Tình Địch - Ngũ Quân



Bầu không khí xung quanh thật sự không thể gọi là hoàn hảo, tuy rằng rạp chiếu phim tối đen như mực, lại không có ai khác, thế nhưng hệ thống âm thanh vòm phát ra tiếng nhạc rùng rợn cùng tiếng thét chói tai cũng vô cùng náo nhiệt. Lục Viễn không biết bản thân bị âm thanh từ phim làm cho khiếp hãi hay vẫn là bị hành động của Chu Du dọa sợ, qua một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Chỉ là lúc lấy lại được tinh thần rồi, cậu cũng không biết phải làm sao, lẽ ra với hành động này của Chu Du cậu nên đẩy người ra hung bạo đánh cho một trận mới đúng, có điều Chu Du lại hôn quá nghiêm túc, cũng quá ôn nhu......Đôi môi nhẹ nhàng áp lại gần, bờ môi khẽ cong lên chạm một chút, lại thoáng rời đi... Lại ấn môi lên, chạm một chút, lại thoáng rời đi...

Lục Viễn còn định lồng cho hắn một cái nhịp điệu: Một hai... Một hai...

Chu Du một hai một hai bảy tám lần, Lục Viễn mới thừa dịp kéo ra khoảng cách thở dài hỏi: "Chương trình gà con mổ thóc có thể tạm dừng được chưa?"

Chu Du đứng hình, mặt tức khắc đỏ lựng. Hắn cảm thấy có chút mất mặt, giãy dụa phản bác: "Tôi thế này...quá thâm tình chứ còn gì nữa..."

"Ờ," Lục Viễn liếc hắn một cái, mỉa mai nói: "Rất thâm tình, nhà người ta ở bệnh viện cha mẹ mừng đón quý tử chính là hôn kiểu này. Còn có thể lồng tiếng, không tin cậu xem......"

Cậu đẩy Chu Du ra ngồi lại đàng hoàng, sau đó đưa tay ra làm tư thế bế em bé, híp mắt giả vờ nhìn chăm chú vài giây, nghiêng người xuống mút một cái chụt vào không khí: "Ai da cục cưng núng nính nhà tôi!" Lại chụt một tiếng nữa, "Ây tiểu bảo bối nhi của mẹ......"

"... Cậu có thể nào đừng xuyên tạc tôi như vậy được không," Chu Du cực kỳ xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác, nghĩ một lúc lại cảm thấy đúng là rất giống, nhịn không được che mặt cười nói, "Phiền phức."

Lúc hắn che mặt quay đi, từ lỗ tai xuống đến cổ đều đỏ bừng, Lục Viễn vốn dĩ còn một bụng lời nói chèn ép người, vừa khéo nghiêng mặt quay sang thấy, há miệng định nói, lại nhịn xuống nuốt trở vào, quay mặt đi nhếch miệng cười cười.

Không khí ái muội ban đầu bị trận cười này xua tan đi mất, Lục Viễn nhìn nhìn, thấy rạp chiếu phim không còn ai khác, Chu Du có vẻ cũng không mấy hứng thú xem tiếp, bèn đơn giản thu dọn đồ nói, "Đi thôi đi thôi, không xem nữa."

Bọn họ vào rạp còn chưa đến hai mươi phút, lúc này cầm theo Sprite và bắp rang ra ngoài, thời gian mới chỉ qua 7 giờ một chút.

Sắc mặt Chu Du còn chưa hòa hoãn lại, tức khắc có người đi ngang liếc nhìn hắn nhiều hơn một cái. Lục Viễn tuy mới là người bị đánh lén nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Chu Du ngược lại có chút không được tự nhiên, bước nhanh về phía trước cách ra một đoạn, lại quay đầu nhìn, nhịn không được thốt lên: "Da mặt cậu sao lại dày như vậy?"

Lục Viễn chả hiểu ra làm sao, liếc hắn một cái: "... Lời này mà cậu cũng có thể nói, không biết xấu hổ một chút sao? Hai ta xét cho cùng ai mới là mặt dày?"


Chu Du nói: "Tôi còn ngượng ngùng đây, cậu một chút phản ứng cũng không có." Hắn nói xong lại cảm thấy chính mình quá thật mất mặt, hầm hừ nói, "Vừa nãy tôi là sợ bị camera theo dõi chụp đến, cho nên chỉ chạm một chút, nếu không có camera tôi còn định hôn lưỡi."

Lục Viễn liếc hắn một cái, cười như không cười nói: "Cậu mà dám hôn lưỡi tôi đảm bảo sẽ nện cậu một trận."

Chu Du: "......" Cũng đúng.

Chu Du tuy rằng vẫn luôn mặt dày mày dạn trêu ghẹo lưu manh, cũng biết Lục Viễn đối với mình đặc biệt có kiên nhẫn cùng dung túng, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện làm ra động tác gì quá lớn... Nhất là hiện giờ Lục Viễn cho phép sự tồn tại của hắn ở bên cạnh, nhưng không tỏ thái độ gì, cũng không cho hắn danh phận, thường xuyên làm Chu Du cảm thấy mình giống như đang đứng ngay trước thành Lôi Trì*, lỡ sải chân bước qua một chút liền bị người túm cổ ném trở về.

* Lôi Trì (tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, người ta dùng thành ngữ "足下無過雷池一步 (không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước), ví với không dám vượt qua một phạm vi, giới hạn nhất định.

Chẳng qua hôm nay cũng coi như là có chút tiến bộ nho nhỏ, tuy rằng chỉ là "gà con mổ thóc", nhưng nói không chừng mổ mổ một hồi lại thu hoạch được gì lớn thì sao...

Tâm tình của hắn thật mau sáng sủa lên, cùng Lục Viễn vào thang máy đi xuống, tùy tiện ra ngoài đi dạo ngắm cảnh.

Lục Viễn cũng cảm thấy thời gian này còn rất sớm, trước đây cậu tăng ca thành thói quen, buổi tối 10 giờ 11 giờ mới về nhà là chuyện bình thường. Sau này Chu Du đến nhà cậu ở, tuy rằng cậu về nhà sớm, nhưng suy cho cùng nơi ở cũng xa chỗ làm, thời điểm tan tầm lại kẹt xe, chen chúc một hồi về đến nhà lại ăn cơm, sau đó trả lời email rồi gọi điện thoại, buổi tối trước sau như một không có gì giải trí tiêu khiển.

Hiện tại tuy rằng chỉ là tản bộ nói chút chuyện phiếm, nhưng cảm giác còn khá tốt. Đặc biệt là sau khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại, đi về phía trước một đoạn, đến con đường lát gỗ men theo bờ biển. Lúc này gần đến Trung thu, dọc bờ biển người đi bộ tham quan vãn dần, ánh đèn thưa thớt, không khí thoang thoảng mùi tanh mặn tự nhiên, cảm giác đặc biệt thoải mái.

Chỉ là Chu Du có chút phiền phức, lúc đi trên đường còn cố ý dựa sát lại gần Lục Viễn, chờ đến chỗ vắng người liền lắc lư thân mình đụng vào vai Lục Viễn một chút, tựa như con nít đầu gấu quấy phá.*

*nguyên văn: hùng hài, người ta dùng "hùng hài tử" (đứa trẻ gấu) để chỉ những đứa trẻ xấu tính ngỗ nghịch, thích phá phách, làm trò.

Lục Viễn lười để ý đến hắn, đi thêm vài bước lại nhìn thấy mấy ông cụ đêm khuya đi câu cá, ngồi yên trên băng ghế không nhúc nhích hệt như lão tăng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước đây cậu từng hỏi Lý Phục.

Cậu hướng về phía Chu Du vẫy tay, người sau vô cùng phối hợp, lập tức dán lại gần.


Lục Viễn tò mò mà chỉ tay, hỏi: "Cá câu ở đây ăn được sao?"

Chu Du ra vẻ đương nhiên: "Ăn được chứ."

"Không sợ bẩn à," Lục Viễn cảm thấy có chút giật mình, "Nước biển khu này hoặc ít hoặc nhiều sợ là đều bị ô nhiễm đi?"

"Khu này ấy à," Chu Du liếc nhìn, cười đáp "Khu này cơ bản không câu được cá, ở đây hầu như mọi người đều là ngồi quơ gậy tre cho vui thôi."

Lục Viễn: "......" Hóa ra là diễn trò làm màu à.

Chu Du thấy cậu có vẻ hứng thú, lại nói: "Nếu muốn câu cá có thể đi ra đằng trước này, nhưng cũng ít cá. Cậu mà cảm thấy hứng thú, lần sau tôi dẫn theo cậu ra biển chơi."

Lục Viễn lắc đầu nói: "Ngay cả cần câu tôi cũng chưa từng cầm qua, không biết câu đâu." Nói xong sửng sốt, kinh ngạc nói, "Cậu sao còn ra biển nữa?"

"Câu cá biển sâu chứ sao," Chu Du nói, "Chờ thêm hai tháng nữa là được, cậu theo tôi đi, chúng ta câu cá tuyết về ăn."

Lục Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe nói có thể tự mình câu cá tuyết, nhất thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tuy vậy cá sống ở vùng biển sâu đều có kích thước rất lớn, tương tự yêu cầu đối với loại thuyền và dụng cụ đi câu cũng rất cao, nếu chỉ đặc biệt vì thú vui này mà ra biển, quả thật là đốt tiền.

Chu Du lại thích vừa nói chuyện vừa minh họa sinh động, duỗi tay chỉ vùng biển bên này, giới thiệu luôn cho cậu: "Nếu rảnh rỗi muốn luyện tay nghề, chỗ này cá lèo tèo lắm, vịnh bên kia có thể khá hơn một chút, có cá đầu đen và cá hoa cúc, trước kia cha tôi từng đi câu ở đó, hiện tại thì không đi nữa, toàn là cá quá nhỏ."

Lục Viễn vừa nghe cá hoa cúc liền nhịn không được bật cười, trêu ghẹo nói: "Hóa ra cậu là bị câu lên ở kia hả?"

"...Không phải," Chu Du thấy cậu đùa chuyện này đến nghiện rồi, dứt khoát ừ một tiếng cười nói: "Kỳ thật tôi là hoàng đế của cá hoa cúc, sau khi bị câu lên đã thành tinh." Nói xong lại vẻ mặt nghiêm túc mà uy hiếp Lục Viễn nói, "Cậu đã biết thì nhớ phải bảo thủ bí mật, bằng không trẫm sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm."


Lục Viễn cười: "Tôi mặc kệ đấy, tôi chờ đến lúc sắp chết rồi mới đi báo cáo quốc gia, cho họ bắt cậu đi. Dù sao đến lúc đó cậu muốn tìm tôi tính sổ cũng tìm không ra người."

"Thế tôi đây chẳng phải là quá thảm?" Chu Du cân nhắc một chút, như suy tư gì đó mà gật đầu, "May mà tôi sớm nhin xuyên qua quỷ kế của cậu, từ hôm nay trở đi tôi càng muốn quấn lấy cậu không rời, ngăn chặn cơ hội cậu bán đứng tôi."

Hắn nói xong hai người đều nhịn không được cười, Lục Viễn cũng cảm thấy đoạn đối thoại thật ấu trĩ, nhịn không được thở dài: "...Hai đứa bệnh thần kinh."

Có điều Chu Du hiện tại chính xác là 24 giờ quấn lấy cậu, trước kia chỉ là buổi tối trông thấy, bây giờ là từ sớm đến tối ăn uống đều chung một chỗ.

Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau đi làm, Lục Viễn lúc lái xe lại nhịn không được nghĩ đến lời chính mình từng nói mấy hôm trước trên đường chở Chu Du về nhà. Bây giờ ngẫm lại, quả thật là cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy, mới vừa nhủ thầm thật may không cần phải mỗi ngày đón đưa Chu Du, giờ phút này đã thật sự biến thành mỗi ngày đón đưa.

Buổi sáng đường vào nội thành khá kẹt, Chu Du còn chê xe cậu tàn phế, lèm bèm mãi: "Khi nào thì cậu đổi xe? Tôi không duỗi được chân, về sau cứ phải co quắp thế này à."

Lục Viễn nhàn nhạt nói: "Hẳn là phải hỏi cậu khi nào thi sát hạch bằng lái đi, dù sao thì ai mới là trợ lý?" Lại hỏi, "Trước kia sao cậu không thi lấy bằng? Trước kia nhiều thời gian rảnh, phí thi lại rẻ."

"Định thi rồi đấy chứ," Chu Du cũng buồn bực, nói, "Lúc đi học thì do ham chơi nên chậm trễ, sau đó đi làm thì thường xuyên cùng giám đốc đi công tác, vốn dĩ tôi chỉ vừa đăng ký báo danh, kết quả đợt đó tận mắt thấy được một vụ tai nạn ở cự ly gần...... trông thảm cực kỳ, nên mới lập tức sống chết không muốn thi nữa."

Lúc ấy hắn không hề phòng bị, vừa quay đầu nhìn thấy hiện trường còn mất một lúc lâu mới phản ứng lại được chuyện gì xảy ra, kể từ đó về sau liền có bóng ma tâm lý.

"Thế bây giờ thì sao?" Lục Viễn bỗng nhiên nhớ tới: "Không phải lần trước tôi giới thiệu cho cậu một thầy dạy lái sao, cậu học hành thế nào?"

"Khá tốt, thi xong rồi," Chu Du tức khắc mặt vô cảm nói, "Đến bài thứ hai, thì tạch."

Lục Viễn: "......"

Chu Du lái đến nửa sườn dốc, đoạn này mọi người đều qua trót lọt, chỉ mình hắn chết máy...sau đó còn phải chịu một trận cười nhạo cực kỳ vô tình từ thầy dạy lái. Chu Du vẫn luôn cảm thấy sự kiện này vô cùng mất mặt, lại nghĩ đến chuyện thầy giáo này còn quen biết Lục Viễn, phỏng chừng Lục Viễn cũng nghe chuyện rồi, cho nên không chủ động đề cập tới.

Chu Du nói: "Mẹ tôi điên cuồng thúc giục tôi thi bằng lái, một chút cũng không suy xét cảm thụ của tôi, còn lệnh cưỡng chế tôi Trung thu này phải về nhà cho bà nhìn đến thành quả."

"Trung thu?" Lục Viễn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lịch nghỉ lễ 1/10 trùng với Tết Trung thu.

Ngày thường cậu không bận tâm mấy chuyện này, nhìn thấy áp phích tuyên truyền quảng cáo trên đường cũng làm như không thấy, lúc này Chu Du nói, mới bất chợt nhớ đến hỏi: "Vậy 1/10 cậu sẽ phải về nhà hả?"


"Ừm," Chu Du quay đầu hỏi hắn, "Cậu thì sao?"

Lục Viễn bật cười: "Nhà tôi ở đây mà."

"Cậu không quay về đón lễ cùng với mẹ à," Chu Du lại nghĩ tới bà Lục, kinh ngạc nói, "Tôi còn tưởng chúng ta có thể về chung."

"Tôi không quá coi trọng mấy ngày lễ này," Lục Viễn hướng mắt nhìn ra ngoài, cười nói, "Bánh trung thu cũng ăn quá ngấy, chả có gì thú vị."

Cậu ban nãy còn đang cân nhắc dịp nghỉ lễ 1/10 này có thể buổi sáng dẫn theo Chu Du đến chỗ vắng vẻ luyện tập lái xe, buổi chiều chính mình bận rộn công tác, đến lúc đó Chu Du nếu đi theo thì vừa khéo có thể nhân cơ hội làm quen với quy trình làm việc sau này, nếu không đi theo, vậy Chu Du tự mình đi ra ngoài chơi, tối đến về nhà hai người sẽ tâm sự đủ thứ chuyện trên đời, lại cùng nhau xả hết bực tức, giống như ăn một cái Tết.

Có điều bây giờ xem ra là kế hoạch đổ bể rồi.

Đèn đỏ phía trước chuyển xanh, xe từ từ chuyển động với tốc độ rùa bò, nhích từng tí một về phía trước, mà cũng chính vì đi chậm như vậy, cậu mới nhìn thấy được vạch kẻ trên đường phân chia thật rõ ràng hai hướng, đi thẳng hay rẽ ngang.

Trong lòng Lục Viễn chợt dâng lên một loại cảm giác khó tả, âm thầm thở dài trong chốc lát, lại cảm thấy chính mình có chút đa sầu đa cảm, đành miễn cưỡng đè xuống tâm tư nhộn nhạo rối bời, nghĩ một lúc rồi nói với Chu Du: "Vậy trước chúc cậu trung thu vui vẻ."

Chu Du không hề phát hiện điều gì bất thường, cũng xoay đầu sang chớp mắt nói: "Trung thu vui vẻ."

=======================

*hùng hài tử


//


*bài thi lên dốc mà Chu Du tạch là thế này



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui