"Nói, Bằng Nhi đã đi đâu?"
Một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ trong Hoằng Kim Điển khiến cho người đứng bên ngoài rợn cả tóc gáy, ai nấy đều nhất mực cúi đầu không dám nhìn khung cảnh bên trong.
A Thất khom lưng phủ phục ở trên sàn, trong lòng tuy có sợ hãi trước uy nghiêm của người quyền quý nhưng bề ngoài lại tỏ ra trấn tĩnh: "Bẩm chúa công, lão nô không biết!"
"Choang!" Lại một chiếc tách quý giá bị ném vỡ, nước trà nóng trong tách tràn ra sàn gỗ, bắn lên cả vào mặt A Thất nhưng ông vẫn im lặng quỳ gối mà chịu đựng cơn thịnh nộ của người quyền quý.
"Ngươi là nô tài bên cạnh Bằng Nhi tại sao ngay cả nó đi đâu mà ngươi cũng không biết! Ta nuôi ngươi còn có tác dụng gì?" Vốn dĩ lão ta muốn bất ngờ đến kiểm tra việc học tập của con trai, nhưng thật không ngờ lại phát hiện ra cậu đã không còn nghe lời như trước, thậm chí còn tự ý bỏ đi khi chưa được sự cho phép của lão, hơn nữa một tên nô tài thấp kém cũng có thể qua mặt lão mà che giấu cho cậu, thử hỏi mặt mũi lão nên vứt ở đâu đây?
"Không cho các ngươi một bài học thì các ngươi tưởng Thẩm Diệu Nguyên ta là mèo bệnh sao?" Nói rồi lão chợt nâng tay muốn đánh người đang quỳ phía dưới.
"Dừng tay! Là con tự ý chạy ra ngoài chơi, không liên quan gì đến A Thất thúc.
Xin cha hãy tha cho thúc ấy một lần!"
Tiểu công tử bước đến bên cạnh A Thất rồi thản nhiên quỳ xuống bất chấp cả mảnh vụn tách vỡ cùng nước trà văng tung toé trên sàn.
Thẩm Diệu Nguyên vừa nhìn thấy con trai liền một hơi lôi đình thịnh nộ, lão một chưởng đánh vỡ chiếc bàn gỗ lim nạm ngọc phù dung, hàm râu chữ bát (八) không ngừng co giật: "Bằng Nhi...ngươi tại sao lại dám mặc y phục như thế này?"
"Cha...đây là y phục của con, con thích nó..." Chưa để cậu nói hết câu, Thẩm Diệu Nguyên đã mạnh tay giáng cho cậu một cái tát ngay bên má phải.
Mặt của cậu bị một cái tát dùng đến hai thành công lực mà bị lệch hẳn về một bên.
Nơi khoé miệng có một dòng máu đỏ âm ỉ chảy, nhỏ xuống chiếc áo gấm màu bạch kim họa nên những đoá hoa hồng nở rộ giữa trời đông tuyết giá.
Cái đầu già nua của A Thất hơi ngẩng lên, ông hốt hoảng khi nhìn thấy một dòng máu ứa ra từ khoé miệng cậu, đáy lòng không tự chủ mà nhói lên một cái...ông dùng ống tay áo vải thô của mình chậm rãi lau nhẹ vệt máu trên cằm cậu nhưng lau mãi, lau mãi mà vẫn không hề sạch, máu đỏ cứ trào ra hệt như nước mắt của ông lúc bấy giờ.
"Nghịch tử! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không hả? Lúc trước ta đã bảo ngươi như thế nào? Ta đã nói từ giờ ngươi phải từ bỏ sở thích của chính mình đi! Phải học theo Diệu Bằng ngươi có nghe rõ chưa! Từ chín năm trước ngươi đã không nên là chính ngươi nữa! Nếu ngươi ngoan ngoãn y theo lệnh ta, chú tâm tập học tập thì chỉ cần năm năm nữa...năm năm nữa ngươi sẽ được tự do!"
Tiểu công tử thần sắc thản nhiên giống như người vừa bị đánh, bị mắng chỉ là một con súc vật, cùng chính mình không có một tí quan hệ nào cả.
Chính điều này đã làm cho cơn thịnh nộ của Thẩm Diệu Nguyên tăng lên đến cực điểm.
"Ngươi...!Đúng là nghịch tử mà! Người đâu! Mang gia pháp Thẩm gia ra đây cho ta!"
Lời lão vừa dứt, một trong ba ám vệ ẩn bên người liền mang đến một cái hộp bằng gỗ lim, bề ngoài sơn son thếp vàng, nhìn sơ qua đã biết ngay không phải vật tầm thường có thể so sánh.
Thẩm Diệu Nguyên mở nắp hộp gỗ lấy ra một trường tiên dài chừng một thước, đã gọi là gia pháp Thẩm gia hẳn không phải chỉ dùng roi thường mà quất.
Đúng vậy, trường tiên đó thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng trong mỗi đoạn tiên đều có gai sắt vừa nhọn lại vừa bén, quất một nhát có thể để lại trên người đối phương trăm loại thương tích lớn nhỏ nhưng không làm đối phương một khắc chết ngay mà cứ phải chịu đau đớn giày vò từ thể xác đến tinh thần.
Thế nên mới thể hiện được sự răn đe của hình phạt cao nhất.
A Thất vừa nhìn thấy trường tiên trên tay Thẩm Diệu Nguyên, sắc mặt bỗng chốc liền biến xanh, ông ra sức dập đầu: "Cầu xin chúa công nương tay! Xin chúa công nương tay! Tiểu chủ tử còn nhỏ nên chỉ ham chơi giây lát, chưa đáng phải chịu tiên giới gia pháp! Xin chúa công nương tay!"
Thẩm Diệu Nguyên sao có thể nghe lời can gián của một tên nô tài ti tiện? Lão ra lệnh cho người lôi A Thất sang một bên, trường tiên gia pháp vô tình mà hữu lực quật lên tấm thân nhỏ bé của tiểu công tử.
Chỉ mới một roi đầu tiên, tiểu công tử dường như đã không thể chịu đựng được, lưng cậu hơi cong xuống, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng cậu vẫn kiên quyết cắn chặt răng không để mình phát ra một tiếng rên la nào cả.
Vì cậu biết, dù cho cậu có kêu rách cả cổ thì kẻ quyền quý kia cũng không sẽ không nương tay tha cho cậu lần này.
Đối với đứa con trai như cậu, từ rất lâu trước kia thì trong lòng lão đã 'không có còn hơn'!
Một roi lại một roi vô tình giáng xuống, chiếc áo gấm màu bạch kim giờ đây đã nở rộ thêm nhiều đoá hoa hồng màu máu, diễm lệ mà chẳng xa hoa khi mọc lên giữa nền tuyết trắng...
Thân hình nhỏ bé không còn chút sức lực ngã nhoài trên đống đồ sứ vỡ nát, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy và đôi mắt nhỏ bé nhắm nghiền, muốn mở ra nhưng đành vô lực.
Cậu nằm im thin thít như một cái xác không còn hồn phách, toàn thân đau đớn như vừa bị lăng trì, xẻo thịt, những vết máu loang lổ trên chiếc áo gấm đã không còn trông ra hình dạng, hệt như một chiếc huyết y bị màu nhuộm lỗi màu, thật khó coi đến mức vừa nhìn thấy liền muốn quăng bỏ.
"Chúa công, lão nô xin người mà! Nếu còn đánh nữa Bằng Nhi sẽ chết đó!" A Thất giãy thoát khỏi kiềm chế của hai tên sai vặt lao đến đỡ thay cậu một đường roi đang lần nữa giáng xuống, vừa khóc lóc van cầu: "Tiểu chủ tử chỉ mới mười bốn tuổi, còn trẻ người non dạ, xin chúa công nương tay!"
"Bằng Nhi là để ngươi gọi sao?" Thẩm Diệu Nguyên lại quất một roi lên người A Thất.
A Thất cảm thấy chỗ da thịt bị quất qua nóng rát cả lên, vừa đau lại vừa nhức hệt như vạn côn trùng độc cắn phá.
"Dạ dạ là lão nô lỡ lời xin chúa công trách phạt!"
Thẩm Diệu Nguyên hừ lạnh một tiếng, chiếc roi quyền quý được thu lại, trên những chiếc gai nhọn còn dính dấp máu thịt lẫn lộn mà chẳng biết là của ai, mùi máu tươi bốc lên tanh tưởi, lan tràn khắp cả gian phòng rộng.
"Cha...cha...con biết...biết lỗi rồi!"
Tiểu công tử nằm an tĩnh trong lòng A Thất, cánh môi run rẩy khẽ phát ra chuỗi âm thanh yếu ớt.
Là người luyện võ lâu năm, Thẩm Diệu Nguyên dĩ nhiên nghe được, thần sắc lão bỗng trở nên phức tạp, cuối cùng lão khẽ thở dài một tiếng nhưng không nhìn ra là thật sự đau lòng hay chỉ giả vờ cho có lệ: "Bằng Nhi, cha cũng vì muốn tốt cho con, con chớ trách cha tàn nhẫn.
Mong con hiểu cho cha, tất cả những gì cha làm đều vì tương lai của con...con...đừng bướng bỉnh như thế nữa!"
Tiểu công tử vùi đầu trong lồng ngực ấm áp của A Thất, trái tim cậu thoáng chốc liền trở nên lạnh băng, cậu há miệng muốn nói rằng: "Cha à, con không phải Thẩm Diệu Bằng! Đừng đem con làm cái bóng của hắn!"
Nhưng thuỷ chung vẫn không thể nào thốt được thành lời..
Rốt cuộc người tên Thẩm Diệu Bằng là ai? Tại sao cha lại ép buộc cậu trở thành bản sao của hắn? Những câu hỏi đó trước nay luôn không ngừng lặp lại trong mỗi đêm cậu chìm vào giấc ngủ, nhưng giờ thì cậu hoàn toàn không muốn biết nữa..
"A Thất, ngươi đưa Bằng Nhi về phòng đi!"
Thẩm Diệu Nguyên đột nhiên thay đổi thái độ làm cho A Thất không kìm được mà run rẩy đồng thời cũng khó hiểu vạn lần.
Lúc trước nếu tiểu chủ tử làm phật ý lão ta thì người quyền quý cứ thẳng tay trừng phạt, xong thì vội vội vàng vàng bỏ đi, còn lần này lão ta lại dịu giọng từ tốn hệt như một người cha nghiêm khắc nhưng thâm tâm lại yêu con như mạng..
A Thất thay tiểu chủ tử nhà mình thụ sủng nhược kinh!
Đêm xuống, tuyết rơi mù mịt, ngoài trời lạnh buốt nhưng dẫu sao vẫn không thể lạnh bằng lòng người.
Thẩm Diệu Nguyên đã cùng đoàn nhân mã rời đi từ sớm.
Những cơn mưa tuyết rơi rơi đã xoá nhoà vết chân trải dài trăm dặm, hệt như chưa từng có một đoàn người rầm rộ tới trước căn biệt viên hẻo lánh.
Ngọn lửa thắp trên cây nến đại hung hăng nổ một tiếng, chứng minh cho sự tồn tại duy nhất của mình.
Lúc này, trong phòng chỉ còn mỗi mình tiểu công tử, cậu nằm đó an tĩnh, hai mắt nhắm nghiền mơ mộng về một cõi trời xa xăm, về một nơi không có sự giam cầm và ép uổng.
Chốc lát, cửa phòng hé mở, A Thất chật vật với mớ chăn hỗn độn được ông gom đến từ các phòng ngủ trống mang về đắp thêm cho cậu, tấn một chiếc bên cạnh giường và chính mình cũng ôm một cái.
Căn phòng lạnh lẽo không có lò sưởi than vì sự xuất hiện của ông cùng mấy chiếc chăn bông mà trở nên ấm áp đến lạ thường.
"Tiểu chủ tử, thật khổ cho người quá!"
A Thất ôm một chiếc chăn bông ngồi nép bên góc giường, bàn tay gầy yếu khẽ nâng lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, A Thất vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong khi vết thương của chính mình vẫn chưa kịp băng bó.
Căn phòng lại trở về nét tĩnh mịch và cô liêu.
"Ân công! Ân công! Người mau tỉnh lại đi! Ân công!"
Không biết từ đâu lại xuất hiện một cô gái mặc hồng y kiều diễm đứng bên cạnh cửa, sắc mặt nàng tràn ngập lo lắng nhìn tiểu công tử nằm yên lặng trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng dường như A Thất hoàn toàn không phát giác có một cô nương lớn mật chạy vào phòng nam nhân lóng ngóng, mà ngược lại còn ôm chăn ngủ thật ngon giấc..
Cô nương 'lớn mật' dường như không thể kiên nhẫn, nàng vội vã đi đến bên giường: "Ân công! Vết thương của người...sao lại nặng như vậy chứ?"
Nàng vươn tay muốn giúp cậu xem xét vết thương nhưng lại bị một luồng sáng vàng mạnh mẽ đánh văng ra, cô nương 'lớn mật' ngã xuống đất phun ra một ngụm máu đỏ..
Nàng vô lực ngẩng đầu lên, trong mắt không có kinh ngạc cũng chẳng có một tí oán hận nào vì mình vô cớ bị đánh trọng thương.
Kẻ đả thương nàng không phải thần tiên rãnh rang nào khác cũng không phải đạo sĩ trừ yêu mà đơn giản chỉ là bị long khí hộ thân trong người tiểu công tử đánh bật ra.
Cô nương 'lớn mật' khẽ mím môi: "Long khí trong người ân công mạnh mẽ như vậy mà ta lại vừa chịu thiên kiếp, quả thật không còn đủ đạo hạnh để đến gần người.
Ta phải làm sao đây?"
Nghĩ một lúc, cô nương 'lớn mật' khẽ thở dài một hơi: "Đành vậy, chờ ta khôi phục nguyên khí sẽ đến tìm người đền ân sau vậy.
Ân công, trước lúc người rời khỏi núi Vô Ngã người đã nói với ta những gì, người tuyệt đối không được quên, cố gắng sống cho thật tốt!"
Ân công của nàng không có khả năng sẽ bị yêu quái giết chết bởi trong người cậu có long khí hộ thân, bất cứ yêu tà nào chạm vào cậu đều bị long khí mạnh mẽ đánh tan, trên người cậu lại mang thiên mệnh chưa thành nên tuyệt nhiên sẽ không vì bị người ám hại mà chết.
Thứ có thể giết chết cậu lúc này chỉ có thể là bản thân cậu mà thôi..
Một hài tử từ nhỏ đã không nhận được tình thương yêu của phụ mẫu, con đường trưởng thành lại rét lạnh và chông gai, nếu không luyện được cho cõi lòng mình thêm sắt đá thì có lẽ cậu phải bỏ cuộc ngay từ giờ phút này...
Cô nương 'lớn mật' lặng lẽ thở dài một tiếng, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, bóng dáng cùng vết máu trên sàn lập tức biến mất như nàng chưa từng đặt chân đến thăm vị ân nhân số khổ.
Thứ duy nhất chứng mình nàng đã từng đến chính là vài sợi tơ hương còn vương vấn bên chóp mũi của tiểu công tử.
Cậu đột nhiên mở choàng mắt, theo phản xạ lại nhìn đến khoảng không nơi nàng vừa biến mất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...