Động tác của Đường Lập Ngôn dừng lại một chút, vốn dĩ đã sắp tới thời điểm mấu chốt rồi, lại bị cái tên này quấy rầy đến bối rối.
Chi Bạch là ai?
Đường Lập Ngôn tin rằng mình chưa bao giờ nghe thấy Bùi Sơn nhắc đến người này.
Chắc là một cái tên đã chôn rất sâu, lại chẳng thể quên được rồi.
Trong lòng Đường Lập Ngôn không thoải mái, vốn dĩ cho rằng mình nhặt được một con mồi thú vị, lại không ngờ, người ta còn biết chơi hơn mình.
Cứ tưởng là một trò chơi mèo đuổi chuột, té ra, người ta lại muốn chơi tình duyên thế thân à?
Đường Lập Ngôn ghét nhất là phiền toái, thế mà lại bị kéo vào một món nợ tình mơ hồ? Đây là chuyện hắn không thể chịu nổi đâu.
Nếu là bạn giường, vậy cũng phải đơn giản thôi.
Lúc ở trên giường, có giả bộ thì cũng phải làm cho ra cái vẻ cả thể xác lẫn tâm hồn đều chỉ có người bên gối thôi chứ, còn về việc xuống giường tìm ai, nhớ ai, đó lại là chuyện khác rồi.
Đường Lập Ngôn càng nghĩ càng khó chịu, động tác cũng trở nên gấp gáp mà thô bạo.
Trong lòng hắn nghẹn tức, cố ý phát tiết sự bất mãn của mình ra, đến lời nói cũng không còn tôn trọng như trước nữa, tràn ngập mấy lời ô uế mang tính hạ nhục.
Bùi Sơn mở to mắt nhìn, kinh ngạc và ấm ức quay đầu lại nhìn hắn, nhưng bị hắn cưỡng ép đẩy về.
Dường như còn chưa hết giận, hắn lại ấn Bùi Sơn xuống mặt da, không để anh có cơ hội thêm bất cứ động tác nào.
Mà dưới thân lại tăng thêm lực độ, gấp gáp mà chuẩn xác lặp lại va chạm điểm mẫn cảm của Bùi Sơn.
Bùi Sơn vùi mặt xuống không dễ thở, khoảng đen nhánh trước mặt khiến thị giác không có cảm giác an toàn của anh mất đi tác dụng, cảm giác ở những nơi khác liền hết sức nhanh nhạy.
Ví dụ như anh nghe thấy tiếng va chạm hết sức của Đường Lập Ngôn, túi nang của hai người va vào nhau, tiếng nước liên tiếp, những âm thanh ái muội.
Ví dụ như đốt ngón tay, cánh tay, cơ bụng anh chạm vào Đường Lập Ngôn, và cả những cái hôn như cắn trên khuôn ngực, xương quai xanh, hõm eo.
Ví dụ như hậu huyệt của anh vừa ngứa vừa trướng, mỗi lần đều bị Đường Lập Ngôn trêu chọc đến khép mở không ngừng, không ngừng phun ra nuốt vào dương v*t của người ta, cọ sát đến mức làn da ngoài miệng huyệt tê dại.
Đường Lập Ngôn không định buông tha cho Bùi Sơn dễ thế, tay luồn vào mái tóc, cưỡng ép anh ngẩng đầu lên.
Đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt bị bắt nạt tới đỏ bừng kia, Đường Lập Ngôn lại càng không kìm nổi kích động, cắn mạnh xuống vai Bùi Sơn.
"Đau..." Bùi Sơn cau mày nhỏ giọng than, tay như có như không nắm chặt mặt da.
Đường Lập Ngôn đột nhiên muốn đổi một cách thức ác liệt hơn để chà đạp Bùi Sơn.
"Nâng tay lên." Đường Lập Ngôn nửa lừa gạt nửa cưỡng ép nâng tay Bùi Sơn lên cao, sau đó bẻ cong lại, giữ phía sau lưng Bùi Sơn.
Quần áo trên đất nhăn nhúm, nhưng Đường Lập Ngôn cũng không chê, tiện tay túm lấy cái áo lụa trắng thuần kia, xoắn thành một sợi dây thùng.
"Quần áo hợp với anh." Đường Lập Ngôn cười xấu xa nói, "Không dùng trên người anh thì đáng tiếc quá."
Lụa không dễ thắt, bởi vậy Đường Lập Ngôn bọc thành mấy vòng quanh đôi tay Bùi Sơn.
"Đến kệ sách." Đường Lập Ngôn như ra lệnh, rồi lại không đợi người ta trả lời, đã nửa xô đẩy Bùi Sơn, lôi anh đến bên kệ sách.
Tay Bùi Sơn bị trói buộc phía sau, còn chưa thoát khỏi cảm giác lúc nãy, hoàn toàn không có sức giãy dụa, chỉ có thể càu nhàu nói "Không đi".
"Cũng yêu sách nhỉ." Đường Lập Ngôn cười nhạo một tiếng.
Trong lòng hắn vẫn còn bực vì tiếng gọi lúc nãy, bây giờ chỉ một lòng muốn làm Bùi Sơn khó chịu, vì thế liền đè Bùi Sơn lên kệ, cười nói: "Mấy thứ này là sách gì vậy?"
Bùi Sơn bị hắn đâm đến nói không ra lời, chỉ có thể liên tục lắc đầu, bản năng muốn duỗi tay chạm vào phía trước, nhưng tay bị trói buộc, phía sau lại không chịu nổi va chạm, chỉ đành khó nhịn mà chuyển động, xin tha với Đường Lập Ngôn.
"Đừng...!bỏ ra..."
"Đọc đi." Đường Lập Ngôn cũng không định đáp lại lời cầu xin của anh, thậm chí động tác phía dưới còn nhanh lên, ác liệt hơn mà ma sát điểm mẫn cảm của Bùi Sơn, "Anh không đọc, tôi sẽ không bắn."
Bùi Sơn đến giờ mới hoàn hồn lại, chỉ là từng hàng chữ trên kệ sách cứ như quỷ vẽ bùa, anh run rẩy liều mạng vài lần, mới có thể lấy ra một đáp án hoàn chỉnh: "Lưỡi...!lưỡi dao."
"Cái này thì sao?"
"Khăn che mặt...!A..."
Bùi Sơn đang cố để giọng nói không run rẩy, đột nhiên lại cảm thấy trước ngực nóng lên —— Đường Lập Ngôn cúi đầu, hôn xuống hai điểm trước ngực anh —— Cũng không hẳn là hôn, mà giống như loài động vật đến kỳ động dục gặm cắn.
Như thể nghe thấy "uỳnh" một tiếng, Bùi Sơn cảm thấy ý thức của mình lại một lần nữa sụp xuống, đến một âm tiết cũng không phát ra nổi.
"Đừng ngừng." Miệng Đường Lập Ngôn tuy không nhàn rỗi, nhưng vẫn có thể phát ra những âm tiết liền nhau, thậm chí một tay còn đánh mạnh xuống hai cánh mông non mềm.
"Bang" một tiếng, dấu tay in xuống cánh mông Bùi Sơn.
Bùi Sơn không có bản lĩnh phân tâm như thế, càng thêm nức nở, sườn mặt tựa lên gáy sách, in hằn mấy vết đỏ.
"Cầu...!cầu xin anh..." Bùi Sơn đứt quãng nói.
Đường Lập Ngôn nhìn thấy cả người anh bị mình cắn đến xanh tím, cái mông tuyết trắng bị đánh đến vừa đỏ vừa sưng.
Mà Bùi Sơn mang cái bộ dạng bị bắt nạt tàn nhẫn, đôi mắt trừng to ấy, lại không nói ra được lời nào tàn nhẫn.
Cảnh tượng ấy làm Đường Lập Ngôn không thể bình tĩnh nổi, thật sự thoả mãn theo ý Bùi Sơn, bắn hết vào trong.
Phía sau Bùi Sơn khép mở từng chút, thoáng có dịch nhầy lấp lánh chảy ra.
Sách trên kệ đã sớm bị hai người lăn lộn khó coi, rơi đầy đất, dính chất lỏng không biết thuộc về ai.
"Giúp tôi...!cởi ra." Đầu gối Bùi Sơn bị ma sát đến đỏ bừng, người cũng không còn sức, tiếng nói nhẹ tênh, "Tay, sắp tê rồi."
Tay Bùi Sơn bị buộc lại, mấy vết xanh đỏ còn bắt mắt hơn cả hình xăm.
Đường Lập Ngôn đến giờ mới tỉnh táo lại, buông lớp áo mướt mồ hôi ra.
Bùi Sơn thật sự không chịu nổi, trượt theo kệ sách, quỳ xuống đất.
Đường Lập Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nhìn anh, lấy lớp vải trắng thuần lau tay, nhẹ nhàng bâng quơ, tự mình thu dọn nhanh chóng.
Bùi Sơn cuối cùng cũng có thể gượng dậy được, một tay nắm lấy kệ sách, một tay chống đất, hai chân run rẩy đứng lên.
"Sướng rồi?" Đường Lập Ngôn khinh miệt mà cười, "Còn không khép lại được kia kìa."
Bùi Sơn không còn sức chủ động như mấy tiếng trước, mệt mỏi đi về phía sopha, xụi lơ trên đệm, "Mệt rồi, đừng làm loạn nữa."
Cứ như làm nũng ấy.
Bùi Sơn cảm thấy thoả mãn.
Cảm giác thoả mãn vì mất đi mà tìm lại được.
Thân thể tuỳ tiện bày ra trước mặt Đường Lập Ngôn, không hề có chút thu liễm hay ngượng ngùng nào...!Thật như thế bọn họ là một đôi người yêu ở bên nhau đã lâu, chuyện thế này chỉ như ngựa cũ đường quen.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ không phải, chỉ mới gặp mặt lần thứ 3 mà thôi.
Đường Lập Ngôn nhìn dáng vẻ anh như thế, càng như bị châm chích, nhíu mày, sự bực bội trong lòng quả thực không kiềm chế nổi.
Hắn cũng không rõ được đây là cảm giác gì.
Hắn nghĩ, thân thể này đã quen bị tên "Chi Bạch" kia làm rồi nên mới không chút cố kỵ như thế phải không?
Vậy Bùi Sơn liệu có biết không, vui sướng vừa rồi là ai cho anh?
Nhưng thật ra cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, tình sử, tính sử lúc trước của bạn giường có thể nào thì cũng liên quan gì đến Đường Lập Ngôn hắn đâu? Cái không hài lòng này, đợi tìm đến một con mồi tươi mới hơn là được.
Nhưng hắn vẫn không thể ngừng nghĩ được, cái người khiến Bùi Sơn tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc có ma lực gì?
Đường Lập Ngôn không muốn thừa nhận đây là lòng đố kị, thậm chí còn mang theo một chút tình cảm khác, chỉ cho rằng đây là do tự tôn của chính hắn quấy phá.
Đường Lập Ngôn dùng chân lấy quần áo dơ bẩn trên mặt đấy lên, ném lên người Bùi Sơn.
Bùi Sơn nghiêng người nằm xuống, như một con mèo con, trở mình, để lại bụng và đùi cho Đường Lập Ngôn, còn quần áo lại bị anh đè xuống dưới.
"Hỏi anh chuyện này." Đường Lập Ngôn trầm mặt đến kỳ cục.
Đôi mắt Bùi Sơn nhắm lại, không thấy vẻ mặt hắn.
Hồn nhiên không biết gì mà gãi gãi mặt, phát ra vài tiếng rầm rì trong mũi.
Đường Lập Ngôn ngồi xổm xuống, tay phải dùng sức bóp cằm Bùi Sơn, từng câu từng chữ hỏi: "Tôi và cái tên Chi Bạch của anh, ai làm anh sướng hơn?"
Bùi Sơn đột nhiên trợn mắt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng cằm lại bị người nọ hung hăng dùng sức giữ lại, không thể động đậy.
Đường Lập Ngôn đến rất gần, trong ánh mắt mà Bùi Sơn không kịp thu về, hắn thấy được sự kinh sợ, hoảng loạn, trốn tránh, thậm chí còn có...!ưu thương?
Phải, ưu thương.
Là thứ cảm xúc rất dễ khiến người ta đồng cảm, hiếm khi xuất hiện trong mắt những đôi tình nhân hạnh phúc, nhưng lại xuất hiện trong mắt vô số những kẻ có người mình yêu.
Đường Lập Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, đau đớn từ lồng ngực tràn xuống cánh tay, lại càng bóp tay chặt hơn.
"Không muốn trả lời à?" Đường Lập Ngôn cắn răng hỏi, "Vậy hắn có biết, dáng vẻ anh bị tôi ch*** sướng đến thế này không?"
Mặt Bùi Sơn lập tức trắng bệch, dáng vẻ quyến rũ chìm trong bể dục ban nãy không còn thấy đâu, nhưng hơi ẩm trong ánh mắt lại quả thực càng lúc càng nặng, làn nước chậm rãi bò đầy hốc mắt, dính vào lông mi.
"Nói đi!" Đường Lập Ngôn không nhìn nổi dáng vẻ này của anh, rống lên một câu.
Bùi Sơn dứt khoát nhắm mắt lại, nước mắt bị đè nèn, môi cũng bị anh cắn trắng bệch.
Đường Lập Ngôn tự cảm thấy không vui, buông lỏng anh ra.
Bùi Sơn được tự do, liền xoay người, không rên một tiếng, nhưng có thể thấy, bóng dáng đang run rẩy.
Đường Lập Ngôn nhìn mà lại cảm thấy đau lòng.
Quá kỳ lạ.
Nếu đổi thành người khác, đã sớm không còn nửa phần tâm tư dây dưa nữa rồi, nhưng bây giờ hắn đã đang nổi nóng, lại vẫn cảm thấy dáng vẻ ấy quá đáng thương —— Trái tim thậm chí còn siết chặt lại theo sự run rẩy của Bùi Sơn, từng đợt đau đớn.
Đường Lập Ngôn mắng thầm chính mình, giận mình không có tiền đồ, ra miệng lại thành: "Chi Bạch Chi Bạch.
Tên cũng thuần khiết nhỉ, sao nào, chia tay rồi hay không theo đuổi được?"
Người trên sopha vẫn bất động, chỉ có tiếng hít thở đầy áp lực, càng thêm run rẩy.
Đường Lập Ngôn giận đến mức đá vào bàn trà, vẫn không có tiếng trả lời, liền gạt hết những thứ vứt loạn trên bàn xuống đất.
"Tôi thấy mấy quyển sách kia chắc cũng không cần giữ nữa đâu, bẩn cả rồi." Đường Lập Ngôn khom lưng nhặt mấy quyển lên, tuỳ tiện ném sang một bên, "À cũng phải, chỗ này của anh vốn chẳng sạch sẽ gì cho cam."
T-T
Giận ĐLN hết sức, có cần phải cay nghiệt như thế không T-T.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...