Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Sinh nhật cuồng hoan, hơn phân nửa không tránh khỏi rượu. Thứ rượu này, bây giờ Lý Tiêu một chút cũng không muốn dính vào nó. Rượu là tai họa, là đầu sỏ hại hắn sinh ra tình cảm sai lầm với Chu Dịch Phàm! Cho nên Lý Tiêu ngay cả một giọt rượu cũng không uống, ngược lại là Trương Thất và Tề Ngọc Tỉ, hai người này bị rót không ít.

Cơm no rượu say, một đám người lắc la lắc lư đi về phía trường. Chu Dịch Phàm nôn ra, tụt lại ở sau cùng. Tình cảnh này đối với Lý Tiêu mà nói dường như đã từng thấy qua. Sinh nhật Cường công vào cuối kỳ (cuối kỳ một năm nhất), không phải cũng như vậy sao? Còn có ngày kết thúc cuối kỳ đó nữa (cuối kỳ hai năm nhất), theo đuổi nữ thần không có kết quả, tự mình đến quán rượu uống rượu, cũng đụng phải Chu Dịch Phàm.

Lý Tiêu đột nhiên nhớ tới tin nhắn khi đó Chu Dịch Phàm gửi cho hắn. Tuy rằng sau này chính mình mạnh mẽ chứng minh tin nhắn đó chỉ là đùa dai, là vì trả thù. Nhưng trong lòng hắn biết, chuyện đó không đơn giản như vậy. Đến bây giờ, Chu Dịch Phàm cũng thừa nhận tính hướng của mình, điều này làm cho Lý Tiêu tìm không thấy lý do để trốn tránh.

Cũng không lấy cớ trốn tránh, nhưng phải đối mặt với nó ư? Trong lòng hắn quyết định muốn vượt qua chuyện này. Nhưng vượt qua nó như thế nào đây? Chuyện phá vỡ nhân sinh quan thế này, không chắc chắn lắm.

Một quyết định đơn giản, có thể dẫn đến sự thay đổi lớn cho cuộc sống sau này. Bình thường thoạt nhìn hắn cẩu thả, nhưng đến thời khắc mấu chốt, phải lựa chọn, thật ra hắn sẽ suy nghĩ cho mình, sẽ vô cùng thận trọng. Mà một khi đã chọn, hắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Trong lòng hắn đã có đáp án, chỉ là còn có một chút do dự, có một chút không xác định, có rất nhiều vấn đề còn muốn suy xét. Ví dụ như mẹ hắn nếu biết hắn muốn mang bạn trai là nam về, nhất định sẽ giết hắn......

Lý Tiêu nghĩ như thế, khó chịu lắc lắc đầu. Bước chân từ từ chậm dần lại, từ phía trước, rớt đến sau cùng, sau đó xoay người...... Mục tiêu là người đang nôn đến *thiên hôn địa ám (trời đất quay cuồng), đi đường cũng không vững, Chu Dịch Phàm. Hôm nay cậu uống rất nhiều, hơn nữa không phải bị rót, hoàn toàn là tự mình rót cho mình.

"Cậu không sao chứ?"

Lý Tiêu đỡ lấy tay Chu Dịch Phàm, cúi đầu hỏi.

Chu Dịch Phàm ngẩng đầu nhìn Lý Tiêu một cái, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, thầm nghĩ muốn tắm rửa rồi ngủ. Uống nhiều quá, khó chịu."

Lý Tiêu nghiêng đầu không nhìn Chu Dịch Phàm, giả vờ nhìn quanh bốn phía, đề nghị nói: "Ở đây rất gần biệt thự, có cần tôi đưa cậu đến đó không? Bây giờ mà về trường, thì còn phải đi một đoạn nữa." (có một cái đuôi sói thiệt là to đang phe phẩy đâu đây =)))

Chu Dịch Phàm nghĩ nghĩ, đi về biệt thự cũng tiện, còn không dùng chung phòng tắm với đám bạn cùng phòng. Vì thế gật gật đầu: "Vậy tôi về biệt thự đây. Cậu không cần tiễn tôi, nhớ nói với bọn họ một tiếng, tôi không về."


Nói xong đẩy tay Lý Tiêu đang vịn cậu ra, đi một mình.

Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm rời đi, ngây ngốc hồi lâu. Chờ khi bóng dáng Chu Dịch Phàm thân ảnh đi vào một góc không thấy, hắn mới nóng nảy, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy về phía Chu Dịch Phàm. Qua góc, nhìn thấy Chu Dịch Phàm ở đó, hắn liền thở ra nhẹ nhõm một hơi.

"Đợi đã, hay là để tôi tiễn cậu đi!"

Lý Tiêu kêu một tiếng, tốc độ nhanh hơn vọt tới bên cạnh Chu Dịch Phàm.

Không biết có phải là không nghe thấy giọng Lý Tiêu hay không, mà Chu Dịch Phàm không có dừng lại, cũng không quay đầu. Lý Tiêu đến bên cạnh cậu, dường như cậu bị dọa, sửng sốt mở to hai mắt: "Sao cậu lại ở đây?"

Còn chưa tin xoa xoa hai mắt, xác định trong lòng mình có phải quá khát vọng rồi không cho nên mới sinh ra ảo giác.

Lý Tiêu thở hổn hển, đứt quãng nói: "Tôi...... Tôi tiễn cậu......"

Chu Dịch Phàm sửng sốt một chút, cuối cùng cười lắc đầu: "Tôi cũng không phải con gái, chẳng lẽ còn sợ đi đường ban đêm à?"

Tuy là nói như thế, cơ mà cũng không bảo Lý Tiêu trở về.

Đi cùng nhau không bao lâu liền đi vào khu biệt thự. Hai người cách nhau không xa không gần, ánh đèn đường chiếu sáng dọc theo con đường đầy hoa hồng. Con đường này không dài, đi không được bao lâu thì đến chỗ cuối.

Chu Dịch Phàm vào biệt thự liền đi thẳng đến phòng tắm, có lẽ là cả người đầy mùi rượu nên rất khó chịu, cho nên có chút gấp gáp. Lý Tiêu ngồi ở phòng khách một lát. Sau đó hắn lấy di động ra, từ mấy trăm tin nhắn lục tìm ra một tin nhắn duy nhất được Chu Dịch Phàm gửi đến.


"Tôi không phải cô ấy.

Thế nhưng tôi thích cậu."

"Thích...... mình."

Lý Tiêu nhìn chằm chằm tin nhắn đó, lầm bầm lầu bầu, đột nhiên ngây ngô cười lên.

"Thích mình sớm như vậy sao? Hắc hắc hắc......"

Hắn cười có chút đáng khinh, còn mang theo một chút quỷ dị. Hơn nửa đêm, nếu có người nhìn thấy khẳng định cho rằng hắn trúng tà.

Đúng lúc này, Chu Dịch Phàm đột nhiên chạy ra, khăn tắm bọc quanh, tóc vẫn còn ướt, hình như rất sốt ruột. Nhìn thấy Lý Tiêu vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, xác định hắn không có rời đi, Chu Dịch Phàm âm thầm thở ra một hơi.

"Tối nay cậu nghỉ ngơi ở đây đi, phòng khách đã sửa sang lại, có thể ở được."

Vừa rồi không có giữ lại, bởi vì không muốn cho bản thân mình hi vọng. Nhưng khi tiến phòng tắm Chu Dịch Phàm lại hối hận. Thời gian bọn họ có thể ở cùng một chỗ không nhiều, càng quý trọng nhiều hơn mới phải. Cho nên cậu vội vàng chạy ra.

Nói với Lý Tiêu xong câu này, Chu Dịch Phàm liền trở về phòng ngủ chính. Nhìn như bình tĩnh, bước chân lại vẫn là có chút hỗn độn. Nhưng mà Lý Tiêu cũng không chú ý tới điểm này.

Lý Tiêu chú ý tới là, hắn được ngủ ở phòng dành cho khách. Ngủ ở phòng dành cho khách thì không thể ngủ chung với Chu Dịch Phàm, thì không có thể thừa dịp ngủ Chu Dịch Phàm để ôm một cái, hoặc là hôn một cái...... Đợi đã! Rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì thế kia? Sao hắn có thể có ý niệm không thuần khiết không e dè gì như thế chứ?!!


Lý Tiêu đứng lên khỏi sô pha, khó chịu đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn cửa khách phòng một cái, vừa lúc nhìn thấy một chùm chìa khóa trên cửa, trong lòng nảy ra một kế......

"Cốc cốc cốc!"

Cửa phòng ngủ chính bị gõ vang.

Chu Dịch Phàm mở cửa, phát hiện Lý Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt đầy phiền não.

"Xin lỗi, tôi lỡ làm rơi chìa khóa vào trong phòng rồi. Bây giờ mở cửa khách phòng không được. Tôi vẫn nên về trường thôi, tuy rằng cũng đã muộn, nhưng tôi cũng không phải con gái, không sợ đi đường ban đêm."

Lý Tiêu nói như thế, còn giả bộ muốn đi ngay lập tức.

Chu Dịch Phàm thấy Lý Tiêu muốn đi, vội vàng giữ chặt hắn.

"Sao lại bị khóa?"

Cậu vừa nghi hoặc hỏi, vừa đi đến cửa bên cầu thang, nhoài người ra nhìn về phía phòng khách. Xác thật nhìn thấy cửa khách phòng, vốn có treo chìa khóa ở đó nhưng bây giờ lại không thấy.

Khách phòng trong biệt thự không chỉ có một phòng, thế nhưng hiện giờ có thể cho người ở được chỉ có một phòng.

Chu Dịch Phàm đối với lời nói của Lý Tiêu ngược lại cũng không có quá nhiều nghi ngờ. Tuy rằng sự tình phát sinh thật sự kỳ quái, nhưng cậu cảm thấy Lý Tiêu không nhất thiết phải làm như vậy. Cũng không thể vì ngủ chung với cậu, mà cố ý nhét chìa khóa vào trong phòng đâu chứ?

"Vậy thì cậu ngủ chung với tôi đi."

Chu Dịch Phàm cân nhắc, nói với Lý Tiêu.


Bây giờ chỉ có thể làm như vậy, đã bắt đầu vào mùa đông, nằm xuống đất nghỉ cũng không thích hợp, rất dễ dàng bị cảm lạnh.

Lý Tiêu nghe vậy, mắt sáng lên. Trong lòng vui như nở hoa, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Gật gật đầu: "Như vậy đi, tôi đi tắm."

Chờ Lý Tiêu vào phòng tắm, Chu Dịch Phàm nằm xuống giường, nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra, ẩn ẩn cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Không đúng ở chỗ nào ta? Chu Dịch Phàm không nghĩ ra được. Quả nhiên vừa thấy Lý Tiêu, cậu liền trở nên không minh mẫn.

Buồn ngủ dần dần tăng lên, Chu Dịch Phàm không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Khi Lý Tiêu đi ra, liền thấy Chu Dịch Phàm đã ngủ say. Cái trán trơn bóng, lông mày thanh tú, hai mắt khép hờ dưới lông mày, lông mi thật dài giống như cây quạt nhỏ. Lý Tiêu lặng lẽ tới gần, tầm mắt chưa từng rời khỏi mặt Chu Dịch Phàm. Giờ phút này hắn đứng ở bên cạnh Chu Dịch Phàm, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào mặt cậu.

"Cậu. ngủ. rồi. sao?"

Lý Tiêu hơi hơi khom lưng, nhỏ giọng hỏi từng từ.

Sau đó hắn nhìn thấy mí mắt Chu Dịch Phàm rung rung một chút, nhưng không mở.

Lý Tiêu an tĩnh lại, lại nhìn Chu Dịch Phàm một lát. Rồi sau đó đột nhiên ghé sát vào, hôn đôi môi hồng phấn mềm mại kia một cái. Chạm lướt qua, ngay cả hương vị cũng chưa nếm.

Khẽ chạm như vậy, Chu Dịch Phàm cũng không tỉnh lại. Khi ngủ say, cảm giác cũng không nhanh nhẹn như khi tỉnh táo.

Lý Tiêu cúi đầu nhìn mỹ nhân đang ngủ, thu hồi tâm tư trêu đùa, trong mắt dần dần có sóng ngầm mãnh liệt. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, để cho tư thế mình không phải mệt như vừa rồi nữa, sau đó lại ghé sát vào.

Lần này không chỉ chạm lướt qua, động tác cũng không nhanh không chậm. Đầu tiên là chạm nhẹ lên môi ngọc, sau đó kéo dài đến khóe môi, hắn liếm, liếm, tinh tế nhấm nháp. Nhưng mà mặt ngoài mềm mại cũng không thể khiến hắn thỏa mãn, hắn muốn nhiều hơn, xâm nhập vào, nếm thử tư vị mất hồn kia một lần nữa. Cho nên hắn không chút do dự cạy đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ ướt át ra, mở khớp hàm, từng chút từng chút, thâm nhập vào.

Chu Dịch Phàm mày hơi nhíu, hai mắt nhắm nghiền. Cậu vẫn chưa tỉnh lại, cậu không muốn tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui