Hai mươi năm cô độc bỗng dưng giờ đây bên cạnh lại có thêm một tiểu bất điểm khiến Triệu Quân Bằng có một chút cảm giác không quen.
Tiểu bất điểm mới sinh tuy thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có làn da phấn nộn, các bắp thịt trên tay cũng căng tròn no đủ, ôm trên tay xúc cảm thật vô cùng đặc biệt, lại thêm cặp mắt to sáng long lanh màu hạt dẻ đang nhìn y ánh lên ý cười nhu thuận tựa như một đoá hoa hồng hé nở làm trái tim già cỗi và lạnh giá của y dần dần tan chảy...!quả thật không nhịn được muốn ôm thêm chút nữa.
"Ngươi thật sự rất đáng yêu!"
Kỹ thuật bế trẻ con của Triệu Quân Bằng không quá thành thạo nhưng mỗi động tác đều là nâng niu như chính mình đang ôm lấy một bảo vật của thế gian.
Y lẳng lặng ngắm nhìn tiểu bất điểm trong lòng đến thất thần, tầm mắt vô tình lại lọt vào khoảng không gian mờ nhạt mang tên ký ức.
Cũng chẳng biết có phải vì giữa hai người có hoàn cảnh tương tự như nhau, đều bị người thân ruột thịt vứt bỏ cho nên y mới có tình cảm đặc biệt với bé, muốn bảo bọc, chở che, không để bé phải một lần nữa gánh chịu tổn thương giống như bản thân mình từng đớn đau nếm trải.
Tiếng gõ nhẹ lên thân trúc rỗng thanh thuý vang lên kéo thần thức mông lung của y trở về thực tại nhưng cũng không vội vàng nhìn ra phía cửa bởi bước chân người đến vô cùng quen thuộc.
Tiểu bất điểm trên tay không còn quậy phá nữa, khí tức an tĩnh dường như đã ngủ say từ lâu, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại chép một cái như đang mơ tưởng đến một dòng sữa ấm áp.
Y thấy vậy bật cười thành tiếng, ngón tay trỏ nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bé tí, đến khi hắc y nhân bước vào mới tạm ngừng động tác, ánh mắt nhìn hắc y nhân rồi lại nhìn nam nhân bị hắn vác trên vai có chút khó hiểu.
"Hắn là ai vậy?"
"Bịch" một tiếng.
Hắc y nhân mang vẻ mặt ngàn năm không đổi ném người được vác trên vai xuống đất không một chút thương tiếc, nhưng dường như gã ngủ quá sâu, từ trên cao rơi xuống cũng không có một chút cảm giác đau đớn nào càng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Hắn là Độc Y Quỷ Thủ của Dược Nhân Cốc!" Hắc y nhân tinh tế lướt nhìn gã nam nhân trẻ trung vận y phục trắng toát đang nằm giữa sàn nhà với tư thế hình chữ đại (大), sau đó rất khinh bỉ hừ một tiếng.
Hắc y nhân làm việc vô cùng có nguyên tắc, nếu không phải là thứ có thể giúp ích hắn sẽ không bao giờ cất công mang về trình báo.
Điểm này, Triệu Quân Bằng tự nhiên biết rõ.
Lần này hắn đi 'mời' Độc Y Quỷ Thủ ắt hẳn cũng vì nhìn thấy hai chân bị liệt của tiểu bất điểm, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Triệu Quân Bằng đối với đứa bé kia hoàn toàn không phải đơn thuần là thương hại bởi không ai có khả năng khiến cho y nở được một nụ cười thật tâm.
"Đa tạ ngươi, Khinh Phàm!"
"Quân Bằng, không cần đa tạ.
Cũng chưa biết hắn ta có thể chữa khỏi hay không!" Khinh Phàm - cũng tức là hắc y nhân vô cùng kinh bỉ liếc mắt nhìn kẻ nằm trên đất, la liệt..
Triệu Quân Bằng cũng có chút tò mò về năng lực của gã, y liếc mắt nhìn nam nhân trên đất.
Người này mang dáng vẻ của một chàng thư sinh "gió thổi lá bay", y bào màu trắng nhợt nhạt như tuyết làm tôn lên nước da màu phấn, khuôn mặt góc cạnh đầy đủ tuyệt đối không phải cái loại liếc mắt liền bị người khác nhìn lầm là nữ, gã có chiếc mũi cao, đôi môi lá mỏng, cặp mắt phượng với đuôi mày hơi chếch lên trên tạo điểm nhấn vô cùng đặc biệt, quả thật là một mỹ nam tử hiếm có.
Tiếc là cái dáng nằm..
quá ư là bất nhã! Triệu Quân Bằng xem xong chỉ kết luận một câu: "Hẳn là chưa từng rời khỏi Dược Nhân Cốc!"
"Khinh Phàm, ngươi ra tay hơi nặng!" Xem đi, đánh người ta đến ngất không dậy nổi! Triệu Quân Bằng hoàn toàn không có ý cảnh cáo, nói.
Khinh Phàm tỏ ra "biết lỗi" sờ sờ cái mũi: "Vì hắn quá không hợp tác, hơn nữa ta cũng không thể để hắn biết thông đạo lên núi Vô Ngã, vậy nên ta đành phải dùng thủ pháp 'mời' hắn về đây.
Ai biết tên này mang danh Quỷ Y lại bị một quyền chưa dùng tới ba phần lực của ta đánh ngất!"
Triệu Quân Bằng trước nay không quen tế thế cứu người ngoại trừ lần đó cứu Khinh Phàm và giờ là tiểu bất điểm đang ẵm trên tay, vậy nên y cũng không có lý do gì phải mềm lòng với một tên Quỷ Y chưa từng quen biết.
Y lạnh nhạt nói với Khinh Phàm: "Gọi hắn tỉnh dậy!"
Khinh Phàm đáp một tiếng rồi tiến tới điểm vào huyệt vị của gã nam nhân: "Đứng dậy!"
Gã nam nhân ho khan một tiếng, thân hình chữ đại thoáng chốc liền thu lại, gã chống một tay trên đất nâng người đứng dậy, sắc mặt là một mảnh tối sầm.
"Các ngươi...!có người nào mời khách như các ngươi hay không?"
Triệu Quân Bằng nhướng mi bày tỏ lập trường: "Là hắn, không phải ta!" Y quay sang liếc mắt với hắc y nhân: "Khinh Phàm, còn không mau tạ lỗi!"
Khinh Phàm nâng tay sờ sờ cái mũi, khoé môi không nhịn được co giật mãnh liệt, hắn nhìn gã nam nhân, rõ ràng rất không bằng lòng, nói: "Độc Y Quỷ Thủ thành thật xin lỗi, tại hạ không biết một quỷ y như ngươi lại không chịu nổi một kích.
Là ta ra tay hơi nặng, xin bỏ qua cho!"
"Ngươi!"
Chân của Độc Y Quỷ Thủ giống như bị chuột rút, gã cảm thấy đất trời sắp sửa sập đến nơi, khói nóng trên đầu bốc lên ngùn ngụt...!Cái tên vô liêm sỉ này đang nhận lỗi hay là đang châm chọc gã vậy chứ? Thân là một Quỷ Y danh chấn thiên hạ, không một người nào không muốn lấy lòng gã mặc cho gã có tự mãn và làm giá bao nhiêu thì cũng có người tình nguyện không tiếc thứ gì để có thể mời gã chữa bệnh.
Vậy mà những kẻ bí ẩn này lại...haiz, thôi đi! Đụng phải mấy người này xem như gã xui xẻo! Ai biết được cái suy nghĩ này của gã lại tạo nên một hồi dây dưa với kẻ vô sỉ - Khinh Phàm.
Đương nhiên, cái này hẳn là để sau hãy nói.
Triệu Quân Bằng tuy không thể hiện rõ nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên chút ý cười, hắn dời mắt nhìn tiểu bất điểm vẫn ngủ ngon lành trên tay rồi mới đè thấp thanh giọng 'rầy la':
"Khinh Phàm, không được vô lễ!"
Độc Y Quỷ Thủ rất không cam tâm đối Khinh Phàm hừ một tiếng, lửa giận tạm thời bị áp chế xuống.
Lúc này gã mới chú tâm để ý đến Triệu Quân Bằng.
Theo nhận xét của gã, y là một nhân vật có tầm cỡ, dù không tra xét được nội lực, cũng không thấy được biểu cảm nét mặt ẩn sau cái mặt nạ màu bạc đó nhưng hơi thở vương giả của y khiến cho người khác cảm nhận được một sức mạnh vô cùng cường đại.
Đặc biệt, đó là chính khí chứ không phải tử khí của bàn môn tả đạo.
"Các hạ là ai?"
Triệu Quân Bằng vẫn đè thấp giọng đáp lại giống như muốn che giấu giọng nói thật sự: "Ngươi không cần biết ta là ai.
Ngươi chỉ cần xem bệnh cho hài tử của ta.
Xong việc, tự khắc ngươi sẽ bình an trở lại Dược Nhân Cốc."
Độc Y Quỷ Thủ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Vậy còn nếu không xong?"
Triệu Quân Bằng nhàn nhạt liếc Khinh Phàm một cái, thản nhiên nói: "Đem ngươi gả cho hắn!"
Lời vừa ra ngay cả Khinh Phàm cũng muốn ngay lập tức đập đầu vô gối mà tự tử.
Chủ nhân của hắn rốt cuộc bị chạm dây nào rồi? Cơ mà hắn len lén nhìn bộ dạng của cái tên Quỷ Y kia...!khụ...!rõ ràng chính là kiểu người điển hình cho nhược thụ! Nhưng dù có là nhược gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không để chủ nhân gã cho hắn một nam nhân làm thê tử!
Cùng đồng dạng suy nghĩ với hắn còn có Độc Y Quỷ Thủ, gã thân là một nam tử hán há lại có thể chịu thiệt để một nam nhân khác cưới về! Không sợ sư phụ gã đội mồ sống dậy ngăn cản, chỉ cần cả thiên hạ dùng nước bọt dìm thì cả Dược Nhân Cốc cũng sẽ bị nhấn chìm! Hơn nữa...!hai đại nam nhân cùng nhau...!khụ khụ...!thành thân...!vừa nghĩ thôi gã đã không nhịn được muốn nôn mửa!
"Ta không gả/ cưới!" Hai thanh âm đồng loạt vang lên vô tình đánh thức tiểu bất điểm đang say ngủ, thân hình nhỏ nhắn hơi cựa quậy, mi tâm nhăn lại dường như sắp khóc đến nơi.
Triệu Quân Bằng thấy vậy liền hốt hoảng, tay chân phút chốc bỗng trở nên luống cuống.
"Ngoan ngoan đừng khóc! Đừng khóc mà...!ta thương...!nha! Đều là lỗi của Khinh Phàm cả để ta đánh hắn con có chịu không? Hả?"
Khinh Phàm: "..."
Độc Y Quỷ Thủ lúc này mới chú ý đến đứa bé được quấn rất kỹ trong chiếc khăn gấm màu xanh lam nhạt đang oa oa khóc lớn, lại nhìn đến động tác nhu hòa của nam nhân quyền quý kia dùng để dỗ dành đứa bé...khụ, gã có nhìn sao cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị! Hoặc có lẽ trong mắt của Quỷ Y...không có ai là bình thường cả! Bởi nếu họ bình thường thì đâu cần tới gã để làm gì kia chứ!
"Các hạ...!có lẽ đứa bé đói rồi đó!"
Động tác tay của Triệu Quân Bằng bỗng cứng đờ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Y ngoắc tay gọi: "Khinh Phàm, sữa đâu?"
Độc Y Quỷ Thủ: Lại quỷ dị nữa!
Khinh Phàm một bước đi qua đem bình sữa dê hắn mua dưới núi nhét vào tay y: "Có lẽ phải nuôi vài con dê mới được!"
Triệu Quân Bằng không ừ hử nhưng đã ngầm đồng ý, y tiếp nhận bình sữa dê rồi đưa đến bên miệng đứa trẻ, nhẹ nhàng đút cho bé từng ngụm một đến khi no căng.
"Ngươi qua xem chân cho nó!"
"Đứa bé này là con ngươi sao?"
Không đợi Triệu Quân Bằng lên tiếng, Khinh Phàm đã nhanh chóng cướp lời: "Chẳng lẽ là con ngươi? Đừng nhiều lời vô nghĩa!" Ý là "còn không mau khám." Ta cũng không muốn phải thú một nam nhân đâu!
Độc Y Quỷ Thủ hừ mũi: "Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Đồ thô lỗ!" Xem như đầu năm nay gã chưa gửi tiền cúng tam tai vậy!
"Ngươi!"
"Đủ! Khinh Phàm, ngươi yên lặng chút!" Triệu Quân Bằng khó thấy được một hồi kiên nhẫn.
Khinh Phàm "dạ" một tiếng rồi im lặng lùi ra đứng một bên, thoạt nhìn trông như vật đã chết nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Độc Y Quỷ Thủ tiến lên, ở ngoài chiếc khăn quấn vạch ra một chút để xem chân cho đứa nhỏ.
Tiểu bất điểm lúc này vừa uống no nên lại bắt đầu nhắm mắt say ngủ, một bộ dáng mặc kệ thế gian, việc ngủ của ta mới là quan trọng! Vì thế một đường này Quỷ Y xem như không tệ.
Sau khi xem xét phần xương bên trong, Quỷ Y từ bộ châm Cửu Huyệt rút ra một cây ngân châm cực ngắn sau đó nhẹ tay châm vào một số huyệt vị trên chân, lúc châm vào, gã thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt say ngủ của đứa trẻ một chút.
Sau một hồi thăm dò, Độc Y Quỷ Thủ cũng thu châm lại và đưa ra kết luận.
"Chân của bé hoàn toàn không có cảm giác.
Đây là tật bẩm sinh, ta dù có là Quỷ Y cũng không chữa được.
Chỉ đành chờ cơ duyên thôi!"
Gã vừa nói vừa sợ hãi nhìn sắc mặt của Triệu Quân Bằng, chỉ sợ ngộ nhỡ người này không vui sẽ đem gã gả cho tên Khinh Phàm thô lỗ!
Triệu Quân Bằng cũng không quá trông mong vào kết quả.
Y dù chưa từng học qua y thuật thì hiển nhiên cũng biết, một cái tật bẩm sinh đâu phải muốn trị là có thể trị được chứ? Có lẽ cũng như lời Quỷ Y, đành phải chờ cơ duyên xảo hợp.
"Ta...ta có thể về được chưa? Này...không phải ngươi muốn gả ta cho.."
Chưa để gã nói hết lời, Triệu Quân Bằng đã mệt mỏi đưa tay bóp trán: "Khinh Phàm, đánh ngất, mang về!" - Dù sao cũng không thể để gã phát hiện đây là đỉnh Vô Ngã được, vẫn là đánh ngất tốt nhất!
Vì thế Khinh Phàm lại rất hân hạnh lĩnh được chức danh: "Đồ lưu manh!"
Sau khi Khinh Phàm nhận lệnh rời đi, Triệu Quân Bằng lại loay hoay tìm tã lót thay cho tiểu bất điểm...!lúc này y mới phát hiện...!tiểu bất điểm thế nhưng là một bé gái! Đại não của y dừng lại trong ba giây sau đó tiếp tục công việc vinh quang...!thay tã! Một đế vương...!ừ...!dù là đế vương bù nhìn tạm thời nhưng dẫu sao cũng từng ngồi chính bệ lại hạ mình thay tã lót cho một đứa bé...!việc này nếu không may truyền ra ngoài hẳn sẽ không phải điều gì tốt đẹp.
Có điều...!không tốt đẹp cũng là Thẩm Diệu Bằng chứ không phải là y.
Triệu Quân Bằng thay xong tã lót lại nghĩ nghĩ không thể cứ gọi con gái là tiểu bất điểm mãi được, vì thế y bắt đầu chấp bút đặt tên.
"Triệu Chỉ Nhi."
"Chỉ Nhi là đứa bé có phúc khí nhất thiên hạ.
Cuộc đời nghĩa phụ không có phúc cũng chẳng có khí, vậy nên, nghĩa phụ hy vọng con sẽ thay ta được nhận phần phúc khí trời ban, là cô nương hạnh phúc nhất trên đời."
"Nghĩa phụ không muốn con mang họ Thẩm.
Người họ Thẩm không ai là người tốt...!Nhưng con yên tâm đi! Nghĩa phụ...!sẽ làm tất cả để bảo vệ cho con, để con trở thành người hạnh phúc nhất!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...