https://img..com/public/images/storyimg/20210513/tinh-dich-luon-treu-toi-9-0.jpg
Tùy Chí Thanh suy nghĩ nửa ngày lại cảm thấy Hạ Tri Điểu chắc là sẽ không đến.
Nếu cậu ấy đến, khẳng định Mạnh Nhân sẽ nói với mình.
Không biết có phải bởi vì lớn tuổi hay không mà thường hay hoài niệm, giống như mặc kệ nhìn thấy cái gì đều sẽ nghĩ đến những chuyện hoặc những người trong quá khứ.
Thậm chí bởi vì nghe Phi Vũ Trần Ai nói thích ăn càng cua, mà Hạ Tri Điểu cũng thích ăn nên liên tưởng hai người họ có quan hệ với nhau.
Phi Vũ Trần Ai cùng Hạ Tri Điểu, quá xa rồi.
Ngày hôm sau, Hạ Tri Điểu ở trong khách sạn nhìn chằm chằm màn hình di động, muốn hỏi Tiền Hiểu Hiểu trước mắt đã liên lạc được tổng cộng bao nhiêu người rồi.
Nhưng mà nghĩ đến Tiền Hiểu Hiểu là loại người to miệng, nói không chừng mình vừa mới hỏi xong, cậu ấy quay đầu liền nói linh tinh với Tùy Chí Thanh: "Hạ Tri Điểu vừa mới hỏi mình về cậu."
Chỉ là nếu như không hỏi, lại vô cùng tò mò.
Qua một lát, Hạ Tri Điểu nằm ôm gối ở trên salon ngồi dậy.
Kéo rèm cửa sổ, không nói hai lời liền đi đến tủ quần áo, từ bên trong lấy ra một bộ váy màu cà phê, thay xong rồi soi gương một cái, mở cửa phòng, đi đến phòng của Diệp Thiên, đưa tay gõ cửa.
Chờ Diệp Thiên mở cửa, Hạ Tri Điểu đứng thẳng người, hít vào một hơi: "Em cảm thấy chị mặc bộ đồ này thế nào?"
"Rất...!Đẹp..." Đang gặm quả táo, Diệp Thiên chớp chớp hai mắt.
Không đúng a, Hạ Tri Điểu đối với phong cách ăn mặc của bản thân luôn tự tin, tại sao bây giờ lại đi hỏi ý kiến của người khác.
"A, chị còn mấy bộ nữa, em xem giùm chị coi bộ nào đẹp." Sau khi nói xong, Hạ Tri Điểu liền quay về phòng của mình.
"Bộ này thì sao?"
"Bộ này hay bộ vừa rồi đẹp hơn?"
"Bộ lúc này với bộ đầu tiên, cái nào đẹp hơn?"
"..."
Vì vậy, nửa giờ tiếp theo, Hạ Tri Điểu liên tục thay quần áo, Diệp Thiên thì ở một bên cho ý kiến.
Nhưng cuối cùng, Hạ Tri Điểu đối với quần áo và giầy trước mặt đều không hài lòng.
Vì thế quay đầu nói với Diệp Thiên: "Đi, cùng chị đi mua quần áo."
Sau đó hai người cùng nhau đi mua quần áo, mua một lát liền hết cả buổi chiều.
Hai người lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đến sân bay.
Diệp Thiên cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là trong tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn luôn thiếu một bộ đồ.
Đến ngày hôm sau, Diệp Thiên cứ cho rằng một ngày trước đó đã chuẩn bị xong mọi thứ thì Hạ Tri Điểu sẽ an tĩnh lại, chỉ cần chờ đến tối rồi thay đồ trang điểm thì sẽ ung dung nhàn nhã giống như ngày thường
Nhưng mà trên thực tế lại không phải như vậy.
Hạ Tri Điểu mới sáng sớm đã bắt đầu làm loạn lên.
Vừa mới thức dậy, chuyện đầu tiên chính là bày ra đủ loại chai lọ mỹ phẩm chăm sóc da, bắt đầu dưỡng da.
Chuyện thứ hai chính là làm đủ kiểu tóc, một bên vừa làm xong thì tiếp tục thử xem quần áo nào thì hợp với kiểu tóc đó.
Rõ ràng buổi gặp mặt đến tối mới diễn ra nhưng Hạ Tri Điểu lại khẩn trương như vậy, ngay cả cơm trưa cũng không chịu ăn đàng hoàng.
- ------------------------
Ngược lại, Tùy Chí Thanh ở bên kia thì không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngủ một giấc thức dậy, vẽ sơ sơ bản thảo cho đến tận năm giờ chiều.
Lúc này mới đứng dậy đi tắm rửa, sau đó tùy tiện lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ đồ, ngay cả trang điểm cũng không có liền đi đến chỗ hẹn.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng cao cấp ở Thành phố Phúc Lộc, lúc Tùy Chí Thanh đón xe đến đó thì Mạnh Nhân cũng vừa đến nơi.
"A Thanh! Chờ mình một chút!" Xa xa nhìn thấy Tùy Chí Thanh, Mạnh Nhân đóng cửa xe 'Ầm' một cái, rồi vươn hai tay chạy về phía Tùy Chí Thanh.
"Quên hỏi cậu, hôm nay có ai đến vậy?" Tùy Chí Thanh đi đến, cười hỏi.
"Cái này mình cũng không có hỏi." Mạnh Nhân tự nhiên mà kéo cánh tay của Tùy Chí Thanh.
Ngày hôm nay Mạnh Nhân trang điểm vô cùng tươi tắn, mặc một chiếc váy nữ tính, thoạt nhìn rất trẻ trung.
"Nếu không bây giờ để mình hỏi thử Tiền Hiểu Hiểu một chút?"
Tùy Chí Thanh nghe vậy, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lắc đầu: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã đến đây rồi."
"Vậy chúng ta đi vào thôi!" Mạnh Nhân ôm lấy cánh tay Tùy Chí Thanh, cùng nhau bước lên bậc thang rồi đẩy cánh cửa xoay tròn, đi vào bên trong.
Hôm nay không biết có ngọn gió ở nơi nào thổi đến, bên trong khách sạn người ra ra vào vào rất nhiều.
Tùy Chí Thanh và Mạnh Nhân sau khi vào thang máy lập tức có người đi vào, ép hai người vào một góc.
Tùy Chí Thanh cũng không có phản ứng gì, chỉ sửa sang lại góc áo, sau đó cúi đầu mở Q group ra xem mọi người đang nói chuyện gì.
"Làm sao mà đông người quá vậy...!A, hình như chúng ta đi vào cũng được."
"Chờ một chút, Thiên Thiên, hình như son môi của chị bị lem rồi, chị phải đi trang điểm lại đã."
Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh đang xem điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vừa rồi ở bên ngoài giống như nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Nhưng lúc này, cửa thang máy đã đóng lại.
Dưới chân liền cảm giác vô trọng lực.
Tùy Chí Thanh cầm di động, yên lặng chầm chậm thở ra.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Mạnh Nhân đang ở trong một WeChat cướp bao lì xì, thỉnh thoảng oán giận tín hiệu trong thang máy quá kém.
Đến lầu ba, đi vào một căn phòng, chỉ thấy bên trong có một cái bàn tròn thật lớn, đã có vài người ngồi sẵn ở đó.
Mọi người đều đang cúi đầu chơi điện thoại, Chương Chính cùng Tiền Hiểu Hiểu đang cùng Quốc Phương lão sư tán gẫu, vừa lúc cười lên một tiếng.
Thấy Tùy Chí Thanh cùng Mạnh Nhân đi vào, Tiền Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy, vui vẻ nói: "Liêu lão sư, thầy xem kìa, A Thanh cùng Mạnh Nhân cũng đến!"
"Chào mọi người!" Tùy Chí Thanh thấy vậy, đi vào hướng mọi người hơi cúi người, khi cười lên vẫn là bộ dáng cũ, giống như ánh mặt trời.
Liêu Quốc Phương cũng quay đầu nhìn hai người rồi vội vàng nói: "Ai nha, đã lâu không gặp, hai đứa mau ngồi xuống!"
"A Thanh, bên này bên này, qua bên này ngồi!" Bên kia, bạn học cũ Từ Tịnh Nhiên giơ tay lên, hướng Tùy Chí Thanh vẫy vẫy.
"Chúng ta qua bên kia ngồi đi." Mạnh Nhân như cũ kéo cánh tay Tùy Chí Thanh, rồi kéo cậu ấy đến chỗ bên cạnh bạn học cũ.
Mạnh Nhân ngồi xuống bên cạnh Từ Tịnh Nhiên, Tùy Chí Thanh thì ngồi kế bên Mạnh Nhân, nhìn thấy bên cạnh chưa có ai ngồi rồi lại nhìn mọi người nói: "Chúng ta đã không gặp nhau mười mấy năm rồi nhỉ?"
"Đúng vậy đúng vậy! Thời gian trôi qua thật mau a!" Mọi người sôi nổi cảm thán.
"Đã lâu không gặp mọi người, hôm nay thầy thật sự rất vui vẻ.
Hiểu Hiểu cũng thật có tâm, nhiều năm rồi vẫn còn nhớ đến thầy." Liêu Quốc Phương lão sư nói xong liền nở nụ cười.
"Còn không phải là bởi vì Liêu lão sư đối với mọi người rất tốt hay sao, cho nên mọi người đều trao trọn trái tim cho thầy rồi." Tiền Hiểu Hiểu đại khái là người nhiệt tình rộng rãi, diện mạo tuy không phải là xuất chúng nhưng cũng là người có khí chất, làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
"Ha ha, cái miệng của con..." Liêu Quốc Phương cười đến híp cả mắt, lấy tay đẩy cặp kính trên mũi.
Ngay lúc Liêu Quốc Phương quay đầu định nói chuyện với Tùy Chí Thanh thì cửa phòng liền hé mở.
Sau đó, cánh cửa mở ra ngày càng lớn, một đôi chân yểu điệu mà mềm mại mang một đôi giầy cao gót nhọn màu nude bước vào.
Vì thế tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, không khí lập tức trở nên yên lặng.
Đi vào chính là một người con gái mảnh mai.
Chiếc áo màu gạo trắng phác họa ra đường cong tuyệt mỹ của cơ thể, mái tóc hơi xoăn màu socola xoã ngang vai, gương mặt nhìn nghiêng mang nét cổ điển, giống diễn viên nữ chính Hồng Kông vào những năm 80 - 90.
Ngoài ra, đi bên cạnh cô ấy là một cô gái nhìn rất ngây thơ hồn nhiên.
"Woa! Hạ Tri Điểu!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc, sau đó Chương Chính đột nhiên la lên.
Nghe thấy cái tên kia, trong nháy mắt, Tùy Chí Thanh vừa mới cầm chén trà lên chuẩn bị uống một ngụm liền nhất thời dừng lại, chỉ yên lặng nhìn thứ nước vàng óng ánh trong chén.
"Đã lâu không gặp mọi người, Liêu lão sư, chào thầy." Hạ Tri Điểu hướng về phía Liêu Quốc Phương cười một cái, đem tóc vén ra sau tai.
"Con là Tri Điểu? Lớn lên thật là xinh đẹp đến nỗi thầy nhìn không ra." Liêu Quốc Phương đánh giá Hạ Tri Điểu từ trên xuống dưới, mở miệng nói.
"Đâu có đâu có..." Hạ Tri Điểu đưa tay lắc nhẹ.
"Uy uy, Hạ Tri Điểu, cậu còn nhớ mình hay không?" Ngay khi Hạ Tri Điểu chuẩn bị quay đầu nhìn xung quanh, Chương Chính lại đột nhiên gọi tên mình.
Hạ Tri Điểu đành phải nhìn về phía Chương Chính, gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, cậu chính là người vui vẻ trong lớp học a."
"Ha ha ha! Vui vẻ! Đúng rồi, mau ngồi mau ngồi!" Chương Chính cười đến nỗi che cái bụng béo, rồi mới vươn tay hướng một bên chỉ chỉ.
"Được." Hạ Tri Điểu nghe vậy, lễ phép gật đầu, vỗ vỗ tay Diệp Thiên, chuẩn bị quay đầu đi về phía bên kia.
Chỉ là trong nháy mắt khi vừa mới xoay người, Hạ Tri Điểu nhất thời ngây ngốc, giống như bị đóng đinh tại chỗ.
Bởi vì cái người mà mình thề cả đời sẽ không gặp lại, giờ phút này đang ngồi ở đằng kia.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn như cũ không có ngẩng đầu, chỉ là yên tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, ngón tay vuốt ve chén trà bên cạnh, rũ mắt, phảng phất vô cùng thờ ơ đối với việc mình xuất hiện ở chỗ này.
Lát sau, Mạnh Nhân quay đầu cầm di động đưa cho Tùy Chí Thanh xem cái gì đó.
Tùy Chí Thanh liền xóa bỏ bộ dáng lãnh đạm, nở nụ cười nhàn nhạt với Mạnh Nhân.
Vốn dĩ Hạ Tri Điểu cảm thấy cho dù Tùy Chí Thanh ở chỗ này, mặc kệ cậu ta dùng thái độ gì để đối với mình thì bản thân cũng có thể hoàn mỹ ứng phó, nhưng mà Hạ Tri Điểu rõ ràng là đã đánh giá cao chính mình.
Lúc này Hạ Tri Điểu nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Tùy Chí Thanh, trong lòng liền trở nên buồn bực, trong nháy mắt xoay người, hất tóc ra sau vai, hít mũi hỏi Diệp Thiên: "Em muốn ngồi ở đâu?"
Diệp Thiên phát hiện vẻ mặt Hạ Tri Điểu không được tự nhiên, trong nháy mắt có điểm luống cuống, mình làm sao biết, mình cũng đâu có quen ai!
"Bên cạnh A Thanh không phải còn chỗ trống sao? Hai người không phải rất thân nhau sao, ngồi bên cạnh cậu ấy là được rồi." Từ Tịnh Nhiên ở một bên liếc mắt nhìn Hạ Tri Điểu, đem điện thoại di động để ở trên bàn, lười nhác mà mở miệng.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Mọi người sôi nổi phụ họa nói.
Hạ Tri Điểu đứng tại chỗ, toàn bộ sống lưng đều cứng đờ như cũ.
Tùy Chí Thanh hơi nghiêng đầu nhìn đôi chân thẳng tắp cách đó không xa, buông chén trà để trên bàn, bàn tay nắm lại thành quyền.
- --------------------------
Ngày 15-12-2018.
Một đêm đầy cảm xúc.????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...