yêu đương, tuy rằng là việc của cả hai, nhưng mà chênh lệch địa vị giữa hai đứa lớn thế nào em cũng không phải không biết.
Hai đứa thân mật với nhau, làm mưa làm gió, còn không thèm kéo mành, cứ để trắng trợn như vậy, một khi tình yêu của hai đứa bị phơi bày ra ngoài, ảnh hưởng đến Đại Uyển thì cực kì bé nhỏ, có lẽ còn lợi lớn hơn hại.
Mọi người chỉ có thể nói là, mị lực của Khương Tự Uyển là vô biên, chỉ cần cô ấy nhìn ai trong đám đông nhiều hơn một chút, người đấy sẽ không thể chạy thoát khỏi bẫy rập mị lực mà cô ấy đã giăng.
Nhưng mà họ sẽ nói em thế nào hả? Em có nghĩ đến không?"
Đặng Dĩ Manh nhấp miệng không nói lời nào.
"Họ sẽ nói, em chính là loại con gái tâm cơ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần có đùi để ôm, vô luận đối phương là nam hay nữ, có khe hở cái thì lập tức chen vào, có giường cái thì lập tức bò lên," Lưu Điềm nói tiếp, "Đại đa số người sẽ không quan tâm việc mấy đứa có phải thật sự yêu nhau không, cũng không thèm để ý đến việc chân tướng là cái gì, có lẽ thật là Đại Uyển để ý đến em trước, theo đuổi em trước, nhưng mà ai sẽ quan tâm? Bọn họ chỉ tin vào những thứ mà họ muốn tin thôi, em hiểu chứ? Đây chính là bi ai mà chênh lệch địa vị mang tới!"
Đặng Dĩ Manh bị nói tới đầu cúi thấp xuống, sau một lúc lâu ngẩng mặt lên, đôi đồng tử đen láy như hạt nho vậy mà lại lấp lánh rực rỡ, "Vậy, chị Điềm, em có thể hỏi chị cái này không."
Lưu Điềm nói đến giọng cũng có chút đau, đỡ cái trán, để tránh con dê con béo bở này lại hỏi cái vấn đề gì không đỡ được, ở trong lòng mặc niệm tiếp "Dòng chính dòng chính dòng chính", sau khi xây dựng tâm lí vững vàng xong, mới gật đầu đáp ứng: "Có thể, nói đi."
Lần này Đặng Dĩ Manh không thất thần nữa, vấn đề cũng hết sức nghiêm túc.
--
Tuy rằng công việc của Khương Tự Uyển có thể nói là xếp đầy tới tận năm sau, nhưng lúc nhá nhem tối Lưu Điềm vẫn muốn đem kịch bản của bộ phim truyền hình mới đến cho Đại Uyển xem.
Sau khi hỏi nàng về thời gian chính xác lúc về tới nhà, bản thân mang theo rượu và thức ăn lái xe tới.
Khương Tự Uyển vừa tới nhà, đã thấy Lưu Điềm cầm hộp đồ ăn đứng ngoài cửa chờ.
Vào nhà, cũng không cần Khương Tự Uyển làm, tự mình bày sushi và rượu gạo lên chiếc bàn trà nhỏ, ngồi dưới đất cái liền uống rượu.
Khương Tự Uyển tẩy trang xong mới đi qua, ngồi đối diện phụng bồi, không ăn gì cả, chỉ chờ Lưu Điềm làm khó dễ.
"Chị có phải gây nghiệt gì rồi đúng không." Sau khi Lưu Điềm uống trước một ly, vành mắt dường như có chút say rồi, hơi hơi phiếm hồng, ăn ý phối hợp với biểu tình thương cảm, "Bởi vì chị thích con gái, cho nên nghệ sĩ trong tay mà chị đắc ý, cuối cùng đều yêu con gái phải không.
Chị là loại buff như vậy sao?"
Khương Tự Uyển mỉm cười.
Lưu Điềm khẽ rên một tiếng, buông cái ly trong tay ra, lại đem rượu trước mặt Đại Uyển đẩy về phía nàng, khuyên nàng cũng uống một ly.
......
"Những lời nói trước, làm chị muốn cười ra tiếng luôn đấy, hoài nghi đứa nhỏ này mọc cái đầu có phải chỉ để tăng thêm chiều cao không." Khi Lưu Điềm kể tới sắp xong rồi, mới bắt đầu phát biểu cảm nghĩ cá nhân, "Cuối cùng, xem như Đặng Dĩ Manh còn nói được một câu có cốt khí."
Khương Tự Uyển hơi chuyển động cái ly nho nhỏ trong tay mình, lười nhác hỏi một câu: "Hửm?"
Lưu Điềm cười gượng hai tiếng: "Ha ha, em ấy hỏi chị, có phải nếu trở nên lợi hại như em, vậy sẽ không cần băn khoăn những việc kia, có thể quang minh chính đại ở bên em không.
Em nói xem Đặng Dĩ Manh, có phải rất thông minh không?"
Khương Tự Uyển cong cong đôi mắt, lại rót cho mình một ly rượu.
-
Cái ngày Đặng Dĩ Manh đi quay quảng cáo về đồ uống, là một ngày mùa đông bất thường, buổi sáng vẫn là mây đen giăng đầy trời, được tới nửa buổi, thì mặt trời lại lên cao, nóng tới lạ.
Cô mặc một chiếc áo lông vũ, bị nóng đến đổ mồ hôi.
Lấy khăn lau lại lau, sau đó bị chuyên viên trang điểm ghét bỏ không ngoan ngoãn, nhìn Lưu Điềm cáo trạng: "Chị Điềm, chị coi đứa nhỏ này nè, thích nhích tới nhích lui thế này, em sao trang điểm được đây?"
Lưu Điềm để mặt mũi cho cô ấy, "Lộ Lộ vất vả thêm một chút, đứa nhỏ này có chút triệu chứng rối loạn tăng động.
Em xem em ấy hoạt bát đáng yêu như vậy, tha cho em ấy lần này đi nha."
Vạn Lộ Lộ hừ một tiếng, ấn cái đầu của Đặng Dĩ Manh một cái, "Nghe thấy không, ngồi ngoan!"
Đặng Dĩ Manh có chút xấu hổ, nhỏ giọng xin lỗi.
Sau khi trang điểm xong, còn một lúc nữa là quay chụp, Đặng Dĩ Manh nghe thấy tiếng di động, móc điện thoại ra xem, wow, là Uyển tỷ của cô.
Đặng Dĩ Manh ôm di động đến một chỗ an tĩnh để nghe máy.
Sau khi tiếp nghe xong thì cười hì hì, hỏi Uyển tỷ đang ở nơi nào.
Đa số thời điểm thì Khương Tự Uyển vẫn giữ hình tượng nữ thần.
Có lẽ do ngày thường quá đoan trang, vậy nên lúc lén lút mới rất quá mức.
Nghe xem chị ấy đang nói cái gì vậy nè?
"Manh Manh." Thanh âm Đại Uyển nhàn nhạt, nghe không rõ là cảm xúc gì, "Mấy hôm rồi em không tới đây với chị."
Đặng Dĩ Manh rất muốn hung dữ với chị ấy một chút, muốn nói chị cũng đâu tới thăm em.
Nhưng cô biết Đại Uyển thật sự rất vội.
Bảo cô che lương tâm đấm ngực người làm nũng, cô làm không được, vì thể chỉ có thể nghiêm túc theo hiện thực để trả lời: "Em cũng bận nha."
Đại Uyển trầm ngâm một lát, tựa hồ là đang tìm từ, sau một lúc lâu có chút thẹn thùng nói: "Tụi em đã cái kia rồi.
Sau này vẫn sẽ tiếp tục cái kia."
Đặng Dĩ Manh: "Hả? 0.0"
Thanh âm Đại Uyển lại khôi phục bình tĩnh, "Những lời này là em nói đúng không."
Đặng Dĩ Manh yếu ớt nói: "Không sai, là em nói." Vô pháp phản bác.
Thanh âm Khương Tự Uyển xa xôi: "Chị gọi điện cũng không vì gì khác, chỉ muốn hỏi em một chút, chúng ta, khi nào, lại, 'cái kia' nha?"
Đặng Dĩ Manh choáng váng.
Cái bà cô Lưu Điềm này, quả thật không thể tin được mà.
Nhưng cô cũng biết Đại Uyển chỉ đùa mình mà thôi.
Không thể trả lời trực tiếp cái vấn đề lưu manh này được.
Vậy nên ai đó tìm cái cớ cúp máy luôn: "Alo, alo, nghe không thấy, vào trong hầm rồi....A...."
Bang.
Cúp.
Đặng Dĩ Manh thở phào.
Giương mắt lên lại tràn đầy ý cười.
Nhưng cô lại không để ý rằng đối diện mình có người đang đứng, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lưng chạm đến mặt tường.
"—— Cô chính là Đặng Dĩ Manh à."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Tác giả thật sự lồng ghép nhiều những câu thơ và điển tích vào truyện khiến mình cảm thấy rất thú vị.
Nhiều lúc đọc chú thích còn cảm thấy thú vị hơn đọc chương truyện luôn đấy.
Nhưng có vẻ mình chú thích hơi dài.
Không biết có gây khó chịu cho mọi người không, nếu có thì lần sau mình sẽ rút ngắn hết mức có thể.
Đặng Dĩ Manh cưng muốn xỉu, muốn bắt về ghê :>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...