Đặng Dĩ Manh luôn cảm thấy Đại Uyển đang ám chỉ cái gì đó với cô.
Lúc Khương Tự Uyển đọc lời kịch, cô ngồi ở một bên bật âm lượng rất nhỏ để xem điện ảnh, và viết bài tập của phim kéo nữa.
Có lẽ Đại Uyển sợ ảnh hưởng tới cô, đều luôn đọc thầm, ngẫu nhiên rũ mi suy tư, nhiều nhất cũng là nhẹ giọng suy đoán gì đó.
Đột nhiên, Đại Uyển bỗng đọc ra tiếng.
Nghe một chút xem chị ấy đang nói cái gì đó.
-- "Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi" [1]
Lỗ tai Đặng Dĩ Manh run run.
Nếu Đại Uyển đọc một lần thì thôi đi, nhưng chị ấy đọc đi đọc lại vài lần liền.
Lật đi lật lại.
Đặng Dĩ Manh yên lặng, lại yên lặng, đem bản thân mình dịch ra xa một chút, nhân tiện điều chỉnh âm lượng trên ipad của Đại Uyển lớn hơn một chút.
Khương Tự Uyển lại không làm cô toại nguyện, giữ chặt lấy cánh tay nhỏ của cô, hàm chứa ý cười ba phần, vẻ mặt mưa thuận gió hòa hỏi: "Manh Manh, em cảm thấy câu này thế nào?"
Đặng Dĩ Manh méo mó, "Cái gì thế nào."
"Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi." Khương Tự Uyển nhìn chằm chằm đôi mắt cô, "Em cảm thấy ý thơ này như thế nào?"
Đại Uyển đang quay phim cổ trang, lời kịch thường ngày nửa cổ nửa hiện đại, ngẫu nhiên không kịp thay đổi, nói chuyện cũng mang phong cách cổ trang dạt dào.
Đặng Dĩ Manh nhấp miệng cười: "Khá tốt nha.
Câu trước em còn nhớ rõ là, khuyến quân mạc tích kim lũ y, khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hết sức hoa lệ."
Khương Tự Uyển cười như không cười: "Như vậy thôi sao?"
Đặng Dĩ Manh gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, như vậy thôi." Vẻ mặt hồn nhiên thơ ngây.
Khương Tự Uyển giơ tay bóp chặt lấy mặt cô, còn nhéo nữa, "Đặng Dĩ Manh, chị phát hiện ra chị vẫn còn xem nhẹ em đấy."
Đặng Dĩ Manh hừ hừ hai tiếng, "Đau.
Em làm sao hả? Em đã nói với chị từ sớm, em siêu cấp lợi hại đấy, chị đó cá không ăn muối cá ươn đó nha."
Khương Tự Uyển dứt khoát đặt vở xuống, dùng cánh tay kéo cô lại.
Đặng Dĩ Manh bị kéo vào trong lòng ngực ấm áp, cả người đều ngốc rồi, giơ tay đẩy hai vai Đại Uyển, lí trí khuyên can, "Chị lại thế này, em về sau sẽ không tới nữa."
Khương Tự Uyển híp mắt, "Lặp lại lần nữa?" Uy hiếp xong hôn lên mặt em ấy một cái.
Giáo dục trẻ em, vừa đánh vừa xoa là thứ không thể thiếu.
Gương mặt Đặng Dĩ Manh đỏ ửng, cho dù cái chống đẩy này của cô đã được chứng minh là không có tác dụng, cô vẫn ra sức đẩy vai mỏng của Đại Uyển, "Nếu ảnh hưởng đến công việc của chị, tội của em rất lớn đấy.
Hơn nữa em cũng muốn học tập.
Chị lúc nhỏ ở trường hẳn sẽ gặp qua loại này —— người đó vì yêu đương, khiến cho thành tích giảm đến xuống dốc không phanh, hết sức đáng tiếc đấy nha."
Đặng Dĩ Manh mềm mềm mại mại, giống như món bánh điểm tâm tuyết mị nương [2], xúc cảm ôm vào lòng tốt vô cùng.
Người ôm em ấy, hận không thể đem bé con này xoa tiến vào lòng ngực chiếm làm của riêng, lập tức tuy hai mà một.
Cho nên khi Đặng Dĩ Manh nói một đống đạo lí xong, phát hiện Đại Uyển không những không có dấu hiệu buông cô ra, ngược lại khoảng cách của hai người lại càng gần gũi.
Mà dán nhau gần như vậy, hô hấp cùng hương thơm của cả hai cùng hòa quyện trong gang tấc.
Đặng Dĩ Manh cảm thấy mình lại bắt đầu biến thái nữa rồi, cắn môi không chịu nói chuyện nữa.
Khương Tự Uyển thấy cô tự dưng trầm mặc, a một tiếng cười khẽ: "Sao lại không nói nữa rồi?"
"......." Đặng Dĩ Manh trừng mắt nhìn chị ấy một cái.
"Không gạt em," Dáng vẻ Đại Uyển hết sức nhàn nhã, "Chị là loại người vô luận thế nào cũng thi đứng đầu.
Cho nên không cần lo sẽ ảnh hưởng tới chị."
Đặng Dĩ Manh ngứa răng.
Đại Uyển thật đúng là không có ánh mắt.
Chẳng lẽ chị ấy không biết, nhân thiết học bá như thế này là thứ khiến người hận nhất sao? Sao dám nói ra trước mặt cô chứ? Cái câu đơn giản thế này, lại gợi lên hận cũ năm xưa, vậy nên có bạn nhỏ liều mạng giãy về phía sau, "Em sẽ bị ảnh hưởng, vốn dĩ em đã ngốc rồi, nếu còn không nỗ lực nữa, thì sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Em không thể bồi chị chơi được, buông em ra buông ra mau."
Khương Tự Uyển bật cười.
Bé ngốc này được lắm nha, câu nào cũng nói được hết, nhìn ngốc ngốc không dễ thu lưu gì hết, nói gì cũng lay chuyển không được.
Thấy em ấy giãy dụa lợi hại như vậy, cũng không đùa nữa, giơ tay búng nhẹ trán em ấy, "Vậy em học đi."
Đặng Dĩ Manh thấy mình tránh được một kiếp.
Thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại không nỡ đi xa, nên ngồi kế bên Đại Uyển, cọ lấy nhiệt độ trên cơ thể nàng, nghiêm túc hoàn thành bài tập.
Ai ngờ, lúc đứng dậy đi toilet, cô nhìn thấy trên cái giá của phòng bếp nhiều thêm một chai rượu vang Moscato d'Asti [3] xinh đẹp.
Đã được uống hơn phân nửa.
Loại rượu này, có một khoảng thời gian ở kí túc xá cô luôn nghe Phích Lịch Bối Bối nhắc đến, nghe nói hương vị ngọt ngào, rất thích hợp với con gái, rượu cũng không quá mạnh, uống nhiều một chút cũng sẽ không say.
Uống vào lúc đang hẹn hò là tuyệt nhất.
Vừa có thể mượn rượu giả điên, lại không đến mức say tới năng lực chơi lưu manh cũng xuất hiện.
Đặng Dĩ Manh hóa thân thành Đặng Holmes, đỡ cằm trầm tư.
—— Cái chai rượu này mới xuất hiện trong nhà Đại Uyển, hơn nữa so với những chai rượu khác có thiết kế gần như lãnh đạm của chị ấy, càng có vẻ là hạc lạc trong bầy gà.
Đặng Holmes có chút rầu rĩ, hoài nghi đây là quà mà một bạn nữ khác tặng Đại Uyển.
Đã uống sạch một nửa, vậy có phải người tặng quà đã từng mượn rượu giả điên để chơi lưu manh với Đại Uyển không?
Cầm cái chai rượu lại, đi tới trước mặt Uyển tỷ đứng yên, cọ tới cọ lui một lát, ôm cái thứ đồ vật đó không biết nên mở miệng thế nào.
Mà Khương Tự Uyển là người nào nha, đương nhiên là thấy rõ mọi việc rồi.
Nàng rất nhanh đã phát hiện sự khác thường của Đặng Dĩ Manh, ngẩng đầu mỉm cười: "Sao?"
"Uyển, Uyển tỷ, chai rượu này.....?" Đặng Dĩ Manh ùng ục nuốt nước miếng.
"Fans đưa." Trước khi trả lời Đại Uyển còn nghĩ nghĩ, "Hôm trước Lưu Điềm mang tới.
Chị ấy mở ra uống một chút, rồi để ở chỗ đó."
Trong lòng Đặng Dĩ Manh có chút ê ẩm, chớp mắt: "Em có thể uống một ngụm không nha."
Khương Tự Uyển nói: "Bạn nhỏ không thể uống rượu."
Đặng Dĩ Manh nhớ lại lần trước ở quán bar trên cao nguyên, Đại Uyển gọi cho cô ly nước cam, bĩu môi, "Ở bên ngoài không cho em uống thì thôi.
Hiện tại là ở nhà.
Em cũng đâu uống nhiều." Giơ một ngón tay, "Chỉ uống một chút, cũng không cho sao?"
Khóe môi Khương Tự Uyển cong cong, hiện tại ở nhà? Gật đầu: "Được, hạn định là một ly thôi nha."
Được phép Đặng Dĩ Manh liền hoan hô đi lấy ly.....
Khương Tự Uyển đỡ trán.
—— Không biết là ai vừa nói phải chăm chỉ học tập vậy nè.
Đặng Dĩ Manh mở rượu, thật ra cũng rất ngoan ngoãn, không ăn mảnh, bưng hai ly, để một ly xuống trước mặt Đại Uyển.
Bản thân cô rất có ý thức tự hiểu lấy mình, không dám uống nhiều, chỉ nếm một ngụm liền đặt xuống.
Ngoài phòng gió lạnh thổi phần phật, trong phòng, lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hoả lô [4], cảnh tượng hết sức hài hòa, cô vô cùng hưởng thụ cái này.
Đương nhiên là cái lò nhỏ tồn tại ở trong tưởng tượng của cô rồi
Khương Tự Uyển đọc lời kịch được một nửa, cái đầu nhỏ của Đặng Dĩ Manh nguyên bản là dựa vào vai nàng, chậm rãi xuống dần tới cổ nàng, ai đó cúi đầu xem, không khỏi vui mừng.
Đặng Dĩ Manh ngủ rồi.
Ngủ rồi, hai cái móng vuốt nho nhỏ còn ôm iPad gắt gao, cho thấy cái người này trước khi ngủ còn đang tự hỏi một vấn đề hết sức trọng đại, mày cũng nhăn tới lợi hại luôn.
Khương Tự Uyển không đánh thức em ấy, buông cuốn vở trong tay xuống, đem cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành kia ôm lấy đi lên tầng, dàn xếp phòng xong xuôi.
Người thì ngồi ở đầu giường, dường như muốn trấn an mà nhẹ xoa giữa mày đứa nhỏ, đến khi em ấy thoải mái mà thả lỏng lại mới dừng tay.
Đại Uyển nghiền ngẫm kịch bản xong, trước khi ngủ còn nhàn nhã đăng nhập nền tảng video trực tuyến, xem qua cái video hôm nay bôi đen thê thảm Đặng Dĩ Manh.
Tỉnh lại vào ngày hôm sau.
Đặng Dĩ Manh phát hiện mình đang ở trên giường Đại Uyển.
Lại còn nằm trong tư thế bị người đằng sau ôm lấy.
Không nói khoa trương chút nào thì, máu quanh thân dường như đều đọng lại.
Vẻ mặt cô giống cái meme khuôn mặt ngưng trọng vậy đó, gian nan xoay đầu nhìn sang, may mà, lông mi của Đại Uyển còn an tĩnh trên gương mặt nàng, ý là người vẫn chưa tỉnh đấy.
Đỡ trán suy nghĩ cẩn thận, đã xảy ra chuyện gì đều nhớ không rõ.
Lần trước cô uống rượu, vẫn chỉ là trợ lý nhỏ của Đại Uyển, đã dám lớn mật hôn chị ấy.
Tối hôm qua, cũng không biết mình đã làm chuyện tốt gì.
Hẳn là không có gì đúng không?
Cho dù tối qua có xảy ra chuyện gì, chỉ cần bây giờ cô lập tức đào tẩu, xong việc thì sống chết cũng không chịu nhận, vậy Đại Uyển cũng hết cách với cô.
Việc cấp bách bây giờ chính là cần nhanh chóng xuống khỏi giường Đại Uyển đấy!
Cô tận lực di chuyển nhẹ nhàng, ý đồ thoát khỏi vòng vây của Khương Tự Uyển.
Nhưng mà cái đôi tay mềm mại thon dài kia, vậy mà giống như cái khóa treo trên hông cô vậy đó.
Cô làm thế nào cũng cởi không được.
Đã thế còn phải để ý biên độ của động tác không được quá lớn, lỡ làm Đại Uyển thức giấc, vậy hoàn toàn xong rồi.
Thật ra thì Khương Tự Uyển đã sớm tỉnh rồi.
Ban đầu là muốn đi tập thể dục buổi sáng, nhưng tâm huyết dâng trào, muốn chờ xem phản ứng của đồ ngốc này.
Hiện tại chờ được rồi, hết sức vui vẻ luôn.
Cảm giác thành tựu so với tự ngược trên mấy cái thiết bị tập thể hình để rồi thu hoạch được thành quả còn mạnh mẽ hơn gấp mười lần.
Nàng cô ý không cởi cho em ấy đó.
Cuối cùng, Đặng Dĩ Manh quay lưng về phía nàng, thanh âm nhiễm chút nức nở, "Oa, thế này thì làm sao đây nha, chẳng lẽ cần kêu mở khóa đi sao....."
Khương Tự Uyển buồn cười chết rồi, làm bộ mới tỉnh ngủ, thu hồi một bàn tay, giả vờ đánh ngáp, lại phát ra âm mũi một chút.
Nói giỡn, bảo ảnh hậu diễn một cảnh mới ngủ dậy còn không phải chỉ là bữa ăn sáng sao?
Đặng Dĩ Manh vô cùng rõ ràng mà cứng đờ lại.
Rồi khẽ khàng, tựa bịt tai trộm chuông, linh hoạt như động vật nhỏ, chui vào trong chăn, lại từ trong chăn trượt xuống giường.
Khương Tự Uyển lười biếng nằm trên đầu giường, một tay chống mặt, nhìn Đặng Dĩ Manh muốn làm gì.
Vốn dĩ Đặng Dĩ Manh muốn chạy, giống như ăn trộm chạy vào nhà người ta cắp đồ, trộm xong thì chạy chứ còn gì nữa.
Ai đó dường như muốn giả trang thành một cái ao nước xuân dịu dàng ấy, liền như vậy mà ngầm chảy ra khỏi phòng.
Đại Uyển cắn răng: "Đặng Dĩ Manh.
Chào buổi sáng."
Cái đồ nho nhỏ kia, máy móc xoay đầu lại, mặt đã đỏ thành màu gan heo, gọi một tiếng: "Oa, Uyển tỷ, chào buổi sáng."
"Em đi đâu vậy." Đại Uyển lười biếng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhẹ vỗ mặt.
Đặng Dĩ Manh cuối cùng cũng không cần quỳ dưới mặt đất nữa, cô lật thân, ngồi xổm đằng kia, ùng ục nuốt nước miếng, "Em, em đi làm bữa sáng cho chị đó."
Khương Tự Uyển lắc đầu, "Không muốn ăn."
Đặng Dĩ Manh cảm thấy việc này lớn chuyện rồi, Đại Uyển thực không thích hợp đấy! "Uyển tỷ, sao, sao không đi tập thể dục buổi sáng vậy?"
Cho dù ở trên cao nguyên, không có công cụ tập thể hình, nhưng trước khi rời giường Đại Uyển luôn phải cuốn bụng xong lại uống nước, hôm nay thế mà lười biếng như vậy.
Đại sự không ổn chút nào!
Khương Tự Uyển xoa vai, "Tối hôm qua mệt.
Nên, không muốn ăn uống.
Cũng không còn sức."
Đặng Dĩ Manh nghe tới lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
Mệt cái gì hả!! Chị nói rõ ràng đi!! Cái gì mà không có sức, làm cái gì mà không có sức hả!!
Khương Tự Uyển thấy biểu tình của em ấy đã biến thành "0.0", nghẹn cười nghẹn đến mức khó chịu, thanh giọng nói, "Em vẫn ổn chứ?"
Xong rồi, xong rồi xong rồi.
Đặng Dĩ Manh ôm đầu.
Cô nhớ tới.
Cái hôm đó, cái ngày có bão cát, cô ngồi trên sopha bị hôn đến đầu óc mơ màng xong, Đại Uyển liền hỏi, em cảm thấy thế nào.
Hiện tại lại nói tới cái vấn đề ái muội này.
Xem ra tối qua thật sự đã xảy ra sự tình gì khó lường......
Cô ôm đầu chạy trối chết, "Uyển tỷ em đi rửa mặt!!"
Khương Tự Uyển nghe tiếng chạy cầu thanh thịch thịch thịch, lúc này mới đỡ trán cười ra tiếng.
—— Trên đời này sao lại có một bé ngốc dễ bị chọc như vậy nha.
Hôm nay có một bài trắc nghiệm nhỏ rất quan trọng liên quan đến lịch sử điện ảnh, buổi sáng Đặng Dĩ Manh đã chạy về đi học.
Nhưng mà cô không biết mình ra khỏi cửa nhà Đại Uyển thế nào, cũng không biết về lại trường thế nào luôn.
Thời điểm ở trong tàu điện ngầm vẫn luôn không dám ngẩng đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...