Thời kỳ động dục của Hứa Giản đến đột ngột, Tần Trầm và cậu đều chưa chuẩn bị, bác sĩ kiến nghị tốt nhất nên triệt sản một lần và mãi mãi, Hứa Giản nghe xong cũng thấy không ổn.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản kêu meo meo một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn chịu đựng trước.
Nghe Tần Trầm nói vậy, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hắn thật sự có một quyết định rất sáng suốt.
Bác sĩ cũng không miễn cưỡng, nói: "Nếu không phẫu thuật, trong giai đoạn này anh có thể xoa vuốt cho mèo, như vậy có thể giảm bớt khó chịu không thể trút ra trong thời kỳ động dục."
Sau khi bác sĩ nói xong, vẻ mặt một người một mèo đều ngây ra trong giây lát, Hứa Giản sững sờ —— vậy cũng được luôn?
Người...!Cũng có thể sao?
Tần Trầm không có kinh nghiệm, chần chờ vài giây sau mới hỏi: "Xoa thế nào?"
Thật sự.
Tuốt cho mèo?
Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của Tần Trầm, bác sĩ bật cười, rồi nói:
"Cũng giống như lúc thường anh lấy tay chải vuốt lông mèo cho nó vậy, tuy nhiên phải chú ý cường độ, một số con mèo trong thời kỳ động dục sẽ khó chịu nên cực kỳ cáu kỉnh, anh phải chú ý cẩn thận đừng để bị cắn hoặc là cào, bị thương chảy máu phải lập tức đi bệnh viện để tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Bác sĩ nói rất nhiều điều cần chú ý và chăm sóc mèo trong thời kỳ động dục, Tần Trầm nghiêm túc ghi nhớ từng thứ một trong đầu.
Trước khi đi, bác sĩ không yên lòng lại dặn dò thêm một câu:
"Mèo sẽ có những phản ứng khác nhau trong thời kỳ động dục, nếu mèo nhà anh thật sự quá khó chịu, tôi kiến nghị anh nên nhanh chóng dẫn nó đến làm giải phẫu, tốt cho cả anh và nó."
Tần Trầm ôm Hứa Giản, vội ấn đầu cậu vào trong lồng ngực của mình, lấy tay bịt tai cậu lại, sau đó khẽ nói như sợ cậu nghe được:
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Tần Trầm nhớ không lầm trước đây mình đã từng đọc ở đâu đó, nếu đưa mèo đi triệt sản sẽ bị nó ghi hận, cho nên hắn cũng không dám đề cập chuyện triệt sản trước mặt Hứa Giản, chỉ sợ Hứa Giản nghe được sẽ ghét hắn.
Tần Trầm cũng nhận thấy, Sữa Tươi nhà hắn thông minh hơn các con mèo khác rất nhiều, hắn cũng không muốn mèo ghét mình.
Tai trái Hứa Giản dán vào lồng ngực Tần Trầm, tai phải bị tay hắn che lại: "!!!"
Đừng tưởng anh bịt tai tôi lại thì tôi không nghe thấy anh vừa mới nói gì!
Bây giờ tai tôi rất thính đó!!!
Tâm trạng khó chịu của Hứa Giản mới buông xuống lại dâng lên, vùng vằng trong lồng ngực Tần Trầm vài lần, dùng hành động tỏ rõ điều này không cần suy nghĩ thêm.
Bốn chân vừa vùng vẫy, Hứa Giản há to miệng: "Meo ~ "
Bây giờ trong tưởng tượng Hứa Giản, tiếng kêu của mình hẳn là rất hung ác, làm Tần Trầm sợ đến mức từ nay về sau không dám nhắc đến chuyện triệt sản nữa.
Nhưng mà sự thật lại ngược lại hoàn toàn, tiếng kêu hiện tại của cậu mềm mại hơn lúc trước, âm điệu còn kéo dài lê thê, qua tai Tần Trầm như làm nũng.
Nghe tiếng 'meo' mình vừa kêu, Hứa Giản cũng tự thấy kinh ngạc đến nỗi ngây người ——
Tiếng kêu nũng nịu hết sức nói ban nãy, thật sự phát ra từ cổ họng mình?
Thấy Hứa Giản như vậy, Tần Trầm đau lòng muốn chết, không ngừng vuốt lông cho cậu, giọng điệu dịu dàng:
"Được được, Sữa Tươi ngoan, ba ba xoa xoa sẽ không khó chịu nha..."
Hứa Giản: "..."
Không cần anh xoa!
Tuy rất mắc cỡ, nhưng Hứa Giản vẫn không thể không dụi đầu mình vào người Tần Trầm, hoảng hốt mà nghĩ:
Kỳ lạ, hình như dễ chịu hơn vừa nãy...!
Về đến nhà, Tần Trầm cẩn thận để Hứa Giản ngồi trên ghế sô pha rồi bật TV, hi vọng phim hoạt hình có thể dời lực chú ý của cậu.
Tần Trầm vừa xoa dịu mèo động dục, vừa tra tài liệu về thời kỳ động dục của mèo, khi đọc đến thời kỳ động dục của mèo đực trưởng thành sẽ kéo dài khoảng một tuần và diễn ra thường xuyên, hắn nhíu mày một cái ——
Lâu vậy?
Nhìn mèo khó chịu không ngừng kêu rên trên ghế sô pha, trong lòng Tần Trầm loạn lên, nếu không thì triệt sản đi?
Hứa Giản nằm ngửa mặt cào đệm sô pha bỗng nhiên dừng lại, bốn chân lơ lửng giữa không trung, cậu không dám tin quay đầu nhìn Tần Trầm:
Anh vẫn còn chưa bỏ cái suy nghĩ này đi!
Hoá ra Tần Trầm không chú ý, đã nói hết những suy nghĩ trong đầu ra.
Tim Hứa Giản như lạnh đi, phản xạ có điều kiện chuyển từ nằm ngửa thành nằm úp sấp, giấu nơi nào đó của mình thật kĩ càng, chỉ sợ Tần Trầm bất chợt đổi ý.
Bây giờ cậu là một con mèo, nếu Tần Trầm thật sự quyết định dẫn cậu đi làm giải phẫu, chắc chắn cậu vùng vẫy thế nào cũng vô ích, chỉ có thể nằm trên bàn mổ mặc người mổ xẻ.
Hứa Giản bắt đầu hoảng sợ, mặc dù trong người vẫn hừng hực, nhưng cậu không còn dám kêu thành tiếng, động tác cũng bớt đi rất nhiều, không lăn lộn xoay thành bánh quai chèo nữa.
Tần Trầm luôn để mắt đến tình hình Hứa Giản bỗng thấy cậu yên lặng, rất bất ngờ:
"Hết khó chịu rồi?"
Đôi mắt Hứa Giản nhìn chòng chọc TV để dời đi lực chú ý, căn bản không thèm để ý Tần Trầm nói cái gì.
Cậu nghĩ chỉ cần mình không thể hiện vẻ khó chịu ra ngoài, Tần Trầm sẽ không nghĩ đến chuyện dẫn cậu đi làm giải phẫu.
Nhưng Tần Trầm quan sát Hứa Giản mấy phút, lầm bầm lầu bầu:
"Lẽ nào thời kỳ động dục có phản ứng theo từng đợt?"
Trong lòng nghi ngờ, Tần Trầm lại lên mạng tìm hiểu, sau đó thấy có người nói khi mèo đực động dục sẽ có phản ứng khác nhau, đôi khi phản ứng rất rõ ràng, có lúc thì lại không rõ ràng.
Tần Trầm đoán Sữa Tưoi đang trong giai đoạn khó chịu nhất, chỉ dịu đi một chút.
Yên tâm hơn một tẹo, Tần Trầm ôm Hứa Giản vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu.
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm không động vào mình thì không sao, hắn càng chạm, lửa trong người càng cháy lớn, đầu cậu nằm nhoài trên bả vai Tần Trầm, xoang mũi đều là mùi hương quần áo Tần Trầm — -- -- thoang thoảng mùi hoa cam cúc.
Hứa Giản biết bột giặt mà Tần Trầm dùng có hương thế này.
Hứa Giản há miệng: "Meo ~ "
Ngửi thấy mùi hương trên người Tần Trầm, không hiểu sao cậu cảm thấy miệng khơi khô, một lần nữa lý trí va phải ngọn lửa trong người.
Hứa Giản quơ quơ đuôi, hai chân trước túm lấy quần áo Tần Trầm, đầu cọ tới cọ lui trên bả vai hắn, phát ra tiếng kêu thoả mãn.
Tất nhiên Tần Trầm chú ý từng động tác nhỏ của Hứa Giản, thế nhưng là một người cuồng động vật lông xù, hắn vô cùng tình nguyện để Hứa Giản nằm nhoài trên vai hắn.
Vuốt lông dọc theo lưng Hứa Giản, Tần Trầm nhẹ nhàng nói:
"Không sao không sao, ba ba ở đây."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản như được cấp giấy phép, đầu lại dụi vào hõm vai hắn.
Hứa Giản híp mắt làn da trên cổ Tần Trầm lộ ra bên ngoài, Hứa Giản nhịn không được từ từ há miệng ra...!
Tần Trầm đang mải mê vuốt mèo chợt cảm thấy cổ mình nóng lên, hắn sững người một giây mới nhận ra Hứa Giản vừa làm gì với mình.
Hai tay ôm Hứa Giản từ trên bả vai xuống, Tần Trầm buồn cười nhìn cậu: "Sữa Tươi, bây giờ nhóc đang bụng đói ăn quàng hả?"
Tần Trầm không biết những con mèo khác khi động dục sẽ như thế nào, nhưng nhà hắn chỉ cọ cọ liếm láp hắn, có phải cứ là lạ không?
Hứa Giản được Tần Trầm ôm, chớp chớp đôi mắt mèo xinh đẹp: "Meo ~ "
Hứa Giản diễn vẻ mặt vô tội với Tần Trầm —— tôi không biết gì hết, tôi chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương.
Tần Trầm thấy phản ứng của Hứa Giản, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà lắc đầu, lầm bầm lầu bầu:
"Tôi vừa nói gì một nhóc mèo đang động dục thế này? Thậm chí nhóc còn không hiểu bụng đói ăn quàng là có ý gì."
Không biết thế nào, nhưng Tần Trầm luôn có ảo giác Sữa Tươi có thể nghe hiểu mình nói chuyện, cho nên đôi lúc nói ra một cách tự nhiên, nói ra khỏi miệng thì hắn mới cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Và con mèo, đừng nhìn ngoài mặt bình tĩnh vô tội, thực ra trong thâm tâm đang gào thét ——
A a a a mình vừa làm cái gì vậy!!!
Vừa rồi mình liếm cổ Tần Trầm! Cũng quá sáp tình quá không biết kìm chế rồi?!
Ngày hôm nay Hứa Giản liên tục bị đả kích, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ động dục.
Cậu không nghĩ ra, mình không phải là mèo thật, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn sinh sôi giống nòi với con mèo khác, tại sao lại động dục?
Rõ ràng là sàm sỡ người ta, kết quả lúc này lòng Hứa Giản như tro nguội, như thể mình vừa bị người ta lợi dụng vậy.
Hứa Giản cảm thấy cho dù sau này mình biến thành người, cũng không cách nào đối diện với Tần Trầm.
Bởi vì...!Chột dạ.
Hứa Giản não bổ nếu Tần Trầm biết ngay lúc này người hắn đang ôm thật ra là mình, còn bị một thằng con trai vừa liếm vừa cọ...!
Hứa Giản không khỏi rùng mình một cái ——
Xong đời, Tần Trầm biết được sự thật này sẽ không giết cậu chứ?
Tần Trầm vĩnh viễn không biết sự thật là tốt nhất.
......!
Lửa trong người đến hơn bảy giờ tối mới nguôi ngoai một tí, cuối cùng Hứa Giản cũng có thể kiểm soát cơ thể của mình, không còn dính lấy Tần Trầm, muốn hắn ôm mọi lúc mọi nơi nữa.
Hứa Giản chán ăn, bữa tối chỉ ăn vài miếng, mặc kệ Tần Trầm dỗ làm sao cũng không chịu há miệng, bốn cái chân mềm nhũn kéo đuôi đi về ổ mèo.
Lăn lộn lâu như vậy, từ thể chất lẫn tinh thần cậu đều mệt mỏi, đặc biệt là khi nghe Tần Trầm nói một lần mèo đực động dục sẽ kéo dài một tuần hoặc lâu hơn, cậu muốn đập đầu chết luôn.
Nhưng Hứa Giản không chỉ sợ chết còn sợ đau, bây giờ cậu còn nhớ rõ ràng ngày ấy xảy ra tai nạn giao thông, cảm giác xe cậu tông vào chiếc xe chở hàng lớn phía trước.
Trái tim đang đập giống như bị thần chết tóm được, cậu biết mình nên làm những gì để đối phó với tình huống nguy hiểm hiện tại, nhưng lại biết rằng mình chẳng thể làm gì.
Ngoại trừ cảm giác bất lực cùng cực chỉ có thể trơ mắt nhìn mình nằm đó, còn cơn đau bất ngờ ập đến khắp toàn thân như muốn xé nát cậu...!
Hứa Giản cảm thấy thực sự mình đã từng chết một lần, mặc dù cậu không tìm được một chút dấu vết nào về lần tai nạn giao thông đó, như thể tất cả cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Từng chết một lần, bây giờ Hứa Giản chỉ muốn sống thật tốt, mặc dù cậu đã biến thành một con mèo không làm được gì.
Cho nên Hứa Giản bò vào ổ mèo, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi nạp năng lượng, để mình có sức đối phó với lần động dục tiếp theo.
Tối hôm đó, bất kể là Tần Trầm hay Hứa Giản đều không ngủ ngon, người sau là vì khó chịu trong thời kỳ động dục, người trước là vì người sau kêu meo meo cả một buổi tối, quấy cho không ngủ nổi.
Thỉnh thoảng trong ổ mèo có tiếng mèo kêu, Tần Trầm đau lòng không chịu được, tiếng kêu của Hứa Giản chưa từng đáng thương như thế, thậm chí còn có vài lần thê thảm hơn vậy.
Tần Trầm thức đêm quan sát tình hình Hứa Giản mấy lần, muốn ôm cậu lên giường ngủ, kết quả đổi lấy Hứa Giản gào thét thảm thiết, bốn cái chân ngắn điên cuồng đạp loạn chỉ muốn thoát khỏi tay hắn.
Thấy cậu phản ứng dữ dội, Tần Trầm cũng không dám ép buộc cậu, đành phải để cậu ngủ trong ổ mèo.
Lý do Hứa Giản từ chối ngủ với Tần Trầm rất đơn giản, cậu sợ mình hoa mắt váng đầu, nửa đêm sẽ mất kiểm soát mà làm những chuyện không nên làm với Tần Trầm.
Ví dụ như liếm cổ...!
Hứa Giản khó chịu một buổi tối, Tần Trầm cũng không dễ chịu, cho nên trời vừa sáng, không quan tâm đến vầng mắt thâm quầng của mình, hắn gọi điện thoại cho bác sĩ tại bệnh viện thú cưng rồi ra ngoài.
Hứa Giản nghe hắn nói phải đến bệnh viện lấy thuốc hạ nhiệt cho cậu uống.
Hứa Giản:...!Có thuốc tại sao không nói sớm?
Bởi vì bây giờ Hứa Giản không được khoẻ, bệnh viện lại rất gần, nếu không tắc đường thì chỉ mất khoảng một tiếng lái xe, cho nên Tần Trầm không dẫn cậu cùng đi.
Trước khi ra cửa, Tần Trầm ôm Hứa Giản hôn một cái, vừa xoa đầu cậu vừa nói:
"Ba ba về nhanh thôi, nhóc ngoan ngoãn ở nhà chờ ba ba."
Hứa Giản lưu luyến cọ cọ lòng bàn tay Tần Trầm, uể oải thầm nghĩ ——
Với tình hình của tôi bây giờ, cho dù muốn đi cũng không đi được.
Tần Trầm mặc áo khoác cầm chìa khóa xe vội vã đi đến bệnh viện, ngay cả khẩu trang cũng quên đeo.
Tần Trầm ra cửa, Hứa Giản không còn lo lắng, nhảy lên giường chui vào trong chăn, thậm chí trong chăn vẫn còn nhiệt độ của chủ nhân nó vừa rời đi.
Ủi vào trong chăn để tìm một nơi thoải mái, Hứa Giản giơ đệm thịt vỗ vỗ góc chăn, dùng góc chăn làm gối.
Không biết là vì động dục hay mất ngủ cả đêm, Hứa Giản cảm thấy giờ phút này mí mắt của mình nặng đến lạ, nghe thấy âm thanh Tần Trầm đóng cửa xong, cậu từ từ nhắm mắt lại, mới nhắm mắt lại đã ngủ say mất hút...!
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Giản trong giấc ngủ thấy hơi lạnh, vô thức vươn móng vuốt lấy chăn của mình, nhắm mắt sờ soạng bên cạnh một lúc lâu vẫn không thấy chăn đâu.
Hứa Giản nhắm mắt cau mày, vươn mình đổi sang một hướng khác.
Tay vớ lung tung trên giường mấy lần, chạm vào lớp chăn mềm mại, cảm giác kỳ lạ chợt xẹt qua trong lòng Hứa Giản, cảm giác có gì đó không ổn cho lắm?
Sau khi khua khua tay mình, động tác của cậu bỗng dừng lại ——
Không đúng, tại sao cậu lại có tay??
Nhận ra được điểm ấy, Hứa Giản lập tức tỉnh táo, choàng mở mắt, nhìn thấy cánh tay mình đang để trên chăn.
Cánh tay!!
Không phải chân ngắn đầy lông!!!
Bật dậy khỏi giường, Hứa Giản cúi đầu không dám tin nhìn mười ngón tay: Không phải vuốt mèo!!!
Sững sờ nhìn hai bàn tay, lâu lắm rồi Hứa Giản mới tìm lại giọng nói của mình:
"Mình...!mình biến thành người??"
Không nói sau một thời gian dài, Hứa Giản mở miệng gần như kêu meo meo.
Ngồi yên trên giường vài giây, giơ tay nhéo mặt của mình, Hứa Giản thấy đau, rốt cuộc cũng xác định mình thật sự biến thành người, tất cả những điều này không phải giấc mơ.
Niềm vui bất ngờ quá lớn ập đến, Hứa Giản ngây ngốc cười thành tiếng.
Sau một hồi vui mừng, Hứa Giản đang giơ tay cuối cùng cũng chú ý tình cảnh của mình bây giờ ——
Cậu còn đang ở nhà Tần Trầm, còn đang trên giường Tần Trầm, hơn nữa còn trần như nhộng mà ngồi trên giường người ta.
Hứa Giản: "???"
Quần áo của mình đâu???
Lấy lại tinh thần sau niềm vui biến về thành người, Hứa Giản nhanh chóng đứng dậy khỏi giường Tần Trầm, khoác chăn đi chân trần tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh có gương, cậu muốn đi xác nhận mình đã về dáng dáp ban đầu chưa.
Quá lâu không đi bằng hai chân, giờ đi bằng hai chân nên Hứa Giản vẫn chưa quen được.
Ba chân bốn cẳng đến phòng vệ sinh, trong gương xuất hiện một chàng trai trẻ tuổi bọc cái chăn màu xám nhạt.
Mái tóc đen của người trong gương rối tung, khiến cho làn da đã trắng càng trắng hơn, lông mi rất dài, đôi mắt vừa to vừa đen láy, nhưng đáng tiếc hiện tại ánh mắt hơi đờ đẫn.
Mặc dù chàng trai này không phải kiểu khiến người ta liếc mắt một cái đã rung động, mà lại thắng ở ngũ quan đoan chính, khôi ngô tuấn tú, cho người khác có cảm giác rất dễ chịu, thuộc loại càng nhìn càng vừa mắt.
Nhìn rõ ràng người trong gương xong, Hứa Giản vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá, vẫn là mặt của mình.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản vươn tay trái ra, thấy nốt ruồi đen trên cổ tay rồi lại cau mày:
Đốm lông đen trên chân trái kia khi biến thành mèo, chẳng lẽ không phải trùng hợp?
Sau khi cậu biến thành người cũng không còn thấy mèo trắng trên giường nữa, điều này có nghĩa mèo trắng kia thực sự là mình?
Trước đây không phải cậu xuyên vào con mèo, mà là hoàn toàn biến từ người thành mèo, con mèo đó chính là con người hiện tại...!
Suy nghĩ vài giây, Hứa Giản cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra thật quá mức khó tin, đã vượt qua khỏi dung lượng não bộ của cậu.
Cuối cùng cậu cũng bỏ nó qua một bên, giơ tay vò vò tóc mình, nhìn người trong gương rồi nói:
"Mặc kệ, dù sao bây giờ cũng đã biến trở lại."
"Quả nhiên khuôn mặt của mình trông ưa nhìn thật."
Hồi trước Hứa Giản soi gương cứ nhìn thấy một cái mặt mèo tròn vo đầy lông, trong lòng khỏi phải nói dỗi đến cỡ nào.
Làm mặt quỷ trước gương mấy lần xong, Hứa Giản mới nhớ ra chuyện quan trọng ——
Bây giờ mình còn đang ở nhà Tần Trầm!
Hứa Giản nhớ Tần Trầm nói hắn sẽ về sớm, lòng bắt đầu hoảng hốt, không để ý tới khuôn mặt đã lâu không thấy của mình nữa, đi nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.
Cậu phải rời đi trước khi Tần Trầm về đến nhà, nếu không, cảnh tượng này mà để đối phương bắt gặp, nhất định mình sẽ bị hắn cho là ăn trộm xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Cúi đầu nhìn thoáng qua cẳng chân trần trụi của mình, Hứa Giản yên lặng bổ sung một câu:
Mà còn là tên ăn trộm biến thái không mặc quần áo.
Hứa Giản không thể cứ thế mà đi, nói không chừng chân trước cậu mới vừa bước ra khỏi nhà Tần Trầm, chân sau đã bảo an tóm lại như tên biến thái...!
Nghĩ tới đây, Hứa Giản âm thầm nói một câu xin lỗi với Tần Trầm, sau đó khoác chăn đưa tay kéo cửa phòng để quần áo ra.
Trong số rất nhiều bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền của Tần Trầm, Hứa Giản chọn một bộ thoạt nhìn khá là rẻ — -- -- một cái áo hoodie và quần jean đen.
Vì không để hớ hênh, Hứa Giản chịu xấu hổ lấy một cái quần lót còn mới trong tủ treo quần áo, ướm vào eo, to.
Thế nhưng bây giờ Hứa Giản không còn lựa chọn nào khác, cậu vừa nhanh chóng mặc quần áo, vừa nói lẩm bẩm:
"Coi như tôi mượn anh mấy thứ này, đại ân đại đức của anh, tôi không bao giờ quên, tôi nhất định sẽ báo đáp anh..."
Hứa Giản thấp hơn Tần Trầm vài cm, không thể mặc vừa quần áo của hắn, bộ đồ rộng rãi khiến cho vóc người 1m81 của cậu trở nên gầy hơn đôi chút.
Lúc mặc quần, Hứa Giản sờ soạng eo mình, phát hiện cậu không hề mập lên, bốn múi bụng mà cậu nhớ nhung vẫn còn đó.
Thời điểm biến thành mèo đã ăn nhiều như vậy, mà không mập thành quả bóng như trong tưởng tượng, Hứa Giản rất vui vẻ.
......!
Hứa Giản là một con mèo hoang được Tần Trầm ôm về nhà, hiện tại biến về thành người, cậu không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ bộ quần áo, một đôi tất và giày, thêm một hũ sữa chua của Tần Trầm.
Tuy bây giờ Hứa Giản không có một đồng xu dính túi, nhưng không hề có ý định lấy những thứ giá trị trong nhà Tần Trầm.
Sau khi mở cửa, Hứa Giản cẩn thận thò đầu ra, đảm bảo bên ngoài không có ai rồi mới đi.
Khi rón rén đóng cửa, Hứa Giản có cảm giác mình như ăn trộm thật.
Giày không mang vừa, Hứa Giản cắn ống hút sữa chua rồi đi ra ngoài, thầm suy nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.
Bây giờ cậu không có tiền, chứng minh thư hay thẻ ngân hàng cũng không biết ném đi đâu rồi, muốn mua vé tàu về nhà cũng không được.
Cho nên nhiệm vụ quan trọng của cậu lúc này là làm lại chứng minh thư và thẻ ngân hàng, rồi mượn di động của người khác gọi cho Trần Đậu Đậu hoặc là cữu cữu, mượn họ ít tiền để mua vé tàu...!
Hứa Giản vừa đi vừa suy nghĩ, một lúc đã xuống tới dưới lầu tiểu khu.
Bên trong tiểu khu, không ít người dậy sớm thể dục, dắt chó đi dạo, Hứa Giản chưa đi được hai bước đã nghe thấy vài tiếng chó sủa quen tai.
Hứa Giản cứng đờ, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên là con Husky đã cãi nhau với cậu cách đây không lâu.
Hình như tên là Pudding?
Nhìn thân thể cao to của Pudding, Hứa Giản phản ứng muộn màng:
"Không đúng, bây giờ mình là người mà, tại sao còn sợ nó?"
Nghĩ tới đây, Hứa Giản nhìn Pudding được người chủ dắt đi, lấy kết quả luyện tập học theo Tần Trầm tại Tân thành ra thực hành, cười lạnh ——
Ha, đồ Husky chết tiệt!
Như người xưa có câu, quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!
Trong thời gian ngắn, Hứa Giản đã nghĩ ra không dưới mười tư thế nhào nặn Pudding, nhưng mà cậu mới vừa nhấc chân đi mấy bước tới Pudding, liếc mắt đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vàng đi về phía mình.
Hứa Giản chớp mắt mấy cái, nhìn rõ ràng người đến thì bắt đầu hoảng sợ ——
Tại sao Tần Trầm lại về nhanh vậy?!
Cho dù trong lòng Hứa Giản biết Tần Trầm chưa từng thấy cậu bao giờ, căn bản không nhận ra cậu, nhưng mấu chốt lúc này là, trên người cậu đang mặc quần áo của Tần Trầm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...