Tình Địch - Ngũ Quân



Cổ Lục Viễn tức khắc đỏ lựng, Chu Du không biết học ai dán miệng vào lỗ tai cậu nói chuyện, tê tê dại dại khiến người choáng váng, tuy vậy cậu khẽ hé miệng, lại phát hiện chính mình không có cách nào trả lời.

Chu Du không ngốc, thậm chí trong những chuyện ân tình vãng lai, Chu Du luôn có "nhất châm kiến huyết"* sắc bén, nếu không phải người này mỗi ngày nguyện ý nhàn rỗi, Lục Viễn cảm thấy hắn hẳn là rất lợi hại. Ít nhất bất kể là tâm thái hay là gì khác, Chu Du so với chính cậu luôn có thể giải quyết mọi việc càng gọn gàng mau lẹ hơn. Bản thân cậu là lý tính nhưng dễ dàng mềm lòng, Chu Du là cảm tính nhưng lại kiên quyết rạch ròi.

*nhất châm kiến huyết: một mũi châm duy nhất là thấy máu, một lời nói mà bắt trúng ngay chỗ trọng yếu.

Chỉ là hôm nay sự tình phát triển vượt xa dự đoán của chính cậu. Nếu Chu Du định đi, cậu khó có thể tiếp thu, nhưng nếu lưu lại, cậu cũng không biết định nghĩa quan hệ của hai người như thế nào. Lục Viễn cảm thấy bản thân định đáp ứng thì không phải, mà không định đáp ứng cũng không phải, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Du ôm cậu không nhúc nhích, qua một lát lại nhịn không được cựa quậy, đứng thẳng người lên một chút.

Lục Viễn còn đang rối rắm, liếc mắt không để ý, chờ một lúc sau liền phát hiện có gì đó không quá thích hợp...Chu Du giống như đang khuỵu chân xuống.

Cậu thoáng sửng sốt, lại xem xét biểu tình của Chu Du, quả nhiên người sau bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Ban nãy Chu Du xoay người, kỳ thật là có ý định đi WC... Đương nhiên chính hắn sau khi đi ra hai bước liền phản ứng lại, lúc ấy hai người đang nói chuyện giữa chừng, bấy giờ hắn ra cửa có lẽ sẽ làm cho Lục Viễn nghĩ rằng hắn bỏ đi. Cho nên Chu Du hiếm khi được một lần tùy cơ ứng biến, nhanh chóng xoay người quay lại làm gấu ôm vồ lấy người ta, trước tiên đem lời nói ra giải thích cho rõ ràng.

Hiệu quả của tùy cơ ứng biến không tồi, hiển nhiên Lục Viễn cũng không ngờ tới, cho nên lời đã nói xong, người cũng ôm rồi, hiện tại rốt cuộc cũng chờ được thời khắc mấu chốt nhất, Chu Du lại có chút nín không nổi.

Loại sự tình như là thổ lộ này, trong mắt hắn là việc phải làm trên tinh thần thừa thắng xông lên, một hơi không hoàn thành, phỏng chừng sau đó cũng xôi hỏng bỏng không. Cho nên giữa chừng không thể mất tập trung không thể ngắc ngứ, bằng không chính là vào thời khắc mấu chốt quan trọng nhất lại tuột dây xích, lúc này Lục Viễn còn chưa tỏ thái độ, hắn thế nào cũng không dám động đậy, đành phải chờ rồi lại chờ, không dám hó hé gì.

Chu Du cảm thấy bản thân nín thật vất vả, lực chú ý càng ngày càng tập trung đến khu vực bàng quang.

Lục Viễn sau khi phát hiện dị thường lại liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được đẩy hắn một chút hỏi: "Cậu muốn đi WC phải không?"

"Không đi," Chu Du lại hôn ở trên lỗ tai cậu một cái, nhẫn tâm nói: "Cậu đáp ứng tôi trước đi."

"...Nếu tôi nhất mực không đáp ứng thì sao," Lục Viễn liếc mắt nhìn hắn, "Vậy cậu sẽ nín luôn không đi?"

"Không đi!" Chu Du bày ra vẻ mặt bi tráng nói: "Cậu mà không đáp ứng, hai quả thận này của tôi còn có tác dụng gì!"

Lục Viễn: "..."

Cậu có chút cạn lời, nhanh chóng đẩy hắn ra bên ngoài, nói: "Cậu đừng bướng, bàng quang mà vỡ thật thì hỏng rồi, cả một kênh tuổi già dưỡng sinh như cậu còn không biết lợi hại hay sao?"

Đầu óc Chu Du xoay chuyển nhanh chóng, một bên bị cậu đẩy ra ngoài một bên quay đầu lại nhìn cậu, không quên nói điều kiện: "Vậy lúc tôi trở về cậu không thể lảng sang chuyện khác! Cũng không thể qua loa trả lời tôi, việc này chỉ là trước ấn cái nút tạm dừng, chờ tôi trở lại rồi tiếp tục đàm đạo!"

Hắn nghĩ như vậy, vọt nhanh tới toilet chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, kết quả tối nay hắn uống quá nhiều nước, lần này thời gian xả lũ lâu chưa từng thấy, Chu Du trong lòng vừa thấp thỏm vừa sốt ruột, chờ đến sau khi hắn thật sự nhẹ bẫng cả người ra đi ra từ toilet, quả nhiên thư phòng đã không còn ai.

Thư phòng không còn ai, nhưng phòng ngủ bên này để đèn sáng, Chu Du cẩn thận đẩy cửa đi vào, phát hiện giường đệm đã được người trải sẵn, quần áo Lục Viễn mặc đi làm hôm nay cũng khoác ở trên giá treo, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại đi về phía trước hai bước, quả nhiên nhìn thấy Lục Viễn đứng ở trên ban công hút thuốc.

Chu Du nhớ rõ Lục Viễn từng nói, cậu nghiện thuốc lá không nặng, chỉ là khi nào trong lòng phiền muộn sẽ hút một điếu.


Chu Du cũng có lúc phiền lòng, thế nhưng cảm xúc đến nhanh đi cũng mau, hơn phân nửa đều phát tiết ra ngoài, không giống như Lục Viễn thích kìm nén.

Hắn trước đây không để ý, hiện tại tổng kết lại một chút, phát hiện con người Lục Viễn đích thị là rất có khả năng kìm nén, hồi trước còn là bạn học, Lục Viễn tuy rằng có điểm ngạo mạn càn rỡ, thế nhưng trong lòng đặc biệt có thể nhẫn nhịn tích tụ nhiều chuyện ức chế, ngay cả lúc hắn quấy rối xuyên tạc giấy nhắn nhỏ gửi cho nam thần, Lục Viễn cũng tàng trữ đủ chứng cứ rồi mới đến tìm hắn tính sổ.

Hắn nghĩ đến đây không khỏi nhếch miệng cười, cũng đi theo đến ban công, ghé vào trên lan can nhìn xuống, lại nghiêng mặt sang nhìn Lục Viễn cười.

Lục Viễn liếc hắn: "Cậu cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là vừa mới nhớ ra một chuyện," Chu Du tự mình vui vẻ trong chốc lát, nói, "Hồi cấp ba có một lần cậu tìm tôi quyết đấu, cậu nhớ rõ không?"

Lục Viễn đương nhiên nhớ rõ, thật vất vả hẹn gặp dưới lầu ký túc xá nam sinh, người xem náo nhiệt đều đã chen chúc đứng đầy cửa sổ các phòng ký túc xá, kết quả Chu Du lại trốn mất biệt.

Cậu ừ một tiếng, không biết Chu Du muốn nói cái gì.

Chu Du lại nói: "Khi đó tôi thật sự không phải là bị cậu dọa, tôi là bị tiêu chảy, ngày đó Lý Phục mời tôi đi ăn, nhét cho tôi đầy một bụng sashimi cá sống."

"Y mời cậu đi ăn?" Lục Viễn thoáng sửng sốt, "Ngày đó là cuối tuần à?"

"Không phải, y đi lấy giấy xin nghỉ bệnh nộp cho thầy giáo, cho nên nghỉ trưa hai chúng tôi không quay trở về." Chu Du nói, "Vốn dĩ đã nhất trí đi ra ngoài ăn lẩu dê, kết quả y gạt tôi đi quán ăn Nhật, mà tôi lại không hảo mấy món đó."

Ngón tay kẹp thuốc lá của Lục Viễn hơi hơi giật giật, theo đó xoay người nhẹ nhàng gẩy nhẹ điếu lên gạt tàn. Cậu không biết Lý Phục hôm đó còn mời Chu Du đi ăn, càng không biết hóa ra là Chu Du không thích ăn món Nhật.

Hôm nọ cậu mời Chu Du đi ăn còn tưởng rằng người này sẽ thật thích.

Chu Du vừa cười vừa nói: "Ngày đó tôi trở về bụng dạ vẫn luôn không thoải mái, ngày đó thật sự không phải là trốn trong nhà vệ sinh, nhưng nói ra cậu cũng không tin. Về sau cậu còn động một chút liền lôi chuyện này ra chèn ép tôi...... Con người tôi tuy rằng ham sống sợ chết, lại nhát gan, thế nhưng đụng chuyện gì thực sự quan trọng cũng sẽ không trốn tránh, tôi lần đó không phải bị dọa chạy, lần này cũng không phải."

Hắn nói đến khúc này, quay lại vấn đề chính, nhìn Lục Viễn nói, "Vẫn là trở về vấn đề vừa rồi đi, tôi đã cân nhắc hết sức cẩn thận, muốn cùng cậu phát triển quan hệ người yêu, cậu thì sao?"

Lục Viễn đã suy nghĩ một lúc, thật thà nói: "Tôi cũng không biết, muốn nói hảo cảm, tôi đối với cậu đúng là có một chút...... Nhưng mà tôi không xác định được loại quan hệ này có thể lâu dài hay không, tôi muốn cẩn trọng hơn."

"Vậy nếu như đổi tôi thành Lý Phục thì sao?" Chu Du nhịn không được hỏi, "Cậu có còn do dự không?"

Lục Viễn nghiêng mặt nhìn hắn, ngẩn ra vài giây, lắc đầu.

Chu Du lặng người, sau đó cúi đầu cười một cái, lại thở dài.

Muốn nói hắn một chút cũng không thất vọng, không chua xót là không có khả năng, rốt cuộc thái độ của Lục Viễn đối với Lý Phục vẫn luôn cực kỳ rõ ràng —— người sau là lựa chọn tối ưu của cậu, mặc dù Chu Du có thể nhìn ra cậu đối với hắn cũng có hảo cảm, nhưng chút hảo cảm này đem ra so sánh với đặc quyền của Lý Phục, dường như không có sức cạnh tranh.

Chu Du trước kia chưa từng theo đuổi người ta, hiện tại mới là lần đầu tiên, đã chẳng có kinh nghiệm cũng không có sách lược, chỉ có thể dựa vào tấm lòng nhiệt thành đánh loạn xạ một hồi—— Lý Phục đã là bạn tốt của hắn, hiện tại lại thành đối thủ ẩn hình, hơn nữa đối phương còn thuộc loại cao thủ võ lâm, bất động thì thôi, vừa động là có thể dồn hắn vào chỗ chết.

Ngẫm lại cũng quá xót xa.

Khí thế của hắn tức khắc héo oặt xuống, nhoài người ở trên lan can không buồn mở miệng.


Lục Viễn cũng không biết phải nói gì, nguyên bản ý của cậu cũng không phải Lý Phục so với Chu Du tốt hơn bao nhiêu, mà chỉ muốn nói cùng một tình huống lưỡng tình tương duyệt*, Lý Phục nếu đã làm tới bước thổ lộ này, khả năng là đã suy nghĩ toàn diện, càng có quy hoạch, càng làm cho đối phương yên tâm mà thôi. Tiền đề của giả thiết này vốn dĩ không tồn tại, cậu cùng Lý Phục không có khả năng, người sau không có hứng thú, mà cậu cũng không kiên quyết đến vậy.

*lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đều có tình cảm.

Lục Viễn nghĩ một lúc, cảm thấy mình có lẽ chỉ là muốn tìm một người giống như Lý Phục, lại lùi một bước mà nói, có lẽ chỉ là mong muốn một loại tình cảm ổn định mà thôi.

Xét cho cùng cậu vẫn cảm thấy Chu Du không an phận, nhưng lại không cách nào cự tuyệt được Chu Du đến gần.

"Tôi vẫn hạ không được quyết tâm," Lục Viễn do dự một lúc rồi nói, "Thực ra cậu rất tốt, tôi là thích cậu, cũng nguyện ý tiếp tục ở cùng cậu như hiện giờ, nhưng mà tôi không thể hình dung được chúng ta sau này sẽ thế nào, cũng không có tự tin... Có phải tôi rất xấu xa* hay không?"

Chu Du đã biết trước là sẽ như vậy, tuy thế trước sau như một vẫn nói: "Đúng là rất xấu xa. Hiện giờ trái tim tôi đã tan vỡ rồi. Nhặt hết từng mảnh lên cũng không ghép lại được."

*nguyên văn: 渣 (tra), nghĩa gốc là cặn bã, chỉ người lăng nhăng, đểu cáng, tình cảm không rõ ràng.

Lục Viễn có chút áy náy.

Chu Du quay đầu sang hỏi: "Vậy ý của cậu là gì? Thích tôi, nguyện ý ở cùng tôi, nhưng lại không muốn cùng tôi xác nhận quan hệ...... Vậy tôi đây xem như là địa hạ đảng hay quân dự bị sao?"

Lục Viễn không hiểu ý hắn lắm.

Chu Du tự mình giải thích, nói: "Địa hạ đảng* chính là cất giấu không công khai, quân dự bị chính là có khả năng sẽ chuyển chính thức."

*địa hạ = trong lòng đất.

Lục Viễn càng cảm thấy không ổn lắm, ngần ngừ nói: "Hay là chúng ta thừa dịp kỳ nghỉ 1/10 bình tĩnh suy nghĩ mấy ngày, trở về lại bàn cái này, được không?"

Chu Du không nói chuyện, xoay người tiến về phòng ngủ.

Suốt cả một đêm Chu Du không lên tiếng thêm một lần nào nữa, Lục Viễn đôi lần nhịn không được muốn mở miệng, lại càng nghĩ càng cảm thấy chính mình dường như hơi quá đáng, một bên tham luyến* ấm áp cùng niềm vui mà người khác mang đến, một bên lại không muốn xác định quan hệ cùng gánh vác trách nhiệm. Cậu mơ mơ màng màng mà thiếp đi mất, không biết làm sao lại mơ thấy Chu Du thổ lộ với mình, chính mình hoan thiên hỉ địa* mà đáp ứng ngay, lúc sau hai người vui vui vẻ vẻ lại nói lại cười, Chu Du ôm cậu nói lời âu yếm, cậu thi thoảng lại hôn đối phương một cái, tự thuật bí mật nho nhỏ của chính mình.

*tham luyến: tham lam quyến luyến; hoan thiên hỉ địa: ý nói vui sướng khôn cùng.

Đêm nay Lục Viễn không tài nào ngủ yên, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đầu cũng nặng trình trịch, trợn mắt nhìn đăm đăm trần nhà nửa ngày mới sực nhớ ra —— ngày hôm qua Chu Du thổ lộ tình cảm, chính mình không đáp ứng, hơn nữa hình như Chu Du có vẻ giận dữ.

Cậu nghĩ đến đây bèn cảm thấy có chút ngại ngùng đối mặt với Chu Du, chỉ là lúc quay mặt sang nhìn, mới phát hiện nửa giường bên kia đã trống không.

Chu Du đã bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà, để lại một tờ giấy trên bàn ăn, trong phòng bếp nồi cơm điện cũng đã được hẹn giờ.

Lục Viễn đưa mắt nhìn, thấy nồi cơm điện đã nhảy tới trạng thái giữ ấm, tự mình mở ra xới một bát, ăn được hai thìa mới nhớ ra cậu còn chưa rửa mặt đánh răng.

Cậu lại buông bát đũa, rửa mặt xong quay trở về, ngồi xuống lại hết muốn ăn —— trước đây bữa sáng cũng chỉ là cháo trắng với đồ ăn kèm đơn giản, Lục Viễn vẫn luôn ăn ngon lành, ngẫu nhiên buổi sáng không cảm thấy đói, cũng sẽ bị Chu Du lôi kéo ngồi xuống làm hai bát. Cậu còn than thở với Chu Du là món này quả thật ăn chắc bụng hơn so với bánh mì nhiều.


Chỉ là bây giờ ngồi đây một mình, cậu lại cảm thấy cháo trắng hay bánh mì cũng không có gì khác nhau.

Buổi sáng hôm nay không có việc, Lục Viễn lười thu dọn, dứt khoát bỏ bát lại trên bàn, cầm tờ giấy Chu Du để lại cất vào trong ngăn kéo bàn trà, xoay người tiến về thư phòng.

Máy tính rất lâu rồi chưa thanh lọc rác, Lục Viễn mở phần mềm tối ưu hóa, xóa hết rác rến cùng các tệp văn kiện bị trùng lặp trong máy tính, lại lướt web xem linh tinh một chút. Cậu lượn một vòng mấy trang tin tức, nội dung trước sau như một không có gì bổ ích, cậu lại không có hứng thú với chuyện bát quái trong làng giải trí, không thích show tạp kỹ ồn ào nhốn nháo, phim ảnh trước đây còn có thể xem mấy bộ, hiện tại cảm thấy quá tiêu tốn thời gian, chính mình lại không nhẫn nại.

Lục Viễn càng xem càng cảm thấy chán, dứt khoát đẩy con chuột, lại trở về ngủ.

Chỉ là trời đã sáng nên khó ngủ say, Lục Viễn vừa nhắm hai mắt vừa suy nghĩ, cũng không biết Chu Du bây giờ đến nơi nào, hẳn là về nhà đi. Ngày mai chính là Tết Trung Thu, cả nhà được đoàn viên thật tốt. Trong chốc lát cậu lại cân nhắc lời chính mình nói ngày hôm qua có phải là quá hợm hĩnh hay không, muốn giải quyết vấn đề chính là mình, đến thời khắc mấu chốt không cự tuyệt không đáp ứng, muốn dây dưa cũng là mình, dây dưa còn không biết che giấu, đã cho người ta hy vọng lại không thiếu đả kích, khả năng là Chu Du đã thanh tỉnh ra rồi, nguyên bản có hảo cảm cũng sẽ thất vọng về mình, bằng không vì cớ gì buổi sáng đi sớm như vậy mà không thèm chào hỏi một tiếng.

Lục Viễn trở mình, vẫn là ngủ không được, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy đi tìm tờ giấy Chu Du lưu lại kia.

Một đống biên lai cùng hóa đơn bị tấp trong ngăn kéo, tờ giấy nhắn của Chu Du lại nhỏ, Lục Viễn mất một lúc bỏ công tốn sức, thật vất vả mới tìm được, ngồi ở trên sô pha tỉ mỉ đọc lên.

Chỉ tiếc nội dung trong tờ giấy quá đơn giản, chỉ viết thời gian chuyến tàu cao tốc cùng dặn dò trong nồi cơm điện có cơm, các thông tin khác đều thiếu thốn, Lục Viễn xem đi xem lại, nghiền ngẫm đọc nhiều lần, cũng khó thể nào nhìn ra cảm xúc gì từ giữa những con chữ.

Cậu ngồi ở trên sô pha, hai tay chống lên đùi thẫn thờ trong chốc lát, giờ phút này bỗng nhiên có chút chán ghét tính cách do dự cùng không quyết đoán của chính mình.

Lục Viễn ăn không ngồi rồi nửa buổi sáng, cuối cùng quyết định ghé qua xem căn hộ mới của mẹ cậu, rốt cuộc thì ngày mai cũng là lễ Trung thu, mẹ cậu trước kia chẳng bao giờ gọi điện thoại, thế nhưng lần này thì chưa chắc, nói cho cùng bà còn muốn cậu hỗ trợ sửa hệ thống sưởi ở căn hộ đó, cái khác có thể không nhưng loại sự tình này khẳng định mẹ cậu sẽ nhớ rất rõ.

Căn hộ mới cách nhà Lục Viễn không xa, cậu đã rất lâu rồi không vận động, dứt khoát thay đổi một bộ quần áo thể dục đi bộ qua. Tiểu khu này khá đẹp, cây xanh bao quanh, khu dân cư cũng rất rộng, cửa sổ sát đất, Nam Bắc thông suốt, nguyên bản trang trí đơn giản sạch sẽ, sàn nhà gỗ cũng là chất liệu tốt, Lục Viễn quan sát đường ống máy sưởi, lại đi qua đi lại vài vòng nhìn tổng thể, trong lòng ước chừng có tính toán.

Chỉ là hiện tại cậu không muốn hỗ trợ, dù sao mẹ cậu cũng không nóng vội đến đây ở, năm nay sửa xong rồi bọn họ nhắm chừng sẽ liền dọn đến ở ngay mùa đông, tốt hơn hết là kéo sang năm sau rồi tính tiếp. Chỉ là năm nay trung thu, Kỳ Kỳ hẳn là cũng được nghỉ, một nhà ba người đoàn viên, có lẽ mặc kệ là ở đâu cũng đều rất hạnh phúc.

Cậu nghĩ vậy bèn thở dài, bên kia gia đình ba người đoàn đoàn viên viên, có người ở nơi khác lại không tài nào vui vẻ được như vậy.

Chu Du lúc này đang ngồi trên ghế bập bênh ở chính nhà mình, càng lắc lư càng buồn bực.

Buổi sáng lúc đi hắn ít nhiều cũng có điểm giận dỗi, ngày hôm qua chính mình thật vất vả mới thổ lộ với người ta một lần, lá gan cũng phình to, lời ngon tiếng ngọt cũng nói, ai ngờ đến cuối cùng vẫn là như vậy. Đặc biệt là lúc nghe đến một đoạn nhắc tới Lý Phục kia, Chu Du cảm thấy chính mình khi ấy nên lưu lại một cái xoay người thật hoa lệ......

Chỉ là khi ấy hắn không dám làm thế. Hắn ấm ức mãi không thôi, buổi sáng giận dỗi đi từ sớm, mới vừa lên xe liền bắt đầu hối hận —— Lục Viễn không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt mà? Không cự tuyệt chẳng phải là tương đương đồng ý sao? Đàn ông đàn ang muốn sĩ diện cái gì...... Hắn cảm thấy bản thân hành động hơi quá bốc đồng, sớm biết vậy hẳn là nên xuất phát muộn một chút, ít nhất phải hôn chào buổi sáng một cái rồi mới đi được.

Hơn nữa ngày hôm qua chính mình ôm lấy Lục Viễn hôn như vậy nửa ngày cậu cũng chưa nổi giận, ngày hôm nay nói không chừng sắp đến lúc phải xa nhau, hai người còn có thể si ngốc quấn quýt bên nhau thêm một lúc. Cần gì phải quan tâm việc cậu rối rắm hay không rối rắm, có thể hôn thì cứ hôn trước đã, nhỡ đâu hôn hôn một hồi dính luôn một chỗ thì sao.

Chu Du càng nghĩ càng hối hận, hận không thể nửa đường từ tàu cao tốc nhảy xuống, trở về bù đắp nụ hôn chào buổi sáng.

Có điều hắn không có cơ hội xuống tàu, mà vừa về đến nhà, ngay lập tức mọi quyền lợi sờ di động gọi điện thoại gì cũng đều bị tước mất—— cha hắn đi sau thời đại mà bắt đầu thèm thuồng mấy món ăn thịnh hành trên mạng, gọi là cái gì mà thanh đoàn*, nhưng không có ai làm cho ông, đi ra ngoài lại không mua được. Thật vất vả mãi mới chờ được Chu Du trở về nhà, liền túm lấy hắn nhét vào phòng bếp.

*Thanh đoàn (青团): một món bánh làm từ bột gạo nếp trộn với ngải cứu hoặc cỏ mầm lúa mạch để tạo màu xanh, nhân bánh thường là đậu đỏ hoặc đậu đen nghiền nhuyễn. Cách làm món này khá phức tạp, bắt buộc phải làm vào mùa xuân, khi lá ngải cứu còn tươi mới thì ăn được.

Chu Du buồn bực nói: "Món kia phải làm vào tiết Thanh minh (đầu tháng 4), thời điểm này nguyên liệu cũng không đủ, còn nữa, Trung thu không phải đều là ăn bánh Trung thu sao?"

Cha hắn ngược lại cũng cũng không hàm hồ: "Bánh trung thu cũng được, con mau đi làm vài cái cho cha ăn."

Chu Du không có cách nào khác, đành phải hỏi: "Vậy cha muốn ăn bánh trung thu nhân gì đây ạ? Để con còn đi mua nguyên liệu."

Cha hắn tỏ vẻ đương nhiên nói: "Nhân thanh đoàn."

Chu Du: "... Làm gì có loại đó? Con làm cho cha cái khác đi. Không phải cha thích nhân trứng muối sao?" Hắn vừa nói vừa đưa mắt quét tới điện thoại di động của chính mình, nghĩ bụng lát nữa vừa đi mua đồ vừa gọi điện cho Lục Viễn.


Ai ngờ cha hắn lại nói: "Thế cũng được, con thiếu cái gì thì bảo dì giúp việc đi mua, nhanh bắt tay vào làm đi, cha ở đây cổ vũ."

Chu Du kêu rên một tiếng, bị nhốt ở trong phòng bếp làm cu li, chờ hắn bận rộn xong ra ngoài thật vất vả mới sờ đến được di động, anh họ hắn Chu Liễn lại mang vợ con tới chơi.

Anh họ là con nhà bác cả, nhưng lại rất thân thiết với cha mẹ Chu Du, mỗi lần Tết nhất lễ lạt đều ghé thăm, hơn nữa còn đem theo túi lớn túi nhỏ các loại quà cáp, so với chính hắn là con ruột còn mang về nhiều hơn. Chu Du rất thích người anh trai này, nhưng lại không quá có thiện cảm với chị dâu, cảm thấy bà chị quá nhiều lời, mỗi lần về nhà được một lúc là có thể đem đủ thứ chuyện trên đời hỏi thăm hết một lượt, lôi kéo mẹ hắn tán gẫu nửa ngày.

Chu Du cũng thường xuyên trở thành đối tượng bị hỏi thăm, bởi vậy vừa nhìn thấy chị dâu liền đau đầu.

Hôm nay chị dâu lại không hề chú ý đến hắn, mà lại đi lôi kéo mẹ hắn tán gẫu chuyện của Chu Mân.

Chu Du ngẩn người, nhịn không được dỏng tai lên lắng nghe.

Có điều lần này chị dâu hắn nói rất nhỏ, Chu Du nghe câu được câu mất, chỉ bắt được mấy lời lúc sau mẹ hắn than thở: "...Đứa trẻ ngoan, thật là, người khác đều về nhà chơi Trung thu, con bé chỉ có một mình chắc là cô đơn lắm."

Chị dâu cũng thở dài nói: "Đúng vậy, nếu là bạn học bạn bè còn ở lại thì tốt rồi, mấy đứa con gái có thể hẹn nhau ra ngoài chơi, nhưng con lại nghe em ấy nói bạn học đều về nhà hết, chỉ còn mình em ấy ở lại, Chu Liễn vốn dĩ muốn lôi kéo em nó cùng nhau trở về, thế mới biết...Ầy, sau đó tụi con chuyển cho em nó 600 đồng, bảo cầm đi mua quần áo, con bé còn rất vui vẻ."

Cô định nói tiếp lại thôi mà thở dài, Chu Du nghe xong một nửa, đối với chuyện của Chu Mân không mảy may để tâm, ngược lại là chỉ nhớ tới Lục Viễn.

Lục Viễn cũng đang ở nhà một mình, ngày đó lúc tán gẫu với cậu Chu Du không để ý, lúc này ngẫm lại, mới mơ hồ cảm thấy thời điểm nhắc đến Trung thu với Lục Viễn, hình như thái độ của người sau có chút không thích hợp.

Lục Viễn nói nhà cậu ấy là ở kia... Lục Viễn còn nói cậu chưa bao giờ coi trọng mấy ngày lễ này, chẳng có gì thú vị.

Chu Du ngay khi ấy đã cảm thấy có điểm gì quái dị, thế nhưng bởi vì bên cạnh cũng có mấy người bạn đích thực không thích ăn Tết cho nên không nghĩ nhiều, lúc này cân nhắc lại, mới phát hiện ra là chỗ nào không đúng. Hắn nhịn không được "a" lên một tiếng, chộp lấy di động nhanh chân chạy ra ngoài tìm một chỗ ngồi thanh tịnh, vừa chuẩn bị gọi lại tức khắc xoay người vòng trở về.

Ông Chu đang ở trong thư phòng chơi đùa với chim cảnh, lúc nhìn thấy Chu Du tiến vào còn hào hứng vẫy tay, chuẩn bị bảo chú chim kia biểu diễn "bắt tay" cho hắn xem.

Ai ngờ ông vừa hướng tay về phía chim nói "bắt tay", móng vuốt của Chu Du lại thật ân cần đáp tới.

Chu Du cầm di động, ân cần nói: "Cha, cha thân yêu, thầy Chu, cùng ngài thỉnh giáo một vấn đề được không?"

Ông Chu nhất thời cảnh giác, lườm sang đánh giá hắn một phen: "Vấn đề gì?"

"Con muốn dẫn bạn về nhà ăn Tết," Chu Du nói, "Nhưng không biết biên soạn lời nói dối như thế nào, cha giúp con nghĩ xem? Nghĩ lý do nào mà cậu ấy không tài nào cự tuyệt được."

"Bạn nào," Ông Chu híp mắt, "Có thể đổi được mấy cái thanh đoàn?"

===================================

*bánh thanh đoàn


//


*ghế bập bênh



Editor: thực ra tựa của chương này chị Ngũ để là "..để lại một tờ giấy trên bàn ăn, trong phòng bếp nồi cơm điện cũng đã được hẹn giờ", nhưng vì khá dài lại không thú vị nên mình mạn phép đổi:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui