Mỹ nam mông đẹp đang thực hiện các hạng mục vận động mức độ cao trong chương trình, mau tới thưởng thức dáng người và giá trị nhan sắc của người ta nè!
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
"Không phải chứ, Phó tổng à, tôi bán đứng thân thể mình là làm sao? Còn nữa, kim chủ là cái thứ khỉ gì? Anh nói rõ ràng cho tôi!"
"Trong lòng cậu tự rõ nhất."
"Ôi mẹ nó......" Chung Thanh tức tới nỗi muốn đánh người, nhưng vết thương trên đầu chợt đau điếng, như thể thần kinh bị kéo dãn ra, cả người anh đều lả theo, liền vội cắn miệng không nói gì nữa.
Giữ mạng quan trọng hơn, không bị đè chết mà lại bị tức chết thì quá là mất mặt!
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì bên chỗ anh, Phó Sơn Hách lập tức hạ giọng dò thử: "Chung Thanh?"
Chung Thanh đang cắn răng giằng co với cơn đau kia, căn bản không có sức nói chuyện.
Phó Sơn Hách gọi vài tiếng không nghe thấy anh đáp lại, nhất thời có chút hoảng loạn: "Cậu, cậu sao thế?!"
Chung Thanh há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng âm thanh phát ra lại cực kỳ nhỏ, Phó Sơn Hách bên kia không thể nghe được.
Anh đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi xem liệu có thể tốt hơn chút nào không.
Chỉ một lát sau, tiếng gõ đá lại vang lên, tiếng động rất lớn, kèm theo tiếng gọi run rẩy của Phó Sơn Hách: "Chung Thanh!"
Chung Thanh nhăn mày, nhận thấy trạng thái của Phó Sơn Hách lúc này không ổn, nhưng thực sự không còn sức đáp lại.
Đúng lúc thấy hòn đá cồm cộm dưới tay, anh vội vàng khum tay lại cầm lấy hòn đá kia, gõ gõ vào vật cứng bên cạnh.
Người nọ nghe thấy được, động tác của hắn ngừng lại một lát, hỏi: "Cậu......!Cậu không nói được à?"
Chung Thanh gật đầu theo bản năng, sau đó lại tiếp tục gõ đá.
Chỉ cần nghe thấy tiếng gõ, đồng nghĩa với việc tôi không sao.
Anh cũng không cần sợ rằng sẽ có người chết ngay bên cạnh anh đâu.
Phó Sơn Hách không lên tiếng nữa, hắn trầm mặc gần một phút đồng hồi, bỗng nhiên nói: "Cậu đừng gõ nữa."
Chung Thanh: "???"
Phó Sơn Hách: "Đừng lãng phí thể lực nữa, lúc tôi gọi cậu......!cậu gõ vài cái là được."
Chung Thanh ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, nghe lời dừng lại.
Anh cho rằng sau đó Phó Sơn Hách chắc chắn sẽ tiếp tục gõ đá gây tiếng động vì sợ hãi, nhưng lúc này hắn lại không làm thế.
Vài phút trôi qua, xung quanh vẫn không hề có âm thanh gì.
Anh gian nan mở mắt ra nhìn tay người nọ, tuy rằng vẫn có dấu hiệu run rẩy rất nhỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng như lúc trước.
Nương theo chút ánh sáng yếu ớt, anh loáng thoáng nhìn thấy bóng người ấy co rúm lại.
Đầu lại ngẩng lên, có lẽ là đang nhìn sang chỗ anh.
Không biết tại sao, Chung Thanh cảm thấy lòng mình như thắt lại.
Anh há miệng muốn hỏi gì đó, những vẫn không thể thốt nên một câu rõ ràng.
Bốn phía tối đen, không gian chật chội.
Anh cảm thấy đó chính là nguyên nhân khiến cho trạng thái lúc này của Phó Sơn Hách không được tốt.
Không thể thay đổi được không gian này, nhưng để khắc phục tầm nhìn trong bóng tối thì ngẫm lại vẫn có cách.
Chung Thanh dùng bên tay không bị thương sờ sờ túi mình, cái điện thoại cũ hôm nay anh mới mua dù có được bọc trong mấy lớp vải thì cũng đã bị một cục đá rơi vào, màn hình nứt toác.
Đây cũng là lần đầu tiên anh không định soi mói cái máy cũ này, chắc chắn không thể dùng điện thoại, tuỳ tiện động qua động lại có khả năng sẽ khiến cho nơi này sụp xuống, càng thêm nguy hiểm.
Chính trong lúc này, anh cau mày tập trung tinh thần, dùng ngón tay vuốt qua viền chiếc điện thoại cũ, nhưng không có ý định đẩy máy xuống dưới mà chỉ lần mò tìm nút khởi động máy.
Rất nhanh đã tìm thấy, anh thử ấn giữ vài giây.
Không có phản ứng gì.
Chung Thanh không từ bỏ, dù sao nằm cũng là nằm, ngón tay vẫn luôn ấn giữ trên nút nguồn.
Phó Sơn Hách dường như cũng nghe thấy động tĩnh bên chỗ anh: "Cậu đang làm gì vậy?"
Nói xong mới ý thức được Chung Thanh không thể trả lời mình, lại nói tiếp: "Cậu nằm im đi, đừng lộn xộn, có lẽ bên cứu viện sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi......" Đang nói liền bị một luồng ánh sáng màu xanh cùng với một đoạn nhạc chuông cực kỳ vang dội doạ cho giật mình.
Không gian chật hẹp tối đen sáng ngời lên trong nháy mắt.
Chung Thanh kích động cười một cái, cái máy già này đúng là không cô phụ lòng mong chờ của anh nha.
Anh nhớ đời trước anh có một bạn học hồi cấp hai ở ký túc xá trong trường có chơi hẹn hò trên mạng, thời đó smartphone chưa thịnh hành, đa số phụ huynh cũng không chủ trương cho con mình mang điện thoại di động đến trường, người bạn học kia của anh liền tiết kiệm ăn uống rồi mua một chiếc điện thoại không chính hãng, mỗi ngày ở ký túc xá đều lên mạng yêu đương hẹn hò với người ta cho tới tận khuya, có điều cái điện thoại này xuất hiện đủ mọi tật xấu, đáng kể đến nhất là một lần đêm hôm đó điện thoại tự dưng sụp pin tắt nguồn, mà bạn học của anh còn chưa kịp nói tạm biệt với người bên kia, cậu ta không cam lòng muốn khởi động lại máy, cứ bật được vài giây lại tắt, mà không biết tại sao trong đó có một lần sau khi khởi động lại máy, khung pin trống rỗng đột nhiên hiển thị biểu tượng đang sạc pin......
Từ đó về sau, Chung Thanh luôn cảm thấy rằng những loại điện thoại bàn phím không chính hãng, hay là máy cũ đều mang lại cảm giác thần bí và vi diệu khó có thể giải thích được.
Sau khi không gian tối đen xuất hiện ánh sáng, Chung Thanh cơ bản đã nhìn thấy rõ gương mặt Phó Sơn Hách, ngoại trừ bị dính đầy bụi và có một vài vết thương ngoài da, thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn.
Anh có thể thấy rõ Phó Sơn Hách, đương nhiên Phó Sơn Hách cũng có thể thấy rõ anh.
Cho nên khi ánh mắt đầu tiên va phải hơn nửa khuôn mặt dính máu của anh, gương mặt vốn đang có khí sắc của hắn lập tức trắng bệch.
"Chung Thanh!"
Chung Thanh lắc đầu với hắn, nương theo ánh sáng trên màn hình rách nát của chiếc điện thoại cũ, hai người cơ bản đầu nhìn thấy nhau rất rõ ràng.
Anh liền dùng khẩu hình miệng nói với Phó Sơn Hách: "Tôi không sao, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa? Hay là không khá hơn nhiều lắm?"
"......" Người nọ mím chặt môi trừng anh, vẻ mặt rất khó coi.
Chung Thanh tiếp tục dùng khẩu hình miệng nói với hắn: "Ánh sáng này không biết có thể trụ được bao lâu, anh tìm xem liệu điện thoại anh còn ở đây không."
Một lát sau, đối phương mới thấp giọng trả lời: "Điện thoại tôi ở trên xe."
Cũng phải, nếu hắn có điện thoại thì đã lấy ra từ lâu rồi, Chung Thanh cũng không ngoài ý muốn lắm, nhắm mắt một cái, lại mở mắt ra dùng khẩu hình miệng nói tiếp với Phó Sơn Hách: "Cùng nhau kiên trì đi, ánh sáng tắt rồi thì anh cứ tiếp tục gõ đá, nếu tôi không đáp lại cũng không có nghĩa là tôi đã xảy ra chuyện, anh cũng đừng tự doạ mình, tôi......!bây giờ tôi buồn ngủ lắm rồi, muốn ngủ một lát......"
"Đừng ngủ!" Phó Sơn Hách vội vã nói.
Chung Thanh đã không còn sức nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, ý thức cũng dần mơ hồ.
"Chung Thanh......!Chung Thanh......"
Trong cơn mê mang, anh nghe thấy người nọ không ngừng gọi tên mình, lại không biết đã qua bao lâu, bên cạnh hình như có tiếng động.
Đột nhiên, anh cảm thấy tay mình dường như bị người khác chạm vào.
Sự tiếp xúc da thịt khiến anh cảm nhận được một luồng sức sống khó có thể giải thích được.
Anh vô thức dùng hết sức lực còn lại nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang do dự ấy.
Bàn tay kia chợt cứng lại, nhưng không đẩy ra.
Trong khoảng thời gian sau đó, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết có phải nằm mơ hay không, hình như anh ngửi thấy mùi của cơn mưa giữa những âm thanh ồn ào náo động, bên cạnh có rất nhiều người đang nói chuyện, thật ồn, trọng lượng cơ thể dần nhẹ hơn, cuối cùng, hình như có ai đó đang cố gắng ôm anh bước ra ngoài.
"Tiên sinh, anh buông tay ra đã, anh buông tay ra thì chúng tôi mới có thể cứu người được chứ!"
Ý thức Chung Thanh không rõ ràng, anh chỉ cảm thấy cái nắm tay ấy thật ấm áp, giữa không gian nhỏ hẹp lạnh lẽo, cái nắm tay ấy vẫn luôn truyền hơi ấm tới cho anh, xua đuổi tử khí sắp tản ra từ người anh, chỉ có thế mới ngăn cản được Thần Chết tới tìm anh, vì thế thân thể mới phản ứng theo quán tính không muốn buông ra.
Mãi cho tới khi chủ nhân của bàn tay kia gọi tên anh với một ngữ khí trước giờ chưa từng có: "Chung Thanh."
Như thể nếu không buông ra, bàn tay ấy sẽ câu hồn anh đi, câu tới một nơi vô cùng đáng sợ.
Anh giật mình lập tức buông tay ra.
......
Khi Chung Thanh tỉnh lại ở bệnh viện, cả người đều đau nhức.
Trong phòng bệnh có không ít người, toà nhà đột ngột bị sập do xây dựng không đúng quy cách và bản than kiến trúc có vấn đề đã làm xôn xao dư luận địa phương, hiện tại ngoài một số phóng viên tới đây muốn phỏng vấn anh, thì còn một số người đến để bàn bạc vấn đề bồi thường.
Ngoại trừ trên bả vai và đùi Chung Thanh bị ngoại thương nghiêm trọng, còn phần đầu thần kỳ không bị va chạm xảy ra vấn đề gì, ít nhiều gì cũng coi như là một loại may mắn.
Sau khi tiễn hết đám người kia đi, Chung Thanh lại nhìn thấy anh giai đầu đinh xách hộp giữ ấm đứng ở cửa.
Anh hơi ngạc nhiên, còn tưởng rằng Phó Sơn Hách nằm ở phòng bệnh cách vách, kết quả anh ta đi thẳng tới chỗ anh: "Đây là canh vịt vừa mới nấu cho cậu nè, mau về nằm đi! Tôi rót ra cho cậu!"
".....!Anh có nhận nhầm người không đấy?" Trông anh và Phó Sơn Hách đâu có giống nhau đâu!
"Không nhận nhầm đâu, chẳng phải cậu là diễn viên quần chúng lần trước đó sao! Tên là Chung Thanh đúng không? Ha ha ha, tên tôi là Trình Kiến! Cậu có thể gọi tôi là anh Trình, trong khoảng thời gian này tôi sẽ phụ trách chăm sóc cậu, có chuyện gì cứ nói với tôi là được!"
"Cái gì cơ?"
"À, quên mất là cậu vừa tỉnh! Là như thế này, nhà của Phó thiếu chúng tôi xảy ra chút chuyện đột xuất, phải lập tức tới Paris một chuyến, cho nên ngài ấy dặn dò tôi chăm sóc cậu cho tới khi cậu xuất viện.
Dù sao thì cậu cũng là người cứu Phó thiếu mà, những việc này đều là những gì nên làm mà thôi!"
Chung Thanh ngẩn người, không nói gì.
Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi lần Trình Kiến mang canh tới anh đều uống sạch sẽ, lúc tĩnh dưỡng còn cảm thán duyên phận giữa bản thân mình và bệnh viện: Lúc mới xuyên tới tỉnh lại trong bệnh viện, thoát khỏi trạng thái người thực vật; hồi còn làm diễn viên quần chúng được nằm viện chơi một tháng dưới danh nghĩa bạn trai bị bệnh nặng của Phó Sơn Hách; cách đó chưa được bao lâu, thế nào mà lại dính phải vụ toà nhà sập rồi nhập viện lần nữa!
Càng nghĩ càng bực, càng bực càng có sức ăn!
Vì thế hôm đó khi xuất viện, Chung Thanh nhìn mắt thường cũng có thể nhận thấy người mình mượt mà hơn hẳn.
Khi rời đi, anh còn lục lọi kiểm tra bộ quần rách nát mặc hôm xảy ra sự cố, vốn dĩ cho rằng nhẫn đã bị Phó Sơn Hách cầm đi, ai dè vẫn như cũ, vẫn còn ở trong túi!
Chung Thanh vốn định đưa cho Trình Kiến để anh ta trả lại hộ mình, nhưng đối phương từ chối.
"À, ngài ấy có nhắc tới cái nhẫn này, đến lúc đó sẽ tự mình tới lấy."
"......"
Hôm xuất viện, Trình Kiến lái xe đưa anh về, nhưng không đưa anh về căn nhà anh thuê lúc trước, mà là tới trước một chung cư xa lạ.
Trình Kiến cười cười đưa chìa khoá cho anh: "Đây là ý của Phó thiếu, trân trọng sinh mệnh, tránh xa căn nhà nguy hiểm kia ra."
Lông mày Chung Thanh dựng thẳng lên: "Đó đâu phải căn nhà nguy hiểm gì đâu! Toà nhà bị sập cũng không phải chỗ tôi sống! Đây là có ý gì?"
"Cậu yên tâm đi, tiền thuê ở căn nhà này thu giống như ở chỗ cũ của cậu", Trình Kiến cố ý vỗ vỗ bên vai không bị thường của anh, "Người anh em này à, cậu cứ yên tâm ở lại đây đi, cũng có phải không thu tiền thuê của cậu đâu nào.
Chậc, cậu cứu mạng Phó thiếu nhà chúng tôi, đừng nói là giúp cậu thuê một ngôi nhà, dù có cho cậu hẳn một căn thực ra cũng là chuyện theo lẽ thường mà thôi!"
"......"
Kẻ có tiền đúng là sướng thật.
Cứ như vậy, Chung Thanh xách túi bị đẩy mạnh vào căn chung cư nhỏ trang trí tinh xảo xa hoa này.
Buổi tối hôm đó, anh cầm chiếc điện thoại Trình Kiến bất ngờ đưa sang đây vào app mua hàng trực tuyến, đang định lên app mua một cái mới rồi mai trả lại cái này cho Trình Kiến, anh cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận mấy thứ này.
Vừa mới chốt đơn xong, chợt bị một tiêu đề đang được đẩy lên doạ cho giật mình.
Đính kèm với tiêu đề đó là mấy tấm ảnh anh mặc lên bộ đồ thiếu vải chất lượng tồi tệ kia khi tham gia buổi trình diễn nghiệp dư trước đó.
Tiêu đề quả thực phải khiến người ta chói mù cả mắt: Mỹ nam mông đẹp đang thực hiện các hạng mục vận động mức độ cao trong chương trình, mau tới thưởng thức dáng người và giá trị nhan sắc của người ta nè!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...